Chương 3: Soái ca? Thêu hoa* đi.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


*Ý chỉ mấy anh zai lớn mà yếu đuối còn không bằng các chị

Học Viện CMFU xây ở trên núi, một mặt đối diện với biển, xây sáu biệt thự hoa lệ ở đây, khung cảnh tuyệt đẹp, hoàn mỹ, mỗi học viện đều sẽ có một tòa chuyên để dùng cho học viên ở năm trước giành được biểu hiện xuất sắc nhất trong đám học viên hiện đang cư trú. Đương nhiên, Thượng Hương Văn Viện cũng có người ở trong đó.

Ngày đầu tiên Phong Phiêu Phiêu tiến vào học viện, liền nghe nói tới cái tên của người ở trong biệt thự của Thượng Hương Văn Viện: Vệ Sở.

Nhưng là khác với học sinh đứng đầu năm viện khác, Vệ Sở hìnhnhư là người suốt ngày ru rú trong nhà, năm nay anh năm ba, ngoài học những chương trình bắt buộc trên lớp thì không hề bước ra khỏi biệt thự. Bởi vì tính tình lãnh đạm nên rất có ít người thân thiết. Trong khi tư liệu của những nhân vật phong vân khác trong trường được ghi lại một cách đầy đủ, duy chỉ có Vệ Sở là trống rất nhiều.

Lần trước nhặt được tờ giấy kia, Phong Phiêu Phiêu cũng không thấy rõ Vệ Sở, tính ra thì, đây vẫn là lần đầu tiên cô chính thức nhìn thấy Vệ Sở, cũng là ánh mắt đầu tiên ấy cô đã khẳng định được rằng, người nọ chính là Vệ Sở.

Có một kiểu người, trời sinh xung quanh mình đã có một loại khí chất, cho dù ở nơi đâu hay đứng cạnh bất kì ai, chỉ cần có người đó thì chính là sự tồn tại đặc thù độc nhất vô nhị, không gì có thể thay thế, cũng không cách nào che đậy được.

Vệ Sở chính là người như vậy.

Phong Phiêu Phiêu nghiêng thân mình đang dán ở đầu ngoặt của hẻm tối, nghiêng đầu đánh giá tình hình bên trong ngõ nhỏ kia, ước chừng có bảy tám con người đang vây xung quanh một người ở giữa.

Ánh trăng tiêu sái lướt qua đỉnh đầu người nọ, Phong Phiêu Phiêu liền cảm thấy, dáng vẻ ấy khiến cho không khí xung quanh đều yên tĩnh hẳn lại hệt như đang ở trong chân không, cũng chẳng có thanh âm nào, chung quanh hết thảy đều như biến thành phông nền, có mỗi Vệ Sở là còn tồn tại.

Anh cứ như vậy, đứng ở nơi đó.

Dáng người anh cao, mặc một chiếc áo sơ mi màu đen và chiếc quần dài màu đen, ở trong bóng đêm lại trông có vẻ hơi gầy, gương mặt tuấn mỹ chỉ hiện lên một sự bình tĩnh, anh đeo một cái kính, đằng sau thấu kính là đôi mắt phượng hẹp dài hơi lãnh đạm.

Tuy rằng vây quanh anh là bảy tám người có vẻ đều không có ý đồ gì tốt nhưng anh lại chẳng hề hoảng loạn, chỉ từ từ tháo mắt kính xuống, lấy ra một hộp mắt kính nhỏ ở túi áo sơ mi rồi cất kính vào.

Chuẩn bị bắt đầu rồi sao?

Phong Phiêu Phiêu ngừng thở chờ đợi: cô có nghe ông nội nói qua, cao thủ võ thuật chân chính, đều sâu không lường được, trên thế giới này chắc chắn sẽ có ngọa hổ tàng long, Vệ Sở có lẽ cũng là một cao thủ ẩn mình như vậy cho nên thời điểm đối mặt với hiểm nguy lại khá bình tĩnh.

*ngọa hổ tàng long: nơi tiềm tàng rất nhiều nhân vật, yếu tố không đoán được trước, ví như cao thủ ẩn mình, tới khi xuất hiện là kinh hồn bạc vía xoay chuyển càn khôn.

Cô hôm nay có cơ hội quan sát cao thủ xuất chiêu, thực là một chuyện vô cùng may mắn!

Văn Viện thực ra lại có cao thủ võ lâm, đây là một quả dưa lớn tới cỡ nào chứ!

Nghĩ như vậy, Phong Phiêu Phiêu lại càng không muốn rời đi ngay lập tức, mắt cô nửa giây không rời, chăm chú nhìn vào thân ảnh kia, sợ rằng sẽ bỏ qua những khoảnh khắc xuất sắc, chỉ thấy Vệ Sở bỏ hộp kính  lại vào túi áo, sau đó nâng tay lên ....

Ra tay rồi?

Chỉ thấy Vệ Sở nâng tay lên, hai tay đều nâng lên như vậy...

Phong Phiêu Phiêu có chút sửng sốt, bắt đầu suy tư loại công phu nào nâng cả hai tay lên...

Chỉ thấy hai tay Vệ Sở nâng lên qua vai, duỗi ra sau đầu, mười ngón tay giao nhau, anh ta kẹp chặt đầu để bảo vệ khuôn mặt, sau đó, ngồi xổm xuống.

Đây là chiêu gì?!

Não của Phong Phiêu Phiêu trống rỗng vài giây, sau cùng mới ý thức được này nào phải kịch bản võ công nào mà là tư thế đầu hàng tiêu chuẩn!

Lúc này, thanh âm dè dặt, lạnh nhạt của Vệ Sở vang lên, nương theo cơn gió, truyền tới tai cô: "Tùy ý mấy người đi, đừng đánh hư mắt kính của tôi là được".

Trời ạ!

Ảo tưởng của thiếu nữ hồn nhiên hoàn toàn bị đánh vỡ một cách tàn nhẫn, trong lòng Phong Phiêu Phiêu nhịn không được tức giận: Chết tiệt! Anh không đánh thì giả vờ như vậy tính làm cái gì?

Để cho cô khó chịu nhất chính là, Vệ Sở đến thử đánh trả và chạy trốn cũng không có làm, cứ như vậy ngồi xuống bày ra tư thái tùy ý chà đạp!

Là đàn ông thì đừng ngồi xổm xuống!

Anh đẹp trai à! Vô dụng như vậy, không bằng ở nhà thêu hoa đi thôi, ít nhất chị gái phương đông người ta còn biết đánh hơn anh nhiều đấy!

Vây quanh Vệ Sở, bảy người giống như là học sinh trong trường, vừa thấy Vệ Sở ngồi xổm xuống, nhìn nhìn nhau, trên mặt lộ rõ vẻ trào phúng, cười cười chuẩn bị đi qua để cho Vệ Sở ăn no đòn, mới nâng chân lên, bỗng nhiên có người nghe loáng thoáng tiếng còi hú từ xa tới gần, càng ngày càng rõ, bọn họ khẩn trương nhìn nhau một thoáng, trong đó, một người phất phất tay, không cam lòng nói: "Chúng ta đi".

Tuy rằng tiếc hận bỏ lỡ một cơ hội giáo huấn Vệ Sở nhưng quy tắc của Học Viên CMFU cũng rất nghiêm khắc, nếu bị bắt được là có hành vi ác ý, nghiêm trọng nhất là bị đuổi học.

Đợi những người đó rời đi, Phong Phiêu Phiêu mới nhẹ nhàng thở ra, chậm rãi tới gần con ngõ nhỏ, cũng tắt âm thanh còi cảnh sát báo động trong điện thoại còn Vệ Sở lúc này cũng đã buông tay ra chậm rãi đứng dậy, sắc mặt lạnh lùng nhìn về phía cô.

Phong Phiêu Phiêu không vui bĩu môi: "Đừng nhìn như vậy, mau đi đi, không có cảnh sát...". Tuy rằng hình tượng của Vệ Sở trong lòng cô cũng vì chuyện này mà tan biến khiến cô hết sức buồn bực nhưng vẫn không thể thấy chết không cứu, trơ mắt nhìn người ta bị đánh "Anh không cần phải cảm ơn tôi, tôi cũng chỉ là tiện tay làm việc tốt thôi".

Vệ Sở không nhanh không chậm mở miệng: "Vì cái gì bắt tôi phải cảm ơn cô? Tôi cũng không xin cô cứu tôi". Anh ta mở miệng ra thì không nói được câu nào tốt, thậm chí còn chọc tức chết người ta, Phong Phiêu Phiêu vốn dĩ còn đang không hiểu, anh ta, một học sinh của Văn Viện làm sao sẽ bị nhiều phần tử bất lương trong trường căm thù như vậy, bây giờ cuối cùng cũng hiểu được, anh ta vừa mở miệng, chết trên mười lần còn chê ít!

Tức giận một chút, Phong Phiêu Phiêu rốt cục không cách nào suy nghĩ theo hướng ban đầu, thấy Vệ Sở còn đứng tại chỗ, cô không nhịn được kéo anh ta đi: "Anh còn sững sờ ở chỗ này làm gì? Còn không mau đi đi. Cái đám bất lương kia sắp quay lại rồi".

"Cái đám bất lương kia? Là nói chúng ta sao?". Phía sau truyền tới thanh âm nghiến răng nghiến lợi, thân thể Phong Phiêu Phiêu cứng đờ: chết rồi.

Tiếng bước chân rầm rập truyền tới, nghe ra có chừng có bảy tám người, nói cách khác bảy  kia vừathằng nhãi kia vừa đi đã trở lại rồi.

Mà Phong Phiêu Phiêu lúc này mới phát hiện, ngõ nhỏ này là hẻm chết, phía sau chỉ có một cái cửa ra.

Yên lặng một lát, Phong Phiêu Phiêu bỗng nhiên có phản ứng, cô duỗi tay xé ra một vạt áo trên người Vệ Sở, chính là từ trên chỗ áo đã xẻ được một chút, từ lúc bắt đầu còn bình tĩnh tới hiện tại, phản ứng của Vệ Sở đã có sự thay đổi: "Cô đang làm cái gì vậy?".

Phong Phiêu Phiêu cũng không để ý tới anh ta, chỉ giũ giũ mảnh vải, ngay sau đó đưa lên mặt, vòng ra sau đầu rồi thắt nút nó lại, làm tốt rồi, cô mới xoay người, nhẹ nhàng thở hắt ra: "Tới đây đi".

Thanh âm trong trẻo tựa như ngọc thạch, vang lên giòn giã trong đêm.

Nếu không chạy được, vậy cũng chỉ có đánh.

Cô nhẹ nhàng đứng lại, tay phải chậm rãi nâng cổ tay lên, động tác mềm mại như mây, uyển chuyển như nước chảy.

Mà Vệ Sở đứng ở sau cô, ngay khi thấy động tác này, trên mặt liền thoáng qua một tia ngạc nhiên.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net