Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

      Khi Chương Đằng đi từ trong nhà bác gái thôn ủy ra, sắc trời đã tối lại. Bác gái đặc biệt có thể cằn nhằn, lôi kéo hắn nói rất lâu. Chuyện liên quan đến đứa nhỏ cùng chuyện không liên quan đều nói một đống lớn.

      Chương Đằng không về nhà nằm chơi điện thoại di động, mà lại đến nhà của đứa nhỏ. Vừa tới của nhà, đứa nhỏ đang chuẩn bị đóng lại cửa gỗ. Cửa gỗ đang đẩy nửa chừng phát ra tiếng vang chói tai.

      "Này!" Chương Đằng hét lên.

      Hắn phát hiện bác gái thôn ủy từ đầu đến đuôi đều không nói tên đứa nhỏ, vẫn luôn gọi nó là tiểu lông tạp(小杂毛). Chương Đằng không muốn gọi nó tiểu lông tạp, cũng thật sự không biết  nên gọi nó cái gì.

      Tiếng ồn ào của cánh cửa lập tức dừng lại. Đứa nhỏ như là bị sợ hết hồn, trốn đằng sau cánh cửa, chỉ để lộ một đôi mắt đề phòng nhìn ra phía ngoài, thấy là Chương Đằng thì thả lỏng, suy nghĩ một chút liền đem cửa gỗ mở ra.

      Chương Đằng bịt tai đi tới cửa: "Chú có thể vào sao?"

      Đứa nhỏ rất thoải mái mà gật gật đầu, sau đó đứng ở cửa.

      Chương Đằng đi vào. Một mùi vị khó chịu phả vào mặt.

      Ánh đèn lờ mờ bên trong, đứa nhỏ nhìn thấy Chương Đằng hơi nhíu lại lông mày. Nó nắm chặt hai tay sau lưng, thoạt nhìn có chút không vui, có chút sốt sắng.

      Chương Đằng nhìn đứa nhỏ.

      "Tiểu lông tạp đó... là được lão sâu rượu trong thôn mua. Lão sâu rượu không cưới vợ, cũng không có tiền, vừa vặn nó là con lai, không ai muốn nó. Bọn buôn người liền nửa bán nửa tặng cho lão sâu rượu."

      "Tại sao mua nó? Lão sâu rượu là một lão già không vợ, nên phải tìm người để cho hắn nối dõi tông đường."

      "Cái gì bảy, tám tuổi? Đã mười một tuổi rồi! Thoạt nhìn nhỏ con thôi. Lão sâu rượu có cho nó ăn cái gì đâu."

      "... Mới nuôi nó ba, bốn năm... lão sâu rượu bị ung thư gan."

      "Khi phát hiện là vào thời kỳ giữa. Lão sâu rượu không tin bệnh viện lớn kia, bệnh viện yêu cầu lão trả rất nhiều tiền, lão liền nói bệnh viện đều là lừa người. Tự mình tìm thầy thuốc trong thôn mua thuốc bột ngâm rượu uống."

      "Vận may không tốt, vẫn là đi. Đi cách đây không lâu."

      "Chỉ còn lại một mình tiểu tạp lông kia... Cũng không biết lão sâu rượu còn lại bao nhiêu tiền. Phỏng chừng không được bao nhiêu, lão khi còn sống có tiền đều đi mua rượu uống."

      "Ha ha ha ha, Chương tiểu công tử, đừng nghĩ ở đây giống thành phố lớn các người. Nào có cái gì viện mồ côi, cô nhi viện? Chúng ta ở đây không có."

      "Aiz... Ủy ban thôn này nào có thể cái gì cũng đều quản a? Tài chính quá eo hẹp, cũng quá khó để quyên góp nha. Số tiền mà cha cậu tặng năm trước chắc cũng đã sớm dùng hết. Chúng ta không phải cái gì đều quản được."
      Chương Đằng ngồi chồm hỗm xuống, ngẩng đầu nhìn đứa nhỏ.
      "Nhóc ngày đó tại sao cho chú thuốc lá? Thuốc lá của nhóc... từ đâu có?"
      Đứa trẻ chạy vào phòng và lấy ra một hộp thuốc lá nhàu nát, trống rỗng.
      "Nhóc tại sao phải cho chú cái này?" Chương Đằng nhìn nó, từng chữ từng câu nhẹ nhàng hỏi: "Nhóc biết cái này là vật gì sao? Còn lại cái cuối cùng, tại sao cho chú?"
      Đứa nhỏ không lên tiếng, nó đem hộp thuốc lá trống trơn trảo vào trong ngực, tay vẫn luôn sốt sắng mà rà qua rà lại, hộp thuốc lá phát ra một chút tiếng vang.
      Chương Đằng nhìn đứa nhỏ đã lâu, thần xui quỷ khiến nói ra một câu nói: "Chú mang nhóc ra ngoài chơi, có muốn không?"
      Chương Đằng lái chiếc xe điện hắn mượn, mang theo đứa nhỏ đi đến phố mua sắm một lần nữa.
      Hắn trước tiên đưa đứa nhỏ đi ăn mì, rồi mua một bể cá và thức ăn cho cá. Sau đó lại mang đứa nhỏ đã no căng bụng đi mua quần áo.
      "Hỉ Dương Dương, thích không?" Chương Đằng cầm lấy một bộ quần áo.
(Hỉ Dương Dương là cừu vui vẻ trong phim cừu vui vẻ và sói xám í)
      Đứa nhỏ có chút mơ hồ, trong mắt liền lóe một chút chút mong đợi cùng hưng phấn. Nó ngơ ngác mà gật gật đầu.
      "Hỉ Dương Dương nhóc biết không?" Chương Đằng cầm quần áo tùy tiện hướng cơ thể nó ướm thử.
      Đứa nhỏ cúi đầu, nhìn Hỉ Dương Dương trên quần áo, lắc đầu một cái.
      "Ồ," Chương Đằng nói: "Bọn trẻ bây giờ dường như không xem cái này nữa. Vậy nhóc xem cái gì? Gấu đại, gấu nhị sao? Hay là tiểu trư bội kỳ...."
(Gấu đại, gấu nhị là Boonie bear, tiểu trư bội kỳ là Heo Peppa)

      Chương Đằng đột nhiên nghẹn lại, không nói thêm gì nữa.
      Hắn mơ hồ nhớ tới nhà đứa nhỏ đến cái TV cũng không có.
      "Cái... cái gì tiểu trư?" Đứa trẻ ôm chặt lấy bộ quần áo Hỉ Dương Dương, có chút thẹn thùng ngẩng đầu, dùng đôi mắt đẹp nhìn Chương Đằng, thanh âm nhỏ nhẹ hỏi.
     

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net