Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

       Lần đầu tiên Chương Đằng nhìn thấy Chương An Ninh là khi hắn đang ngồi xổm trên một bãi đất lầy lội cạnh cánh đồng.
        Khi đó Chương An Ninh chưa được gọi là Chương An Ninh, Chương Đằng cũng chỉ là một thanh niên trẻ, tuổi đôi mươi.
   Hắn ngồi xổm lâu, chân có chút tê, mới vừa muốn đứng lên, liền nhận ra bên cạnh có người.
       ... Một đứa bé trai.
      Tiểu nam hài rất trắng, thế nhưng cả người thoạt nhìn bẩn thỉu. Quần áo trên người vừa xấu vừa cũ, tóc tai cũng không biết bao nhiêu ngày không gội. Chính là dáng dấp điển hình của đứa nhỏ nhà nghèo ở nông thôn.
      Đứa nhỏ thoạt nhìn bảy, tám tuổi, mở to đôi mắt nhìn chằm chằm Chương Đằng, trong tay đang cầm một điếu thuốc bị vẹo một chút, dường như không thèm đếm xỉa đưa nó về phía hắn.
      "Hút thuốc."
      Chương Đằng bị chọc phát cười.
      Chương Đằng kỳ thực không phải là một người tốt tính, không phải ai cũng làm hắn cười. Nơi rách nát này cũng không có thứ gì tốt có thể chọc hắn cười. Nhưng đứa nhỏ trước mắt này thật buồn cười.
     Úc, kỳ thực đứa nhỏ buồn cười cũng không phải trọng điểm, trọng điểm là đứa nhỏ lớn lên rất ưa nhìn.
     Chương Đằng là một người nhan khống nặng.
     Hắn không nhận điếu thuốc của đứa trẻ, chỉ ngồi xổm tại chỗ, quay đầu nở một nụ cười nhìn đứa nhỏ, ông nói gà bà nói vịt hỏi: "Nhóc là con lai sao?"
     Đứa nhỏ nghe không hiểu, có chút rụt rè nhìn hắn, nhưng tay vẫn như cũ bướng bỉnh đưa điếu thuốc. Một mẩu thuốc lá run run rẩy rẩy rơi khỏi điếu thuốc, đứa nhỏ thoáng rũ mắt nhìn xuống vẫn giữ nguyên tư thế.
     Chương Đằng cuối cùng vẫn không nhận thuốc lá trong tay đứa nhỏ. Hắn đẩy trở lại: "Nhóc giữ đi. Có phải là lén lấy thuốc của baba để chơi?"
     Đứa nhỏ không trả lời.
     "Nhóc là con cái nhà ai?" Chương Đằng lại hỏi: "Baba nhóc là người nước ngoài hay mẹ là người nước ngoài?"
     Đứa nhỏ mím môi thật chặt nhìn hắn, không trả lời, như thể là nghe không hiểu.
     Chương Đằng cảm thấy nó thật nhàm chán, đứng lên. Chân tê cực kì, thiếu chút nữa bị ngã. Đứa nhỏ vội đỡ hắn, chờ Chương Đằng đứng vững liền nhanh chóng buông tay đem hai tay ra sau lưng.
     Chương Đằng không để ý tới nó, tự mình đi về phía trước. Đồng ruộng đường nhỏ, cọ đế giày hắn đầy bùn.
     "Con vừa đi chỗ nào thế?" Cô của Chương Đằng bước tới, trông hơi lo lắng: "Gọi điện cho con cũng không bắt máy, còn tưởng rằng xảy ra chuyện gì rồi."
     Chương Đằng không trả lời cô. Hắn hỏi: "Cô ơi, khi nào chúng ta có thể đi?"
     Cô hắn tính toán một chút: "Dân quê chú ý giờ lành, phải chờ sau bốn ngày mới có thể chôn cất. Sau đó, phải đi bộ quanh thôn, khua chiêng gõ trống, thổi kèn suona, đốt pháo, hết bận phỏng chừng đến xế chiều. Nếu con sốt ruột muốn đi, buổi tối bốn ngày sau chúng ta liền đi."
      Chương Đằng suy nghĩ một lúc, nói: " Xem cô có bận việc gì hay không, con có thể đợi thêm vài ngày nữa."
      Hắn tùy tiện nói mấy câu cùng cô, liền trở về phòng của mình. Chiếc giường trong phòng là loại giường kiểu cũ, làm từ gỗ, được khắc nhiều hoa, chim và động vật. Chỉ là niên đại xa xưa nên thêm mấy phần quỷ dị. Chương Đằng nằm một lát, cảm thấy có chút làm người ta sợ hãi.
      Chương Đằng từ nhỏ đã sợ ma. Nếu là thường ngày, hắn ngủ ở đây một mình nhất định sẽ chân trần nhảy xuống giường bật đèn mới có thể ngủ được ở nơi như thế này.
      Nhưng đêm nay, hắn chỉ lẳng lặng mà nằm. Chất liệu chăn không tốt làm hắn có chút khó chịu. Hắn sửa lại chăn một chút, mở to hai mắt, nhìn thẳng vào một mảnh tối đen như mực trước mặt.
      "Cha, mẹ." Yên lặng một lúc, Chương Đằng đột ngột mở miệng: "Bây giờ con không sợ ma... Con không bật đèn, hai người có muốn đến gặp con một chút không."
      Trong phòng lặng lẽ, thỉnh thoảng truyền đến vài tiếng chó sủa bên ngoài.
      Không có thứ gì.
______________________

Mình mới tập tành edit nên chắc câu cú không được mượt mà

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net