[Hiểu Tiết] Vì sao muỗi yêu thích Tiết Dương?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Edit: Yei – Beta: Mật
Tác giả: 浣花白露

—— ta là tuyến phân cách! (❁'ω'❁)————

Vừa mới vào hè Nghĩa Thành đã oi bức ẩm ướt vô cùng. Tiết Dương đứng ở cửa nghĩa trang, do dự đưa một cánh tay vào thăm dò. Không ngoài dự tính, bên trong ngột ngạt như cái lồng hấp. Mặt nhăn mày nhíu bày tỏ sự ghét bỏ, đem rau xanh để ở cửa, bản thân trốn dưới tán cây mát mẻ.

Gần đây, hiếm có cơ hội ngủ ngon, khó có được một chút mát mẻ, Tiết Dương bất tri bất giác tựa vào thân cây ngủ. Hiểu Tinh Trần khi trở về thấy phòng trong không có ai bèn đi tới tàng cây tìm kiếm, chỉ thấy Tiết Dương nghiêng mình trên thân cây, nửa cơ thể đã sắp trượt xuống đất.

"A Dương, tỉnh tỉnh." Hiểu Tinh Trần lắc lắc hắn.

Tiết Dương đã sớm nhận ra có người tới gần, nghe thấy thanh âm đạo trưởng nhà mình liền lười mở to mắt, lim dim lười biếng nói:"Để ta ngủ một chút thôi ~ đạo trưởng làm điểm tâm xong  lại đến gọi ta." Trong lòng rõ ràng biết Hiểu Tinh Trần không thể để hắn mạo hiểm lăn lộn dưới thân cây lạnh lẽo.

Quả nhiên giây tiếp theo đã bị Hiểu Tinh Trần vỗ vỗ đất trên người, nửa đỡ nửa ôm mang vào trong phòng. Vừa hay A Tinh đi dạo về, thấy Tiết Dương mang bộ dáng chưa tỉnh ngủ dán vào Hiểu Tinh Trần, nhịn không được liếc mắt xem thường, Tiết Dương cũng không giả bộ, dương dương đắc ý nhìn nàng.

Chè đậu xanh để nguội, Hiểu Tinh Trần cho một lượng đường trắng vừa đủ vào, kết hợp cùng điểm tâm hắn mua về. Tiết Dương lười ăn cơm, nhưng luôn mềm lòng với việc này. Bọn họ đem bàn ghế ra sân nhỏ, ba người vừa hóng gió vừa nói chuyện phiếm."Đi theo đạo trưởng cho dù thời tiết nóng chút cũng không cản trở gì, nếu. . . . . ." Tiết Dương bưng bát thầm nghĩ.

Nếu. . . . . . Nếu không có đám muỗi chết tiệt đó.

Tiết Dương dường như đặc biệt thu hút muỗi. Cho dù hắn trốn ở đâu, chỉ cần không rời khỏi Nghĩa Thành thì đều bị đốt đầy người. Trên người vô cùng ngứa lại không thể gãi vì Hiểu Tinh Trần lo hắn gãi trầy da. Tiết Dương hận không thể cọ cọ trên cây hay lăn lộn vài vòng trên đất.

Hiểu Tinh Trần đau lòng, nhưng y dùng biện pháp nào cũng không hiệu quả.

Ngay từ đầu tưởng muỗi không có người khác để cắn mới đến cắn Tiết Dương, ban đêm y chịu đựng nhiệt độ trên người Tiết Dương mà ôm hắn, muốn cùng hắn hắn chia sẻ một đám muỗi. Kết quả muỗi vẫn chuẩn xác đốt Tiết Dương, còn bởi vì hắn sợ nóng mà bản thân suýt nữa bị đá xuống giường.

Trợ giúp bên ngoài đều vô ích, Tiết Dương liền tự mình tìm vấn đề.

Hắn vứt bỏ hắc y hàng năm mình mặc, lấy quần áo Hiểu Tinh Trần bó thật cẩn thận, còn mang theo cái cái khăn che mặt ra ngoài. Vì thế cư dân Nghĩa Thành thấy đạo trưởng có khi mang cái khăn che mặt, có khi không mang. Kết quả có một lần hai người đi cùng nhau, mọi người nhìn thấy đều kinh hãi, cảm thán thì ra đạo trưởng vốn là một cặp sinh đôi.

Tiết Dương thay đổi quần áo, tình hình bị muỗi đuổi theo cắn có hơi giảm. Hắn không ngừng cố gắng lại vô tình nảy ra chủ ý. Hiểu Tinh Trần thấy Tiết Dương bưng bồn nước tiến vào, buông màn, không biết vội cái gì.

"Vội lắm sao? Có cần ta giúp không, A Dương?"

Tiết Dương chuẩn bị sẵn sàng, khoát tay ý bảo không cần, nhưng lại lấy Sương Hoa đi, "Đạo trưởng, mượn kiếm dùng một chút."

Hắn rút kiếm ra, tiến lại màn trướng đang rũ xuống, vung kiếm lên. Kiếm khí lạnh thấu xương khiến nước nháy mắt kết thành một tầng băng mỏng. Tiết Dương cảm thấy thỏa mãn xong mới tiến vào, nổi lên hứng thú trêu chọc, giọng ngân nga, từ trong màn vươn một bàn tay hướng Hiểu Tinh Trần kéo một cái, "Đến đây nào đạo trưởng, người ta muốn thôi ~"

Hiểu Tinh Trần: ". . . . . ."

Hắn đem Sương Hoa treo trên màn, làm cho miếng băng mỏng có thể chống đỡ thêm một đoạn thời gian. Để muỗi cùng khí nóng đều bị chặn ở bên ngoài, còn nằm sau lưng đạo trưởng lặng lẽ xem các bản thảo cùng sách liên quan đến ma quỷ. Hắn hưởng thụ một ngày đầy khí lạnh mát mẻ, vừa ra ngoài thì hơi nóng lại dính lên người rất không thoải mái.

"Hắt xì". Hắn đứng lên, có chút đau đầu, cổ họng cũng không thoải mái, đã bị bệnh rồi.

Hiểu Tinh Trần sắc mặt hơi trầm xuống, "Về sau không được như vậy."

Kết quả Tiết Dương chỉ thoải mái một ngày đã bị tịch thu Sương Hoa, còn bị Hiểu Tinh Trần rót cho một chén thuốc đắng lớn.

"Muốn ta uống cũng không phải không được, ngoại trừ mứt hoa quả cùng đường, ta còn muốn ăn bột củ sen hoa quế đường cao ở cửa hàng phía Tây! Bằng không ta uống thuốc liền nhổ ra, cũng không có tác dụng gì ~"

Hiểu Tinh Trần thập phần bất đắc dĩ, "A Dương thích ngọt như vậy, chắn hẳn cơ thể cũng rất ngọt, mới thu hút nhiều muỗi đến thế.

"Ta ngọt  hay không ngọt đạo trưởng còn không rõ ràng?" Hắn liếm liếm đôi răng nanh, ánh mắt hiện lên ánh sáng lấp lánh.

". . . . . . Ta đi rửa bát." Hiểu Tinh Trần hoảng hoảng mà chạy.

Ban đêm, A Tinh cảm thấy khát nước nên đứng lên uống nước, liền nghe thấy từ trong phòng đối diện có thanh âm truyền đến, bởi vì ban đêm yên tĩnh nên phá lệ nghe được rõ ràng.

"Là nơi này sao ?"

"Đúng đúng. . . . . . Nơi đó."

"Đừng dừng lại. . . . . . Tiếp tục."

Âm thanh da thịt vang lên, A Tinh suýt nữa bị sặc nước, vội vàng nhẹ chân nhẹ tay trở về.

"Ngươi nhẹ một chút." Tiết Dương nửa tỉnh nửa mê trở nên tỉnh táo bởi Hiểu TinhTrần. Hắn chộp lấy y: "Ngươi đập lên tường, lên màn là được, không cần đập lên người ta, ta muốn đi ngủ!" Hắn ôm Hiểu Tinh Trần hôn một cái, " Đạo trưởng vất vả rồi ~"

"Được rồi." Hiểu Tinh Trần nhẹ nhàng gãi lưng hắn, sau đó cầm quạt quạt cho hắn. Y không thể trơ mắt nhìn Tiết Dương bị muỗi quấy nhiễu, tự nguyện nhận trách nhiệm đuổi muỗi, hai người thay phiên nhau tỉnh.

Tuy rằng Tiết Dương nhiều lần cố gắng ngăn muỗi nhưng đều thất bại. Tuy nhiên không phải toàn bộ đều vô dụng, ít nhất phân tán được chú ý của hắn, mấy tháng bị muỗi quấy nhiễn rốt cục cũng sắp qua.

Hiểu Tinh Trần tìm một ít thảo mộc chống muỗi và ngứa giã thành nước. Tiết Dương nằm trên giường nhỏ khoái trá ngân nga tiểu khúc, mặc Hiểu Tinh Trần vẽ loạn trên cơ thể. Nhưng hắn rất nhanh liền hừ không được, phát hiện một vấn đề khiến người khác xấu hổ: trên người hắn rất nhiều điểm đỏ, còn có địa phương đang dần lớn lên, hơn nữa gần đây hắn bận. . . . . . chiến đấu với đàn muỗi, việc kia đã rất lâu rồi không có làm. Hiểu Tinh Trần nghiêm túc thoa dược cho hắn lại trở thành đốt lửa trên người hắn. Hắn nhẫn nại chờ Hiểu Tinh Trần thoa xong, một tay túm Hiểu Tinh Trần lại, ở bên tai y khẽ nói:

"Xem đạo trưởng vất vả như vậy, liền thưởng cho ngươi đi."
.
.
.
Mùa hè dễ bị muỗi cắn không phải bởi vì nhóm máu, mà bởi vì đường trong cơ thể ngọt hơn.

Ai có thể ngọt ngào như vậy?

Mà còn thích mặc hắc y.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net