Chương 8: Hổ Trăn đại chiến

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sơn động này tuy rộng, nhưng không sâu, càng vào trong thì càng chật hẹp. Tô Từ nghĩ rằng đó có thể là lý do sơn động này chưa bị dã thú chiếm làm sào huyệt vì các sinh vật ở đây đều có kích thước lớn.

Bên trong động rất tối. Vì một tay của Tô Từ bị thương, cô chỉ có thể cầm đuốc bằng tay còn lại và cố gắng quan sát xung quanh. Dưới tảng đá có một nhóm động vật nhỏ như muỗi, chúng không di chuyển nhanh và rất sợ lửa. Khi Tô Từ cầm đuốc tiến gần, chúng lập tức hoảng hốt bay tán loạn. Một số con bị cháy rụi, những con còn lại nhanh chóng bay ra khỏi sơn động.

Những sinh vật này không có khả năng gây nguy hiểm, vì vậy Tô Từ dùng đuốc đốt cháy các tổ của chúng dưới tảng đá rồi tiếp tục thăm dò. cô nhanh chóng phát hiện một khe đá sâu trong sơn động. Cửa vào khe đá rất nhỏ, phải nghiêng người mới có thể lọt vào. Khi vào trong, cô thấy không gian ở đây khoảng 3 đến 4m² và hoàn toàn bị phong bế, không có dấu hiệu của động vật. Rõ ràng, chúng không thích nơi này mà ưa những chỗ ẩm ướt hơn.

Nhưng đây lại là một thuận lợi cho cô. Tô Từ nghĩ rằng nếu chọn nơi này làm chỗ trú ẩn và muốn đề phòng dã thú, chỉ cần bịt kín cửa khe đá thì nơi này sẽ trở thành một phòng ngủ an toàn.

Như vậy, trong cái khó lại có cái may. Tô Từ mỉm cười, vui vẻ ra ngoài lượm củi trước khi trời tối, kéo về sơn động để chuẩn bị qua đêm.

...

Nơi trú ẩn đã có, cũng tạm coi là an toàn. Giờ Tô Từ cần đối mặt với vấn đề quan trọng khác: thức ăn.

Một đêm trong sơn động, sáng hôm sau, cô ăn lót dạ rồi ra ngoài tìm kiếm một tảng đá vừa ý để làm cửa cho "phòng ngủ". Sau khi kéo tảng đá về, cô tách riêng hai chiếc ba lô: một cái để đựng những vật dụng quan trọng như nước, thức ăn, thuốc men và đeo trên lưng; cái còn lại đựng những thứ không cần mang theo, để lại trên tảng đá trong "phòng ngủ". Sau đó, cô ra ngoài tìm thức ăn.

Trong khu rừng lớn như thế này, chắc chắn phải có thứ gì đó ăn được. Tô Từ không thể chỉ nhìn vào mấy loại cây cỏ mà sợ không dám ăn, để rồi chết đói. Nếu cô có đủ thức ăn và nước, cô thà mỗi ngày co ro trong sơn động, không muốn bước ra ngoài, vì ký ức về khu rừng nguyên sinh này quá đáng sợ. Nhưng thực tế là... cô nào có thể.

Cánh tay trái vừa mới dùng một chút lực đã đau nhức vì vết thương. Tô Từ thường xuyên quay đầu nhìn lại ba lô, nơi cô đặt những loại cỏ không rõ tác dụng, hy vọng chúng có thể giúp tránh được dã thú. Cô vừa đi vừa chú ý xung quanh, hễ thấy cây cỏ nào lạ thì hái một ít. Nghĩ đến bình nước đã cạn từ sáng, cô cũng bắt đầu chú ý tìm nguồn nước.

Nhớ lại trong sách giáo khoa có nói rằng, nơi cây cỏ tươi tốt thường là nơi có nước. Vì vậy cô quyết định đi theo hướng cây cỏ mọc um tùm. Đi quanh quẩn đến trưa, ba lô trên lưng cô từ lúc ra ngoài vốn nhẹ nhàng, giờ đã đầy ắp. Tay phải của cô còn cầm thêm một bó củi lớn buộc chặt nhanh chóng trở về sơn động.

Đống lửa trong sơn động vẫn còn chút tàn lửa. Tô Từ nhóm lửa lại, đổ nước vào hộp đựng cơm đặt lên "bếp" là ba cục đá gác thành. Sau đó, cô đổ hết mọi thứ trong ba lô ra.

Ngoài hành lá dại mà cô muốn ăn thử, còn có vài loại trái cây màu hồng, xanh. Thực ra, Tô Từ không biết nhiều về rau dại, chỉ nhận ra một số loại phổ biến như rau sam, và những loại rau thường thấy trong các món ăn. Nhưng trong khu rừng này, cô không nhận ra bất kỳ loại thực vật nào.

Cô nhớ mãi hành lá dã vì thời gian khó khăn khi còn nhỏ, bà nội thường lên núi hái hành lá dã về nấu canh với một chút muối và dầu ăn. Món canh thơm lừng ấy đã giúp cả nhà vượt qua những ngày thiếu thốn. Hành lá dã dễ nhận biết cả về hình dáng lẫn mùi vị, nên nếu phải học cách nhận biết các loại thực vật trong rừng, cô nhất định sẽ bắt đầu từ nó.

Trái cây mà cô hái về, sau khi kiểm tra kỹ lưỡng, cô cắn răng chọn một vài loại mang về. Nước trên bếp đã sôi, không có muối, Tô Từ định bỏ mấy khối thịt vào nấu nhưng rồi lại nghĩ không nên lãng phí. Cô đành thả vài cọng hành lá dã đã rửa sạch vào nồi nước sôi, đảo qua lại rồi vớt ra.

Hành lá dã khi chín tỏa ra mùi thơm ngào ngạt, nhưng không có muối nên ăn rất khó chịu. Tô Từ gần như phải tự ép mình nuốt xuống. Dù hương vị không ngon thì cô cũng cần lấp cái bụng đói trước đã. Cô quyết tâm ăn cho dù nó có độc, dù sao thì thà chết no còn hơn chết đói. Cô đặt lại hộp cơm lên bếp, chọn vài khối thịt, nấu thêm một chút rồi nhắm mắt nhanh chóng ăn.

...

Không bị tiêu chảy, không choáng váng, cũng không có cảm giác buồn nôn. Mọi thứ đều bình thường.

Hơn một giờ trôi qua, Tô Từ nhìn vào chiếc đồng hồ không thấm nước trên cổ tay, cuối cùng mới thở phào nhẹ nhõm. Cảm giác chờ đợi cái chết thật sự không dễ chịu chút nào, đứng ngồi không yên, như chim sợ cành cong. Chỉ cần cơ thể có chút ngứa ngáy, cô cũng lo lắng đến mức lông tơ dựng đứng.

Nhưng có vẻ mọi thứ đã ổn. Như vậy, cô đã vượt qua thử thách đầu tiên, vừa mới lĩnh hội thêm chút kiến thức. Bây giờ, Tô Từ lại chuyển ánh mắt sang một loại trái cây khác.

Tìm thức ăn, phòng ngừa dã thú, ăn cơm và nghỉ ngơi.

Tô Từ tóm gọn lại những việc mình làm mỗi ngày. So với cuộc sống đầy màu sắc trước đây, lối sống này thật sự quá đơn điệu tẻ nhạt. Dù vậy, cô cũng không thể cảm thấy không hài lòng.

Những việc tưởng chừng đơn giản như ăn uống, ngủ nghỉ, lại hóa ra chẳng hề dễ dàng khi sống trong rừng. Mấy miếng thịt còn sót lại từ con bạch hổ đã sớm bị cô ăn hết. Sau hai ngày chỉ toàn ăn dãhành lá và trái dại, Tô Từ đã chán ngán đến mức chỉ nghĩ đến thôi cũng thấy phát ngấy. Nhớ lại câu mà cô từng nghe ai đó nói: "Miệng nhạt nhẽo đến mức muốn có thứ gì đó ngon để chim cũng đến ăn," cô bắt đầu nghĩ đến việc tìm kiếm chút thịt để thay đổi khẩu vị.

Trong khu rừng nguyên sinh này, việc có thịt để ăn không hề đơn giản như trước kia chỉ cần bước ra siêu thị là có thể mua về. Giờ đây, muốn có thịt nghĩa là cô phải đối mặt với dã thú.

Cánh tay bị thương đã khá hơn, nhưng vẫn chưa thể dùng sức nhiều. Mỗi lần cầm dao để đi tìm vài con châu chấu, vết sẹo hình con rết trên cánh tay lại khiến cô chùn bước. Cuối cùng, Tô Từ quyết định tìm đến dòng suối nhỏ nơi cô thường ghé qua.

Dòng suối này tuy là nước chảy, nhưng khi múc nước, Tô Từ vẫn có thể thấy dưới suối có tôm cá bơi qua. Những con cá tôm này nặng khoảng hai đến ba cân. Ở nơi này, có được một con cá nhỏ cũng đủ để cô ăn một bữa.

Nghĩ là làm. Vì vẫn còn ám ảnh bởi lần trước khi bị côn trùng chui vào người, cùng với cảnh tượng kinh hoàng của con trăn, Tô Từ cẩn thận chặt đứt một ít dây mây. Cô dùng nhánh cây lật qua lật lại rất lâu để chắc chắn không có côn trùng nào bám trên đó, rồi mới mang về sơn động để bện thành một cái rọ bắt cá.

Việc bện rọ cá không hề dễ dàng. Tô Từ thậm chí không rõ phải làm thế nào. Cuối cùng, cô tận dụng sự mềm mại của dây mây, cố hết sức bện thành một chiếc rọ hình chữ thập. Sau gần cả buổi sáng, cô mới làm ra được một cái rọ thô sơ, cong vẹo với những mắt lưới to nhỏ không đều. Lòng bàn tay cô giờ toàn là vết phồng rộp, sưng đỏ.

Dù không hoàn hảo, nhưng cũng tạm chấp nhận được.

Cô đeo ba lô lên lưng, mang theo một ít cây cỏ màu tím mà cô tìm thấy khi cắt dây mây. Mất hai ngày thử nghiệm, cô phát hiện loại cỏ này có công dụng chống muỗi. Chuẩn bị xong, cô bắt đầu hướng về phía dòng suối.

Dòng suối trong vắt có thể nhìn thấy đáy. Tô Từ tìm một chỗ nhỏ khuất, đặt rọ xuống nước, rồi xoay người lấy bình nước ra. Cô đổ hết nước nóng trong bình đi, sau đó múc đầy nước suối trước khi quay về.

Đường về rất yên tĩnh, yên tĩnh đến mức lạ thường.

Ban đầu, Tô Từ nghĩ rằng sự yên lặng này là nhờ vào loại cỏ chống muỗi mà cô đeo trên lưng, nhưng nhanh chóng nhận ra rằng không phải như vậy. Loại cỏ này tuy có mùi hơi gắt, nhưng đối với những loài dã thú lớn, nó không có tác dụng gì đáng kể. Có thể một số loài không thích mùi này, nhưng chẳng đến mức tránh xa.

Sự yên lặng bất thường này thường chỉ xuất hiện khi có một con dã thú cực kỳ hung hãn ở gần. Động vật thường có bản năng tránh xa những kẻ mạnh hơn. Khi phát hiện ra có kẻ mạnh hơn, chúng sẽ lặng lẽ rút lui.

Nhận ra điều đó, Tô Từ lập tức cảnh giác. Dù không hoảng loạn đến mức tê liệt như lần gặp con trăn, cô vẫn chậm rãi rút lui, cẩn thận nắm chặt con dao trong tay. Dù con đường trước mặt là lối đi quen thuộc về sơn động, cô không muốn mạo hiểm. Quyết định đi vòng để tránh gặp nguy hiểm.

Rút lui được vài chục bước, Tô Từ vừa định quay người bỏ chạy thì bất ngờ, một con rắn khổng lồ, thân đầy vết thương, đột ngột quất đuôi vào bụi cây cách cô khoảng năm, sáu thước về bên trái. Nhánh cây, đá vụn văng tung tóe, một vài mảnh trúng vào người cô. Tô Từ gần như ngừng thở, chỉ dám lặng lẽ nhìn những chiếc lá bay tung và máu văng khắp nơi. Trước mắt cô là hai con dã thú đang giằng co kịch liệt.

Lý trí trong cô gào thét bảo cô tránh xa, nhưng chỉ khi nghe tiếng kêu rên đau đớn và tiếng gầm phẫn nộ của con hổ, cô mới lê đôi chân mệt mỏi, gần như bò đến bên một thân cây duy nhất mọc lên từ mặt đất để ẩn nấp.

Đây là cuộc chiến giữa con trăn và con bạch hổ.

Tô Từ không hiểu sao mình lại rơi vào tình huống tồi tệ này. Mới an ổn được hai ngày, cô lại gặp chuyện rắc rối. Nếu biết trước sẽ xảy ra chuyện, cô đã chạy thẳng về ngay từ đầu!

Giờ có hối hận cũng không kịp. Trận chiến diễn ra ngay cạnh cô, không xa lắm, cô biết rõ không nên trốn ở đây, nhưng cũng không đủ can đảm để di chuyển vào lúc này.

Tiếng động phía sau vẫn không ngừng. Trận chiến này không phải là thứ cô có thể can dự, thậm chí quan sát cũng không dám. Tô Từ co rúm người lại, bịt tai che mắt, chỉ nghe tiếng kêu và gầm rú của con trăn và con hổ. Cô không dám nhúc nhích.

Không biết bao lâu trôi qua, tiếng động dần yếu đi.

Tô Từ ngồi im, ôm đầu rất lâu trước khi dám bò ra khỏi chỗ trốn. Cô cẩn thận nhìn quanh, thấy lùm cây bị phá tan hoang. Con trăn trước mặt cô trông gần giống với con lần trước, cô không chắc đó có phải là con đã tấn công và ăn thịt một số người trong nhóm du lịch của cô không. Còn con bạch hổ, cô chắc chắn nhận ra nó. Dã thú có bộ lông trắng như vậy quá hiếm thấy trong rừng.

Dù trận chiến đã kết thúc, nhưng do sức mạnh của những con thú này, không có loài nào dám bén mảng đến tranh giành xác con mồi. Xung quanh vẫn yên tĩnh đến đáng sợ.

Đúng rồi, vẫn còn có thực vật.

Trước khi trận đấu kết thúc, Tô Từ đã quan sát thấy cả con trăn và bạch hổ đều bị thương nặng, có lẽ cả hai đều đã kiệt sức. Hai con thú này đã tan nát thành xác... Thịt! Điều đó có nghĩa là cô sắp có thức ăn!

Tô Từ biết rõ với khả năng của mình, muốn có thịt để ăn là vô cùng khó khăn. Bây giờ, khi không cần phải tranh giành với những con dã thú khủng khiếp khác, và trong một khoảng thời gian ngắn sẽ không có con thú nào đến đây để giành thức ăn với cô.

Hai con thú này cách cô không xa. Chỉ cần cô dám tiến lên, có lẽ sẽ cắt được một khúc thịt đủ để ăn trong vài ngày.

Đi, hay là không đi?

Nhìn quanh lùm cây yên ắng, Tô Từ chỉ do dự vài giây, rồi cắn răng, cầm chặt con dao và tiến về phía trước. Dù sao thì cô cũng cần ăn để sống sót. Một cơ hội để có được thức ăn dễ dàng như thế này không phải lúc nào cũng có.

Tô Từ cắt một nhánh cây dài, tiến lên từng bước, cẩn thận gõ về phía trước. Nếu một trong hai con thú còn sống và bị cô chạm phải, chắc chắn nó sẽ phát ra tiếng động. Trong trường hợp đó, cô sẽ không do dự mà quay đầu chạy ngay lập tức.

Nhưng chẳng có tiếng động nào cả. Thậm chí, Tô Từ cảm giác như nhánh cây đã chạm vào thân một con thú, nhưng lùm cây vẫn im lìm.

Tô Từ mừng rỡ, bước nhanh đến chỗ hỗn độn nơi trận chiến vừa diễn ra.

Điều đầu tiên đập vào mắt cô là thi thể của con trăn, với vết thương còn đang rỉ máu. Cô vô thức quay đầu tìm kiếm thi thể của con bạch hổ.

Lúc đó, ánh mắt cô chạm phải một đôi mắt vàng rực, đôi mắt mà cô đã từng nhìn thấy trước đây.


Ánh mắt ta chạm nhau~ Chỉ muốn nói anh nghe một câu (:3TL)


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC