Chương 35: Điểm tâm bánh mứt táo

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Huyết Huyết
Edit: Bilun

Vừa nghe nói có đồ ăn ngon, nhị hóa vừa lành sẹo đã quên đau, cũng không so đo với điều khoản không công bằng của Lôi Nặc lúc trước, cười hì hì đi sau lưng bé con đi lại, rất giống như cái đuôi xù của con sói lớn. 

Tiểu Mộc Mộc thấy Lôi Nặc làm việc, không muốn rời đi, bé muốn đứng ở một bên nhìn, nhị hóa đương nhiên cũng cam tâm tình nguyện vô cùng, đi theo phía sau bé.

 "Làm cái gì vậy?" 

Tiểu Mộc Mộc lắp bắp chỉ vào cái thứ gì nhão nhão như bùn.

"Lát nữa dùng cái này làm đồ điểm tâm." Bé còn có chút nghe không hiểu, liếc đến nhị hóa đang đứng bên cạnh nước miếng chảy ròng ròng, nhị hóa bị Lôi Nặc lạnh lùng nhìn đến, giật mình một cái, nhanh chóng đứng bên cạnh làm công tác phiên dịch viên, vì thế cái lỗ hổng giao tiếp đương nhiên được thông suốt, nhị hóa đáng thương lúc này đứng làm một cái bóng đèn lớn.

Lôi Nặc một bên đem gọt vỏ táo, rửa sạch sau đó cắt thành khối nhỏ, để vào trong bình sạch, sau đó đập dập nát nhừ như tương hồ, quả táo đỏ tươi mát ngon miệng, không cần cho thêm bất cứ một một chút đường nào vào cũng đã có vị ngọt ngào tự nhiên. 

Mứt táo làm xong, Lôi Nặc múc ra bỏ vào bát nhỏ, phân lượng vừa đủ làm bánh táo. Trong lúc làm mứt táo,  bột hồng lăng bên kia cũng đã lên men, hương thơm của bột hồng lăng tỏa ra, có chút giống như mùi canh lá sen, rất đặc biệt, hai tên tiểu vu mã đứng ở bên cạnh ra sức hít hít cái mũi. Thật sự là quá thơm! 

Trong tô sứ bột trắng đang dần phồng lên, như quả khinh khí cầu, mượt mà vô cùng, cơ hồ như muốn đem bình sứ bị vỡ nứt ra, Lôi Nặc nhìn thấy cực kỳ hài lòng, có vẻ bột lên men không tệ.

Bàn ăn lau sạch sẽ, lại trải một phiến đá phỉ thúy lớn bên trên, thú nhân ưa sạch sẽ có vẻ thấy như vậy còn chưa đủ, lau qua lau lại nhiều lần, khiến cho phiến đá phỉ thúy rộng gần một mét kia sáng bóng loang loáng, còn có thể dùng làm gương soi. 

Bưng tới non nửa bát bột hồng lăng, một ít nước trong, một ít dầu mộc tử quả, mộc tử quả là một loại quả hạnh nhân gì đó, triết ra dầu rất thuần khiết, màu sắc của dầu sáng vô cùng, thấu triệt vô cùng, màu của dầu màu hồng nhạt, có hương thơm, dùng để xào rau sẽ tỏa ra một hương vị lá cây tươi mát, rất được người Miya ưa thích. Mà Lôi Nặc lấy ra dầu mộc tử quả để lát nữa nhào bột bánh cho thuận tay, bánh càng dẻo dai hơn, bột hồng lăng thì cho từ từ để tránh làm bột bị ướt nhão khi chạm vào.

Đem bột trong chậu đổ ra lẫn với bột hồng lăng ở trên mặt phiến đá phỉ thúy bắt đầu nhào bột. Được rồi, đôi mắt nhị hóa nhìn chằm chằm, Lôi Nặc đúng là một tên gia hỏa phí của trời, chỉ sợ chắc chỉ có hắn mới có thể làm ra cái chuyện lòe loẹt này, thấy Lôi Nặc nhiều lần xuất ra những thứ tinh xảo xa hoa kia, con mắt nhị hóa muốn mù luôn. 

Cũng là thú nhân, Hắc Vũ nhà y sao lại nghèo đến vậy, áp chế như vậy, Lôi Nặc kia rốt cục có bao nhiêu tiền thế! Hay là nói! Lôi Nặc là một tên phú nhị đại? Nhị hóa nghi hoặc không thôi, nghĩ thầm, muốn về nhà hỏi Hắc Vũ. 

Bộp, bộp. Lực tay Lôi Nặc lớn, vô cùng mạnh mẽ, tảng bột mì trên phiến đá bị nhào nặn, vài phút trôi qua, bột mì đã mịn màng mềm dẻo, Lôi Nặc chia ra thành từng khối, từng khối. Tuy đối với hắn là bình thường nhưng đối với tiểu Mộc Mộc lại vô cùng lớn, to lớn như một cái đấm tay, chuẩn bị xong, trên phiến đá xanh có khoảng ba mươi khối bột, trắng trắng thơm thơm, có thể tưởng tượng chốc lát nữa sẽ mĩ vị cỡ nào. 

Làm xong những việc này, Lôi Nặc lấy ra khuôn chuyên làm bánh, khuôn làm bánh được đựng trong một cái hộp, khuôn có hình động vật, cây cỏ, sóng biển, chim thú, hình dáng nhiều kiểu, hình tròn, nhìn chữ nhật, hình lục lăng, cho nên cái này vừa được đưa ra, làm cho hai tên tiểu vu mã mắt trợn tròn không thôi. 

Lôi Nặc mua nhiều khuôn đúc như vậy làm gì, hắn muốn làm nguyên bộ khuôn đúc như vậy sao? 

Loại ham mê này thật là kì quái. Bột mì chỉ bằng một phần ba bàn tay Lôi Nặc, lăn qua lăn lại trên bàn tay Lôi Nặc, xoa nắn vuốt ve thành một hình tròn trơn bóng, đặt trên phiến đá phỉ thúy, lấy ra cái cán bột nhỏ, cán bẹp những viên bột mì tròn, qua lại mấy lần, một cái bánh mì lớn liền xuất hiện, mở ra đặt trong lòng bàn tay, dùng thìa múc một ít mứt táo, còn có nước táo ép đã chuẩn bị lúc trước, có điều táo đỏ dường như bị vơi đi thì phải, đây là Lôi Nặc khi bao lại bánh mới phát hiện. 

Vốn rửa táo vừa vặn để làm bánh, kết quả lúc này nhìn, rửa xong vẫn còn nhiều như vậy, gần hai phần ba táo biến mất, chỉ còn lại cuống, mà trên mặt đất là vỏ táo...Nhị hóa cùng tiểu vu mã một bên ngồi đoan đoan chính chính trên bàn ăn, mắt nhìn chằm chằm vào từng khối bột trắng trên bàn, tựa như không nhìn thấy mặt Lôi Nặc đang biến sắc, ngẫu nhiên cúi đầu, liếm láp khóe môi thủy nhuận, là dự vị của mỹ vị vừa rồi. 

Bất đắc dĩ lắc đầu, Lôi Nặc cảm thấy có hơi buồn cười. Không chừng chính là tiểu vu mã nhà hắn cầm đầu, không ngờ tiểu vu mã nhà hắn lại nghịch ngợm như vậy, Lôi Nặc dứt khoát coi như không có việc gì, đi đến kho băng lấy hoa quả khác thay cho táo.

Thấy người lớn vừa đi, hai tiểu gia hỏa không an phận lập tức lấm la lấm lét tụ lại một chỗ thì thầm.

"Ăn ngon thật, anh đã bảo mà, những thứ này so với trước kia đều ngon hơn, đều không có bị xác nha."

 Nhị hóa hưng phấn không thôi, vẻ mặt ta biết mà, bộ dạng cực kỳ đắc ý. Tiểu Mộc Mộc gật đầu liên tục, khẳng định:" Ừm, ăn ngon"

Bé trước kia chưa từng nếm qua, có điều trước kia bé rất ít khi được ăn hoa quả, cho dù ăn vào cũng là do người ta ném đi, là đồ đã hỏng. Cho nên tiểu Mộc Mộc thấy điều nhị hóa nói rất là đúng.

"Có điều, nhỡ Lôi Nặc không vui.....là do chúng ta ăn trộm thì sao!" Tiểu Mộc Mộc sờ sờ cái gáy, lo lắng không biết phải làm thế nào.

Vương Vũ Thần khoát khoát tay, không chút quan tâm:"Không sao, không sao, Lôi Nặc sẽ không phát hiện, hơn nữa Lôi Nặc có nhiều đồ ngon như vậy, nhóc ăn một ít hắn cũng sẽ không phát hiện, đúng không? Khoan đã, có phải vừa rồi động tác của nhóc không được nhanh bị Lôi Nặc phát hiện rồi hay không?" 

Tiểu Mộc Mộc che miệng. Đôi con ngươi đen xoay tròn chuyển động, phủ nhận: "Mới không phải, em ăn rất cẩn thận, đều luôn cúi đầu nha, Lôi Nặc không thể nhìn thấy, anhnhìn đi, trong miệng của em còn cất một miếng nha, ha ha anh còn không phát hiện ra...."

Le lưỡi, chu lên cái miệng nhỏ nhắn, phồng lên cái má, tiểu Mộc Mộc khoe khoang. Cái này bé còn không nỡ nuốt vào, mới nếm thử mùi vị, nước táo rất mĩ vị, tiểu Mộc Mộc rất thích thú. 

Nhị hóa kêu to, có chút hối hận muốn ngã, cảm giác mình bị thiệt: "Mộc Mộc, nhóc thật giảo hoạt, sớm biết như vậy anh đây cũng làm như thế, hừ, lần sau anh đây cũng sẽ cất một miếng trong miệng để dành..."

"Ừ ừ" tiểu Mộc Mộc gật gật đầu, nhị hóa thật thông minh nha, học nhanh như vậy liền biết.

Hai người thì thầm trong chốc lát lại tách ra, giả bộ chơi đùa bột mì trên mặt bàn. Lôi Nặc vừa tiến vào liền nhìn thấy nhị hóa cùng tiểu vu mã đang nghịch nghịch bột mì, sờ sờ nắn nắn bột mì không ra hình dạng gì, một thứ trắng tinh sạch sẽ bị biến thành vặn vẹo không ra hình dạng gì.

"Hai người đang làm gì thế?" Tiếng quát to bất ngờ, làm hai kẻ đang tận hứng vui đùa kinh ngạc không thôi, tiểu Mộc Mộc lập tức sợ hãi tới mức ngây dại, tay còn đang cầm cục bột mì hình dạng kì quái không biết làm sao, nhị hóa lại càng sợ hãi, muốn bỏ chạy mất.

Thật CMN không phải là bóp bột mì của ngươi sao, có tất yếu phải phát hỏa lớn như vậy không? 

Lôi Nặc chính là tức giận, không nói nhị hóa nắm trong tay bột mì, nhìn kĩ, vài cái vệt vệt còn dính ở tay do vừa ăn trộm mứt táo để lại trên bột mì, cái này thật sự như là thủy ấn. 

Nhìn bé con ngơ ngác, lại nghĩ là do sợ không biết phải làm thế nào, cắn môi, nước mắt lưng tròng đứng ở một bên, trái tim Lôi Nặc lại mềm nhũn, ngồi xổm xuống, nắm lấy bàn tay đầy bột của bé...nhéo nhéo...ừm, thật mềm~

"Đi rửa sạch sẽ rồi lại đến chơi, nhìn em xem..." Lôi Nặc ý bảo hai cái bàn tay đầy bột mì, không chỉ có xấu, còn vô cùng bẩn, cái này bảo người ta sao có thể ăn, thú nhân ưa sạch sẽ trong lòng tức giận, nhìn nhị hóa còn có vẻ mặt khinh thường, hận một cái không thể dùng một tay đánh bay. 

"À, ừm..." 

Lôi Nặc nghe tiếng bé có vẻ khác thường, không khỏi lo lắng, có phải vừa rồi tức giận, khiến cho tiểu vu mã sợ hãi không! 

"...." Lắc đầu liên tục, nguy hiểm thật, mứt táo ngậm trong miệng thiếu chút nữa bị nuốt xuống, nhếch cái miệng nhỏ nhắn, phồng cái má lắc lắc đầu, vì để bảo đảm an toàn không bị phát hiện, bé con có tật giật mình nhanh chóng chạy nhanh về phía sân đi rửa tay. 

Bẹp bẹp, mứt táo ăn vào trong bụng, tiểu Mộc Mộc rất vui vẻ, chạy vào duỗi ra đôi bàn tay sạch sẽ cho Lôi Nặc nhìn, Lôi Nặc lúc này mới hài lòng gật đầu, thưởng cho bé con một cục bột mì sạch sẽ mà chơi, mà bột mì bị làm cho bẩn thì bỏ qua một bên, cho dù bột mì có quý thì cũng không cần. 

Về phần nhị hóa một bên nhìn thì trong lòng thấy ngứa ngáy, chỉ đành phải đi rửa tay, vạn phần mất hứng nắm bột mì cùng với Mộc Mộc chơi tận hứng. 

Mứt táo đỏ tươi đảo qua đảo lại, còn có chu quả, mật đào kết dính, Lôi Nặc bỏ phần lớn bột mì ra, dùng cán bột cán qua cán lại mấy lần, chia thành nhiều miếng mỏng, cứ thế, như bao bánh, vê kín lỗ hổng, vê vê trong tay trở nên tròn căng, như vậy bột hồng lăng ở bên ngoài mới không có chỗ mỏng chỗ dày, phân bố đều nhau, nhân bên trong không lộ ra, làm xong những thứ này, đem khuôn bày ra, khuôn mẫu có rất nhiều hình dáng, cơ hồ hình dáng bánh loại nào cũng có.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net