Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[[ Tiện Trừng ]] QUAY VỀ
Editor: hikaririiin_
QT: mango191120
-------------------------------------

“Trạch Vu Quân.” Ngụy Vô Tiện vẻ mặt tái nhợt mở miệng: “Cầu ngươi cho ta đi đến Tàng Thư Các của Lam gia xem một chút được không?”. Dừng một chút, hắn nói tiếp: “Ngươi muốn ta làm gì cũng được hết.”

Đêm đó Ngụy Vô Tiện rời khỏi Liên Hoa Ổ không hề kinh động đến kẻ nào, thậm chí còn chẳng báo cho Hàm Quang Quân một tiếng. Hắn một thân không tu vi gì, cũng không biết dùng cách nào mà chỉ ngắn ngủi một ngày một đêm đã chạy đến được Vân Thâm Bất Tri Xứ.

Lúc hắn đến Vân Thâm Bất Tri Xứ đã đi thẳng đến nơi Trạch Vu Quân bế quan, cuối cùng tại nơi trà thất gặp được y. Nhưng hắn vừa mở miệng một cái đã nói ra một thỉnh cầu làm khó dễ người ta rồi.

Trạch Vu Quân im lặng trong chốc lát, chẳng qua lúc này y đang ngầm đánh giá Ngụy Vô Tiện.

Một thân tóc tai bù xù, rối tung, quần áo không chỉnh tề, vẻ mặt si cuồng, lại mang theo một thân lệ khí khó có thể bỏ qua.

Sau một lúc lâu, Trạch Vu Quân mở miệng: “Có thể, nhưng ngươi phải hiểu…” Sinh lão bệnh tử chính là quy luật của tự nhiên.

Trạch Vu Quân lời còn chưa dứt, Ngụy Vô Tiện đã chạy nhanh ra ngoài như một cơn gió.

Trạch Vu Quân thấy ngay lúc ý mở miệng nói, Ngụy Vô Tiện đã đưa tay sờ đến Trần Tình ở bên hông.

Bỏ đi, cũng chỉ là một người ngốc cố chấp mà thôi.

Ba ngày sau, Ngụy Vô Tiện mới từ Tàng Thư Các của Lam gia bước ra.

Là một người không có chút tu vi, Ngụy Vô Tiện lúc lật sách cũng chỉ có thể dựa vào bản thân, không có bất kì đường tắt nào khác. Khó có thể tưởng tượng ba ngày nay hắn như thế nào, nói sách ở Lam gia giống như ngôi sao đầy trời cũng chẳng đủ.

Chỉ là một con người, làm sao đếm hết được?

Hay nói một cách khác, con người làm sao đấu lại trời cao?

Lúc Trạch Vu Quân nghe được tin này, y đang cùng đệ đệ Hàm Quang Quân dạy học ở trà thất.

Hàm Quang Quân sau khi nghe được tin Ngụy Vô Tiện trở về Vân Thâm Bất Tri Xứ từ chỗ huynh trưởng liền lập tức quay về. Vừa về đến nơi, vốn dĩ muốn đi Tàng Thư Các tìm Ngụy Vô Tiện, lại bị huynh trưởng kéo đi.

Hai huynh đệ nghe được tin tức này, Trạch Vu Quân chẳng qua chỉ nhíu mày một cái, nhưng Hàm Quang Quân thì có thể thấy được trong con mắt sắc lẻm nhạt nhẽo của y có chút đỏ.

“Trạch Vu Quân! Không xong, không xong rồi!” Lam Cảnh Nghi vội vàng xông vào trà thất, thở gấp mà nói: “Người kia, Ngụy Vô Tiện, hắn.. hắn…”

Lúc này, Lam Tư Truy không chút hoang mang tiến vào, cúi đầu hành lễ với hai huynh đệ bọn họ: “Trạch Vu Quân, Hàm Quang Quân.”

“Ngụy công tử mang đi một cuốn sách. Chỉ biết là sách mật thượng cổ, nội dung con cũng không rõ.”

Trạch Vu Quân suy nghĩ một hồi, lập tức phi thân đến Tàng Thư Các.

“Như thế nào? Các ngươi không biết ta là ai?” Là tiếng Ngụy Vô Tiện cợt nhả. Lúc này Ngụy Vô Tiện vẫn cường ngạnh mang vẻ mặt giả cười mà chống đỡ đánh Thái Cực với bọn tiểu bối Lam gia. Nhưng hắn cũng không biết, lúc này trên thân hắn lệ khí phát ra khủng bố đến mức nào.

Bọn họ đến lúc Ngụy Vô Tiện đang tế Trần Tình. Hàm Quang Quân nhíu mày, lập tức muốn đi đến bên cạnh Ngụy Vô Tiện. Nhưng đúng lúc này, quỷ tướng quân Ôn Ninh không biết từ đâu chui ra, đem Ngụy Vô Tiện chắn sau lưng, bảo hộ kín mít.

Đám tiểu bối Lam gia cũng nhao nhao lấy ra pháp khí của mình, bầu không khí bắt đầu giương cung bạt kiếm. Ngay lúc sắp đánh nhau tới nơi, Trạch Vu Quân ngữ khí bình tĩnh mở miệng: “Ngụy Anh.”

“Ngươi thật sự muốn đem toàn bộ bình yên của nhân gian mà đổi lại một cái ‘có khả năng’ sao?”

“Ngươi thật sự muốn bản thân hồn phi phách tán chỉ để đổi lấy Giang Trừng sao?”

Nghe đến đây, con mắt sắc nhạt nhẽo của Hàm Quang Quân lại đỏ hơn.
Nhưng Ngụy Vô Tiện ngữ khí kiên quyết đáp lời, hắn nói: “Đúng.”

“Toàn bộ nhân gian có là gì?”

“Còn không bằng một nửa Giang Trừng.”

Con mắt sắc lạnh lẽo của Hàm Quang Quân triệt để đỏ lên.

Lúc này, Ngụy Vô Tiện lấy ra một đồ vật, mọi người thấy nó mà hô hấp cũng muốn ngừng.

“Đó.. Đó là.. ” Lam Tư Truy kinh ngạc chỉ vào món đồ kia: “Đó là Âm Hổ Phù!”

Chẳng qua ánh mắt Ngụy Vô Tiện thẳng tắp, không hề tránh né cái nhìn của Trạch Vu Quân, lại không hề kiêu ngạo siểm nịnh nhìn y.

Ý tứ của Ngụy Vô Tiện đã rất rõ ràng rồi.

“Si nhân.” Trạch Vu Quân ánh mắt nhàn nhạt lườm món đồ kia một cái: “Cuốn sách kia ngươi mang đi đi.”

*Si nhân ở đây ý Lam đại nói Ngụy Anh là người ngốc/ ngớ ngẩn/ điên. Mình thấy để nguyên hay hơn nên để nguyên hong dịch lại á.

“Đa tạ.”

Ngụy Vô Tiện chạy đi, nhìn thoáng qua Hàm Quang Quân. Chỉ thấy y giật giật miệng như là muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng một chữ cũng chẳng động.
Hắn rời đi từ đầu đến cuối vẫn không hề quay đầu nhìn Hàm Quang Quân một cái.

Cuốn sách tiên này nội dung quả thực rất điên cuồng, nói nó nghịch thiên cải mệnh cũng không đủ.

【 Thôi động nhân. Thành, tán hồn. Bại, diệt hồn. Mười vạn sinh hồn, dùng tế vãn sinh, dùng sửa thời gian.】

Ngụy Vô Tiện và Ôn Ninh trở về Liên Hoa Ổ.

“Đa tạ.”

“Thay ta chiếu cố.. chiếu cố Kim Lăng thật tốt.” Hắn biết rõ đây chính là tâm nguyện của Giang Trừng.

Từ đầu tới cuối Ngụy Vô Tiện chỉ nói hai câu này với Ôn Ninh, sau đó không đợi Ôn Ninh nói tiếp, hắn đi thẳng đến tổ lăng Giang thị một mình.

“Sư muội.” Ngụy Vô Tiện nói: “Không biết là ngươi có muốn gặp lại ta hay không nữa.”

“Sư muội, ngươi thật sự đúng là một con người vô cùng tàn nhẫn.”

“Đến chết.. Việc ngươi chết cũng muốn ta phải nghe từ lời đồn đại.”

“Bất quá, ngươi không trốn được ta nha.” Nói đến đây, Ngụy Vô Tiện nhịn không được cười nhẹ một tiếng, giống như là trong lời hắn nói có gì đó thật buồn cười.

Nhưng cái cười này, so với khóc còn khó coi hơn.

Ngụy Vô Tiện nhẹ nhàng dựa vào bia mộ của Giang Trừng, hắn áp mặt mình vào mộ bia mà nhẹ nhàng cọ cọ miêu tả nó.

Như thể đang vuốt ve khuôn mặt của tình nhân.

Tình cảnh này, quả thực làm người sợ hãi.

Ngụy Vô Tiện bảo trì tư thế không được tự nhiên này, mở miệng: “Sư muội, ta đem vật kia đưa về Lam gia rồi.”

“Ha ha, kỳ thật cái Âm Hổ Phù kia là giả.”

“Ta nghĩ rồi, như vậy thật không tốt, muốn giết hại người vô tội.. ngươi.. ngươi chán ghét giết chóc.”

“Tuy rằng có thể sửa đổi thời gian, trở lại quá khứ, nhưng lỡ như… lỡ như..” Lỡ như lại để ngươi phải chịu những đau khổ kia một lần nữa thì làm sao bây giờ…

Ngụy Vô Tiện cười cười, lại nói tiếp.
“Lại thêm hiện tại Tu Chân giới vất vả lắm mới được thái bình, nếu như phải chịu đựng thêm một lần mưa máu gió tanh như vậy.. ngươi làm sao chịu được…”

Từ đầu tới cuối vẫn chưa hề nhắc đến một chữ nào về việc chính mình muốn dùng cái quyển sách mật cổ đại giới thúc dục kia ra sao. Tựa như trong mắt hắn, những việc hồn phi phách tán kia không đáng nhắc đến, so sánh với Giang Trừng thì nửa chữ cũng không bằng.

Ngụy Vô Tiện dùng ngón tay sờ tảng đá lạnh như băng ấy, hắn nói: “Nhưng không sao. Sư muội, sư huynh có biện pháp khác tốt hơn để gặp ngươi.”

“Sau đó ta sẽ một mực chờ ngươi.”

“Sau đó.. Sau đó.. Chúng ta cũng sẽ không bao giờ tách rời nhau nữa.”

Ngụy Vô Tiện lấy ra Trần Tình từ trong lồng ngực. Giờ đây mọi việc đã rõ, hắn định dùng bản thân để hiến tế Trần Tình.

Ngụy Vô Tiện lại dùng tay sờ đến bia mộ lạnh băng kia, động tác nhu hòa giống như tấm bia mộ ấy là thứ trân bảo quý giá nhất trần đời. Sau đó hắn di chuyển chậm rãi, cúi xuống, dùng môi chạm nhẹ lên dòng chữ Giang Vãn Ngâm.

“Đáng tiếc, còn Tùy Tiện.” Về sau cũng chẳng có ai có thể rút nó ra nữa.

Tiếp đó, chỉ thấy trên tảng đá hiện ra một mảnh thủy quang dịu dàng.

Một mảnh tối đen ở bên trong, Ngụy Vô Tiện trong lúc giật mình nhìn thấy Giang Trừng mang theo ánh sáng hướng về phía hắn đi đến.

Hàng lông mi tinh xảo, trong đôi mắt mang đến một tia sắc bén, khuôn mặt vô cùng tuấn mỹ, khóe miệng nhếch lên còn mang theo một chút châm chọc. Cả người tỏa khí làm người khác không khỏi nghĩ hắn có điểm cay nghiệt.

Thiếu niên kiêu ngạo kia cứ thế đã mở miệng nói ra một lời rõ ràng: “Lăn.”

Hắn chỉ cười một cách cà lơ phất phơ.

Hắn nói: “Sư muội.”

___________________________
Ngụy Anh đã trọng sinh trở về rồi!
Mọi người xem rồi vote ☆ cho mình với nha 🥺👉👈
iu mọi người, stay safe!

c2 1698w

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net