Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


[[Tiện Trừng ]] QUAY VỀ
Editor: hikaririiin_
QT: mango191120

---------------------------------------

Giang Trừng không nhúc nhích, vẻ mặt vô cùng phức tạp mà nhìn Ngụy Vô Tiện, ánh mắt nóng bỏng đến độ đốt cho Ngụy Vô Tiện nhất thời không dám mở miệng nói chuyện nữa.

"A." Đến tận nửa buổi sau, Giang Trừng mới nở nụ cười: "Sư huynh?" 

" Ngươi biết không? Trong đời ta chỉ có duy nhất ba sự kiện không thể nào bình được, cũng là khúc mắc của ta."

"Nhưng mà, cả ba sự kiện ấy, đều là ngươi ban cho."

Ngụy Vô Tiện nhíu mày, hắn không hiểu Giang Trừng đang muốn nói gì, nhưng hắn vẫn muốn biết. Muốn biết ba sự kiện ấy là chuyện gì. Giang Trừng tâm tư sâu, nếu là lúc bình thường thì y nhất định sẽ không mở miệng, cả đời cũng sẽ không chịu nói. Hiện tại nếu như Giang Trừng chịu nói ra, vậy thì chứng tỏ bọn hắn ước chừng vẫn còn có cơ hội.

Ngụy Vô Tiện thậm chí còn hoài nghi liệu Giang Trừng có phải hay không đã uống quá nhiều dẫn đến say bí tỉ.

Thế nhưng đêm nay Giang Trừng ngay cả một giọt rượu cũng không dính, từ sau cái đêm y uống quá nhiều thất thố làm Ngụy Vô Tiện bị thương thì về sau cũng không uống qua nữa.

Ngụy Vô Tiện chậm rãi trừng mắt nhìn y, hỏi: "Ba chuyện kia là chuyện gì?" 

Giang Trừng vốn nhìn  Ngụy Vô Tiện bằng một ánh mắt thẳng tắp, chốc lát sau đó lại đột nhiên buồn buồn mà nở nụ cười, lồng ngực cũng hơi phập phồng theo cảm xúc của y.

"Là chuyện gì đây?" Giang Trừng hướng phía bên cạnh bàn đi đến. Sau khi ngồi xuống, y nhàn nhạt mở miệng: "Ngày đó ở núi Đại Phạm ngươi vì sao lại không đi theo ta?" Nhưng lại đi cùng với Lam Vong Cơ.

Giang Trừng giương mắt, dùng ánh nhìn của mình để ngăn Ngụy Vô Tiện mở miệng, y tựa như cũng không nghĩ để Ngụy Vô Tiện trả lời, tiếp tục nói: "Lúc ở trong miếu Quan Âm, ta vì ngươi mà khóc..." Dừng một chút, y lại gọn gàng dứt khoát mà hỏi: "Vì cái gì ngươi chỉ cùng Lam Vong Cơ khanh khanh ta ta, một... một chút an ủi ta cũng không có?" 

Giang Trừng nhẹ nhàng nói: "Tình nghĩ của chúng ta từ nhỏ đến lớn, trong mắt ngươi rốt cuộc có tính là gì không?"

Giang Trừng giống như muốn đem hết thảy oán giận đều phát tiết ra hết trong tối nay, y tiếp tục: "Về vấn đề cuối cùng." Giang Trừng đứng lên, đến gần Ngụy Vô Tiện mới mở miệng: "Ta ban đầu nghĩ rằng cả đời cũng không nói cho ngươi, để cho nó hư thối vĩnh viễn cùng với ta."

Y nói : "Bởi vì ta thật sự không nỡ bỏ ngươi, không muốn ngươi vì ta mà đau lòng."

"Thế nhưng, về sau ta mới hiểu được, ngươi căn bản sẽ không đau lòng vì ta." Không biết là muốn thuyết phục ai, y lặp lại lời nói một lần nữa: "Ngươi... Ngươi sẽ không vì ta mà đau lòng.... sẽ không đâu...." 

Giang Trừng nhìn sư huynh của y trong chốc lát, hướng cạnh cửa mà đi: "Năm đó ta cũng không phải cố ý chạy về Liên Hoa Ổ... nên mới bị bắt... Là ngươi vừa đi thì tu sĩ Ôn gia đuổi theo tới."

"Ta sớm phát hiện ra chúng, núp vào một bên. Nhưng bọn chúng tuần tra khắp bốn phía, ta sợ hãi... ta sợ bọn họ bắt được ngươi trong lúc ngươi đi mua lương khô.." Cho nên ta mới chạy ra, thay ngươi đem bọn chúng dẫn dắt rời đi.

Câu tiếp theo Giang Trừng không tiếp tục nói, y chẳng qua là liếc nhìn Ngụy Vô Tiện.

Ngụy Vô Tiện Toàn Thân chấn động, thân thể không cách nào điều khiển mà run rẩy một cái: "Giang Trừng, ta...."

Giang Trừng giương mắt nhìn Ngụy Vô Tiện đợi hắn trả lời, nhưng đợi nửa ngày, hắn cũng không có nhả ra thêm được chữ nào, y liền buông tha rồi. 

Cuối cùng, y lạnh lùng nói: "Đã như vậy, ngươi còn muốn gả cho ta?" Y tựa hồ như không muốn nghe Ngụy Vô Tiện trả lời, nói xong liền mở cửa đi ra ngoài. 

Ngoài phòng, Giang Trừng cũng không đi đâu. Y chỉ là một thân hình nhỏ bé trong một đám người huyên náo cùng cái không khí vui sướng hớn hở, một thân một mình trong đêm cô tịch buốt giá.  Y muốn cho cả hai một cơ hội. Giang Trừng chẳng qua là đang đánh cược, đánh cược Ngụy Vô Tiện sẽ cho y một lời giải thích, coi như hắn không giải thích cũng không sao, chỉ cần một câu xin lỗi là quá đủ rồi. Y cô tịch mười ba năm, chỉ hèn mọn yêu cầu xa vời Ngụy Vô Tiện sẽ đối y nói một câu thật xin lỗi. Ba chữ đơn giản như vậy là đủ rồi. Y nghĩ. 

Van cầu ngươi, Ngụy Anh, sư huynh, đừng khiến ta thua. Đừng làm ta thua ván cược này. 

Trong phòng, Ngụy Vô Tiện một trận rung động, hắn thật sự không biết, hắn cũng chưa từng nghĩ qua như thế. Hắn cũng có thể giải thích, nhưng Giang Trừng sẽ chịu ngồi nghe hắn nói sao? Hắn đau lòng Giang Trừng, vô cùng đau lòng. Giang Trừng nói xong tất cả mọi chuyện cùng một lúc khiến hắn đau đến mức thở không nổi. Đêm nay Giang Trừng giống như là tự vạch ra vết sẹo của bản thân, hắn do dự, hắn do dự không dám đi lên. Hắn không biết liệu Giang Trừng có nguyện ý nghe lời giải thích của hắn hay không.

Giang Trừng thua cược. Liên tục ba ngày y đều ở gian phòng mà y và Ngụy Vô Tiện cùng ở khi còn bé, nhưng Ngụy Vô Tiện cũng không tìm đến y một lần nào. Thậm chí, buồn cười nhất là, y còn mỗi ngày nghĩ cách đụng mặt với Ngụy Vô Tiện. Nhưng người kia vừa thấy y  đã đứng ngồi không yên, ánh mắt trốn tránh. Thật đúng là... thật sự đả thương người..

Y biết rõ, Ngụy Vô Tiện chính là đang hối hận vì đã gả cho y.

"Giang Trừng." Ngụy Vô Tiện đẩy cửa ra, ngữ khí nhẹ nhàng nói: "Tối nay có pháo hoa, chúng ta... chúng ta cùng đi xem nha?" Ngụy Vô Tiện lại cố gắng tạo nên khung cảnh bình yên vô cùng giả tạo. 

Giang Trừng giương mắt, lạnh như băng nhìn Ngụy Vô Tiện: "Ngươi có ý tứ gì?"

Ngụy Vô Tiện nghiêng đầu nhìn Giang Trừng, bày ra một bộ dáng không hiểu gì mà nhìn y.

"A." Giang Trừng cười lạnh. đuôi lông mày nhếch lên, khóa miệng có chút câu lên, bày ra một dáng vẻ khiêu khích: "Ta nói, ngươi có ý tứ gì?" 

Nói một câu không đầu không đuôi như vậy, Ngụy Vô Tiện thật sự không biết Giang Trừng đang ám chỉ cái gì? Là cuộc đối thoại đêm hôm đó hay là chuyện pháo hoa đêm nay?

Ánh mắt Ngụy Vô Tiện bắt đầu trốn tránh, cả người cũng bắt đầu khó chịu.

Được! Lại là nó! Lúc này Giang Trừng chỉ cảm thấy tâm mình thật lạnh.

Giang Trừng cười cười, thanh âm lạnh xuống, không hề lựa lời mà nói: "Ngụy Vô Tiện! Ngươi dựa vào cái gì mà cho rằng ta sẽ ở cùng với ngươi?"

Cả người Ngụy Vô Tiện trở nên thật nhỏ bé, hắn run rẩy một cái. Đúng rồi, hắn dựa vào cái gì? 'Giang Trừng' đã trở về, hắn dựa vào cái gì mà tự cho mình là đúng liền quyết định thay Giang Trừng làm?

Đúng rồi, hắn nhớ rõ Giang Trừng cực kì chán ghét... chán ghét đoạn tụ. Mà hắn vừa vặn lại chính là đoạn tụ.

Ngụy Vô Tiện cảm giác nơi ngực trái của mình bắt đầu ẩn đau, cái đau này giống như sẽ lan ra khắp nơi, đau đến độ cả xương cốt lẫn tứ chi hắn đều trở nên thật khó chịu. 

Lời vừa thốt ra khỏi miệng, Giang Trừng liền hối hận. Nhưng chờ y phản ứng lại thì trong phòng lại không có hình dáng của hắn. Ngụy Vô Tiện từ lúc một lời y thốt ra đã rời đi rồi.

Về sau, cuộc sống cả hai giống như đã hẹn trước, đều tránh nhau không gặp. Trong mắt người Giang gia cũng chỉ cho rằng bọn họ giận dỗi, lại nghĩ vợ chồng son vừa tân hôn, coi như có giận dỗi gì thì rất nhanh sau đó sẽ lại hòa hảo. Lại thêm việc bọn họ từ nhỏ đến lớn náo qua không ít chuyện. Cứ như vậy, cũng chẳng ai đến hỏi thăm hai người bọn họ.

Ngụy Vô Tiện lúc chạng vạng đêm nay còn len lén liếc mắt nhìn Giang Trừng. Giang Trừng rõ ràng nhìn thấy, nhưng ánh mắt vẫn lạnh lùng, đến nhìn cũng không thèm nhìn hắn một cái.

Ngụy Vô Tiện một đêm vẫn không ngủ, hắn suy nghĩ cả ngày nên mang theo cái gì mới tốt, nhưng cuối cùng vẫn không biết mang theo thứ gì. Hắn thật sự không biết, Giang gia lớn như vậy nhưng cũng có cái gì thuộc về hắn đâu? Cuối cùng trong hành lý hắn mang theo cũng chỉ có hai bộ y phục để tắm rửa, cùng với chuông bạc hoa sen chín cánh của Vân Mộng. Cái hắn lấy chính là chuông bạc của Giang Trừng.

Ngụy Vô Tiện nửa đêm nằm chết dí ở trên giường, mở to mắt nhìn trần nhà, sau lại đột nhiên trở mình ngồi dậy. 

Hắn cất bước đi đến thư phòng của Giang Trừng.

'Giang Trừng, ta cũng không biết chính mình muốn làm cái gì. Càng nghĩ, ta càng thật sự sợ hãi rằng sau khi ta đi ngươi sẽ trở nên khó chịu trong lòng. Nói như  vậy phải là có chút không biết xấu hổ hay không? Thế nhưng ta lại thật sự lo lắng điều ấy sẽ xảy ra.

Nghĩ tới nghĩ lui, ta muốn chính miệng nói cho ngươi biết, nhưng đồng thời lại sợ ngươi không chịu nghe ta nói. Vẫn là nên viết xuống đây cho ngươi đi. 

Sư muội, ngươi nói cho ta ba chuyện kia, ta thật sự không biết. Ta thật sự là một tên đại khốn kiếp. Ngày đó tại núi Đại Phạm không phải là ta không đi theo ngươi, mà là ta... Ta cho là ngươi hận ta... Ta cho rằng mình về sau cũng sẽ không còn cơ hội. Chuyện miếu Quan Âm, ngươi đã vì ta mà bỏ phí thời gian rất nhiều năm, ta thật sự là không nỡ bỏ ngươi sống trong quá khứ đen tối ấy cùng ta, ta không để ý đến ngươi, giả vờ như không có việc gì. Ta.. Ta vốn tưởng rằng thời gian sau ngươi sẽ không nhớ đến nó nữa, chuyện của ta cũng sẽ tan biến cùng thời gian...

Về chuyện thứ ba, ta không biết. Ta thật sự không biết. Ta đau lòng, bất cứ lúc nào ta cũng đau lòng ngươi. Nếu như có thể quay lại, ta tuyệt đối sẽ không để cho ngươi vì ta lại chịu một lần khổ sở như vậy nữa...

Sư muội, có phải ngươi cảm thấy ta rất buồn nôn hay không? Hẳn là có rồi. Bất quá, ngươi hiện tại không cần lo lắng nữa. Ta sẽ nói với bên ngoài là do ta một mực bám dính, quấn lấy ngươi không buông, ngươi sẽ không có việc gì, sư muội, ngươi không cần lo lắng. 

Sư muội, đừng lo nghĩ nữa. Ngươi sẽ không phải nhìn thấy ta nữa đâu. Ta đi đây' 

Ngụy Vô Tiện ngồi ở trước bàn nhẹ nhàng mở miệng, hắn nói: "Giang Trừng, từ nay về sau cả đời ngươi sẽ không phiền, bình an vui sướng." 

"Sư muội, sư huynh tâm duyệt ngươi."

Nhân lúc trời còn chưa sáng hẳn, Ngụy Vô Tiện mở ra cửa lớn Giang gia. 

Giang Trừng không rõ vì sao, y đột nhiên bừng tỉnh. Nghĩ đến lúc chiều nhìn thấy Ngụy Vô Tiện, ngực lại ẩn đau, giống như có chuyện gì đó phát sinh. Lúc sau y đột nhiên từ trên giường ngồi dậy, giày cũng không kịp mang liền hướng đến phòng tân hôn của bọn họ mà chạy đến. Khi đến cửa phòng, y mới trấn định lại đôi chút, thở hổn hển, chờ hô hấp bình phục thì y lại muốn rời đi. Cũng không biết tại sao y lại muốn nhìn trộm Ngụy Vô Tiện một cái, Giang Trừng tự huyễn hoặc chính mình, nhìn một cái là được rồi, nhìn một chút là tốt rồi. 

Giang Trừng đưa tay đẩy cửa ra. Tiếp đó lại ngẩn người, trong phòng không có ai, trên giường cũng không một bóng hình.

Lúc phản ứng lại, bản thân y cũng đã vô thức chạy đến cửa lớn Giang gia. 

"Ngụy Vô Tiện!" Giang Trừng quát lên: "Ngụy Anh! Ngươi dám đi!!"

Ngụy Vô Tiện giật mình xoay người lại, chỉ thấy Giang Trừng lúc này tóc xõa bay trong gió còn không buộc, con mắt lại đỏ lên. Cả người không chỉnh tề chỉ mặc một kiện trung y màu xanh nhạt. Giày cũng không mang, trần trụi. Trên chân lại có mấy vết thương nhỏ như bị đất đá quẹt qua tới mức chảy máu do chạy quá nhanh, có thể thấy được sự vội vã hấp tấp của người đó. 

Giang Trừng bước tới gần Ngụy Vô Tiện, lấy tư thái cường ngạnh mà kéo tay hắn đi, đem tay hắn một mực nắm trong lòng bàn tay mình.

Ngụy Vô Tiện mặc cho Giang Trừng lôi kéo hắn, nửa ngày cũng chưa kịp hồi thần lại.

"Ngụy Vô Tiện!" Giang Trừng đưa tay còn lại kéo đi cái bao phục y hành lí của hắn, giọng nói lạnh như băng: "Ngươi không phải gả cho ta rồi sao?"

Ngụy Vô Tiện ngước mắt nhìn tay Giang Trừng đang nắm lấy tay hắn, cũng không có lên tiếng. 

Lâu sau, Giang Trừng lại nhẹ nhàng mở miệng, thanh âm thốt ra giấu không được một chút nghẹn ngào, y nói: "Chúng ta.. chúng ta không phải là đã đại hôn rồi sao?.." Ý tứ rất rõ ràng, ngươi không phải là người của ta hay sao? 

Ngụy Vô Tiện vẫn không mở miệng nói chuyện, Giang Trừng cười cười tự giễu chính mình, liền buông tay đang nắm lấy tay của hắn. Lập tức, Ngụy Vô Tiện đột nhiên ôm lấy Giang Trừng, đem y một mực vây trong lồng ngực của mình.

Ngụy Vô Tiện nói: "Đúng, đúng, chúng ta đã đại hôn rồi."

Giang Trừng dùng sức quay lại ôm lấy Ngụy Vô Tiện, ra vẻ hung ác nói: "Ta không cho phép ngươi đi, ngươi đã gả cho ta, không có lệnh của ta, ngươi nơi nào cũng không được phép đi!"

"Ta không cho phép!"

Giang Trừng nghĩ, thôi, thua cược thì thua đi. Ở cùng Ngụy Vô Tiện thì y đã xác định thua cả đời rồi, thua thêm một lần nữa cũng không quan tâm, thua bởi hắn thì sao, y không ngại. Chỉ cần.. Chỉ cần người này vẫn luôn ở bên cạnh y là đủ rồi. 

Ngụy Vô Tiện nói: "Được, ta không đi." 

"Ta sẽ mãi mãi bồi ngươi."

Giang Trừng: "Ừ." Ngươi dám đi, ta đánh gãy chân chó của ngươi. 

Ngụy Vô Tiện cười nhẹ một tiếng. Đem áo ngoài cởi ra khoác cho Giang Trừng, lại tỉ mỉ mặc vào cho y, sau đó lại cõng Giang Trừng đi về phòng tân hôn của bọn họ.

"Sư huynh." Lúc ăn cơm, Giang Trừng giả vờ lơ đãng nói: "Sư huynh, ta không có thấy ngươi thật buồn nôn." Dừng vài giây, y nói tiếp: "Sư huynh, ta... ta cũng thích ngươi."

Ngụy Vô Tiện ngẩn người một lúc mới ngẩng đầu nhìn Giang Trừng, chỉ thấy Giang Trừng trong chốc lát mà cả khuôn mặt đã đỏ bừng lên, bộ dáng đó lại cực kì xinh đẹp. 

Thật ra ban đầu Ngụy Vô Tiện cũng biết Giang Trừng sẽ không thấy được bức thư mà hắn để lại, nhưng y vẫn tới tìm hắn, trong nội tâm hắn vui vẻ không thôi, đồng thời lại lo lắng về sau Giang Trừng sẽ nhìn thấy bức thư đó. Hắn nghĩ, hắn muốn chính miệng giải thích cho Giang Trừng. Bất luận Giang Trừng muốn nghe cái gì, hắn đều có thể giải thích cho y nghe. Cho nên, nửa đêm hôm sau hắn len lén cầm bức thư kia đi về, lại không nghĩ rằng vẫn bị Giang Trừng phát hiện ra được.

Ngụy Vô Tiện nở nụ cười, ánh mắt hắn nhìn chăm chú vào Giang Trừng, một bộ dạng chân thành ôn nhu tràn đầy.

Hắn nói: "Sư muội, sư huynh tâm duyệt ngươi."

------------------------------------------

c6 2857w 

AAAA Cuối cùng cũng hoàn chương rồi, chỉ còn phiên ngoại nữa là đã xong phần fanfic này rồi~~~~ 

Không ai đốc thúc giục chương nên lười chảy thây á :)))))
Mọi người đọc vui, stay safe!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net