[Tiết Hiểu] Như Vực Sâu (H+)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Edit: Yei - Beta: Mật
Tác giả: 球崽
---------

Đầu thu Nghĩa Thành không có lá phong đỏ cùng đèn chài, gió lạnh ào ào thổi mấy vòng, lần thứ ba Tiết Dương đem chiếu cũ chuẩn bị dùng để sửa nóc nhà trực tiếp ném trên mặt đất.

Hắn có hơi bực mình, bay lên đạp đồ vật này nọ xung quanh thất linh bát lạc. Tiết Dương thẳng hướng đi đến phòng ngủ, vểnh chân nằm lên giường, mẹ ngươi, lão tử mặc kệ.

Kết quả hắn gặp Hiểu Tinh Trần đang ôm một kiện quần áo tiến vào.

Thứ Hiểu Tinh Trần cầm chính là đồ mấy ngày hôm trước bọn họ đi săn đêm, Tiết Dương bị gió kiếm của y cắt qua y phục, lúc ấy y không thấy, vô cùng xấu hổ day dứt, cho nên cứ khi nào rảnh rỗi lại vá y phục kia, muốn gọi hắn đến mặc thử.

Tiết Dương nga một tiếng, không có biểu tình gì, miễn cưỡng xoay chủy thủ, giọng nói có chút tủi thân: "Đạo trưởng, y phục ngươi vá thật xấu, vải dệt cũng xấu, màu sắc cũ kỹ chết mất, ta cứ như vậy cầm kiện y phục này mặc sao. . . . . . "

Hắn đang bực mình, không nhịn được muốn nhanh chóng tìm niềm vui trên người Hiểu Tinh Trần, bễ nghễ nhìn y, không buông tha bất kỳ vẻ mặt nào. Quả nhiên thấy trên gương mặt y rất nhanh xuất hiện một tia lúng túng xấu hổ, lại vẫn gần gũi như cũ nói: "Thật xin lỗi. . . . . .  Ta vốn không biết ngươi không thích màu kia, ngươi thích dạng nào, không bằng ta hủy đi sửa lại một lần nữa?"

Tiết Dương âm thầm cười nhạo một tiếng, người khác cố ý sai bảo y, y còn vội vàng hỗ trợ người ta, cũng quá buồn cười đi.

Tâm tình rốt cuộc tốt lên, Tiết Dương thu chủy thủ lại nhận y phục kia, cong mắt cười: "Ngươi không nhìn thấy, ta lại phải chờ đến năm này tháng nọ nào nữa ngươi mới sửa tốt chứ. Ta lớn lên anh tuấn, mặc cái gì nhìn cũng đẹp." Hắn dừng lại một chút, lại nói: "Vất vả đạo trưởng rồi."

Hiểu Tinh Trần nói không mệt, xoay người muốn đi, Tiết Dương kéo lấy  y từ phía sau, lại gần thì thào: "Đạo trưởng đi thật gấp nha, ngươi chưa biết ta mặc có hợp hay không đâu."

Hiểu Tinh Trần ngẩn ra, y phục kia chỉ bị rách một mảnh bằng bàn tay, y cũng không phải sửa lớn may nhỏ gì, chỉ cần vá đơn giản một chút là xong, sao có thể không hợp chứ. Vì thế Hiểu Tinh Trần mở miệng cười nói: "Ta còn định đi nhặt rau, ngươi mặc vào nhất định rất đẹp. . . . . . Ngô . . . . . ." Còn chưa nói xong, Tiết Dương thuận thế ngẩng đầu, nâng mặt y hung hăng hôn lên, "Muốn ta mặc vào, đạo trưởng phải sờ xem có vừa vặn không nha."

Đầu lưỡi giảo hoạt thâm nhập răng môi Hiểu Tinh Trần, công thành đoạt đất, kéo y nghiêng ngửa cùng với hắn. Hiểu Tinh Trần càng lui về phía sau, hắn lại càng dùng sức ép sát vào, thẳng đến khi hôn người nọ đến hít thở không thông mới chịu buông. So với hắn thì Hiểu Tinh Trần cao hơn một chút, nhưng khi hôn hôn Tiết Dương lại có thể y áp vào trong lòng, để y ngồi trên người mình chịu thiệt cúi đầu thăm dò môi mình, chọc cho bạch y đạo trưởng mặt đỏ như quả đào chín muồi.

"Tiểu hữu. . . . . . Bây giờ còn là ban ngày. . . . . ."

"Ai, đạo trưởng nghĩ đến đâu thế? Ta chỉ muốn thay y phục. . . . . . Chẳng lẽ. . . . . ." Tiết Dương mang tính trừng phạt nắm cằm Hiểu Tinh Trần, cắn môi người nọ bị hôn đến hơi sưng đỏ như cánh hoa, "Đạo trưởng sau khi khai trai liền ngày nhớ đêm mong ta, ngay cả ban ngày cũng nhớ thương ta. . . . . ."

Rõ ràng là ngươi trước. . . . . . Hiểu Tinh Trần lắc đầu, từ trước đến nay y không kịp đổi trắng thay đen như hắn, muốn mở miệng thanh minh lại bị Tiết Dương che miệng triền miên hôn lên. Thiếu niên hô hấp dồn dập mà ấp áp, hôn cũng cực kỳ kiên nhẫn, mỗi một tấc đều liếm liếm từng chỗ trong khoang miệng Hiểu Tinh Trần, hai cánh tay gắt gao ôm người trên đùi. Đến khi Hiểu Tinh Trần thở hổn hển đẩy hắn ra, Tiết Dương đã cọ rớt đai lưng của y, bắt đầu tiến đến việc cởi y phục.

"Đạo trưởng tốt. . . . . . Đạo trưởng ca ca. . . . . . Ta khó chịu. . . . . ." Trong lòng hắn hận không thể ăn Hiểu Tinh Trần vào bụng, ngữ điệu lại đáng thương hơn, nửa làm nũng nửa khẩn cầu, đủ loại trạng thái si mê xuất hiện. Hiểu Tinh Trần bất vi sở động, nhưng thân dưới Tiết Dương đã trướng không chịu được, ôm y không chịu buông, không ngừng cọ đầu vào cổ y: "Đạo trưởng tốt. . . . . . Thật sự ta nhịn không được. . . . . .mau cứu ta."

Hắn cúi đầu thở gấp đòi hôn, giống như Hiểu Tinh Trần không hôn hắn sẽ sa vào thói xấu như thường. Hiểu Tinh Trần cuối cùng bị hắn hôn đến choáng váng, giữa răng môi có chút vị ngọt của kẹo, đành mặc kệ hành động của hắn. Tiết Dương thấy đã đạt được ý đồ cũng không trì hoãn, hai ba cái trực tiếp cởi sạch y phục của y, ôm hôn từ trên xuống dưới.

Hiểu Tinh Trần hít một hơi, lại nghĩ đến cái gì, bỗng nhiên nghiêm mặt nói: "Mỗi ngày không được ăn nhiều kẹo như vậy, cẩn thận đau răng."

Tiết Dương đang mừng thầm y thỏa hiệp, còn chăm chú liếm hôn xương quai xanh y, nhiều vết hôn ngân đỏ hồng dần hiện lên, nghe được lời này liền phì một tiếng cười rộ lên: "Cũng là lúc nào rồi, đạo trưởng ngươi còn cố quản ta."

Hiểu Tinh Trần cười: "Làm ca ca của ngươi phải hết sức có trách nhiệm của một ca ca. Mỗi ngày ngươi đều tham ăn như vậy, đau răng ca ca không giúp ngươi được."

Tiết Dương được lời nói làm ca ca ngươi khiến cho tinh thần phơi phới, vùi đầu hôn từ trán đến khóe mắt y, tách hai chân y ra làm y  ngồi vắt ngang trên người mình, một tay nhu lộng tính khí Hiểu Tinh Trần: "Tại sao nơi này của ca ca sinh ra lại xinh đẹp như vậy nha."

Nơi đó của Hiểu Tinh Trần chỉ cần sờ nắn một chút đã đứng lên, Tiết Dương cười nhẹ: "Về sau ta đều đưa kẹo của ta cho đạo trưởng, đạo trưởng quản."

Tiếng ngâm khẽ thỉnh thoảng tràn ra giữa yết hầu, Minh Nguyệt Thanh Phong rơi vào dáng vẻ như vậy khiến Tiết Dương cảm thấy mình xem bao nhiêu lần cũng không chán được. Tóc đen hai người dây dưa, ngón tay Hiểu Tinh Trần cắm vào tóc hắn: "Ân. . . . . . Ta. . . . . . Ta. . . . . . Đưa cho ngươi. . . . . . Và chính ngươi cũng. . . . . . Không giống nhau." Nói xong một câu không biết thở hổn hển bao nhiêu lần.

Không biết vì sao trong lòng Tiết Dương vừa trướng nhiệt vừa bị đè nén, tay trái mang theo bao tay lộn xộn xoa phần thịt mềm bên trong chân y một hồi. Hiểu Tinh Trần đèn nén thanh âm, chôn mặt ở đầu vai hắn, ngón tay theo bản năng muốn tìm khăn trải giường nắm chặt nhưng lại bị tay phải Tiết Dương ngăn lại, mười ngón tay đan xen gắt gao nắm chặt nhau.

Cuối cùng không đành lòng, Tiết Dương khi dễ y vài lần liền cúi đầu ngậm vật đứng thẳng giữa hai chân người nọ, phát ra âm thanh tách tách mà liếm mút, ép Hiểu Tinh Trần đến nỗi cả người đều nổi lên ráng hồng như bị hun nóng.

"Ô a. . . . . . Tiểu hữu. . . . . ." Tiết Dương nhẹ ôm lấy Hiểu Tinh Trần, nhìn y duỗi lưng, thân mình cong thành một độ cung gợi cảm đẹp mắt, ánh mắt càng thêm thâm trầm, động tác phun ra nuốt vào cũng càng lúc càng nhanh. Tính khí sưng to cực điểm, run rẩy muốn bắn ra, nhưng Tiết Dương bỗng ngừng lại, "Đạo trưởng đạo trưởng. . . . . . Ta làm thế nào?"

Hiểu Tinh Trần bất vi sở động: "Đừng nháo. . . . . . Ân. . . . . ."

Lòng bàn tay Tiết Dương nhẹ nhàng gãi gãi lỗ niệu đạo của y, y thẳng thắt lưng, không ngừng run rẩy than nhẹ. Môi Tiết Dương dán bên tai y, lời nói mang theo nhiệt khí rót vào mắt y: "Đạo trưởng. . . . . . Ta không có sức, ngươi phải khen ta làm tốt ta mới tiếp tục. . . . . ."

Hiểu Tinh Trần bị tình triều tra tấn không nói nên lời, trước mắt y đều là bạch quang ái dục, một đợt lại một đợt khoái cảm như bọt nước xông đến rồi bị cuốn trôi. Tiết Dương thấy y không đáp, cười xấu xa cúi đầu cắn điểm đỏ mê người trước ngực y. Nơi này của Hiểu Tinh Trần cực kỳ mẫn cảm, lại thêm hạ thân không được giải thoát, bị hắn đùa giỡn phát khóc.

"Đạo trưởng chỉ cần nói bị ta làm rất sảng khoái, ta sẽ tiếp tục. . . . . . Hoặc là. . . . . ." Hắn quấn vài sợi tóc của y vào tay, "Hoặc là đạo trưởng tự mình lộng mở phía dưới để ta tiến vào cũng được."

Hắn vừa hôn vừa trêu chọc đem hộp hương cao đặt trong lòng bàn tay Hiểu Tinh Trần. Hiểu Tinh Trần cắn môi, làm sao cũng không mở miệng, thần sắc xấu hổ vừa thẹn thùng vừa bối rối nhưng Tiết Dương vẫn mặc kệ. Hắn hoàn toàn không lộng phía dưới của y, chỉ ngậm đầu vú Hiểu Tinh Trần, răng nhọn dùng sức một chút, nãi tiêm sưng đỏ đã phập phồng đứng thẳng.

"A a. . . . . . Đừng. . . . . . Ngươi đừng cắn. . . . . . Ta làm. . . . . ." Hiểu Tinh Trần dùng ngón tay thon dài trắng nõn chấm đầy hương cao, chậm rãi đẩy mạnh hậu huyệt, đỏ mặt thở dốc, không biết dáng vẻ bản thân trong mắt Tiết Dương lại hương diễm cực điểm. Ngón tay thọc vào rút ra hai cái, tiếng rên rỉ nhỏ vụn bên môi tràn ra. Tiết Dương xem đến đỏ mắt, đỡ eo Hiểu Tinh Trần, ngón tay xoa nhẹ vị trí kia, đợi ngón tay Hiểu Tinh Trần rút ra, hắn liền cắm vào nghiền nát phần thịt mềm phiếm hồng.

"Ân a. . . . . . Tiểu hữu. . . . . ." Hiểu Tinh Trần bị hắn lừa tự mình khuếch trương, đồng thời còn bị Tiết Dương áp chơi, miệng giương một nửa, kịch liệt run rẩy. Tiết Dương nhìn nơi đó bị cắm vào càng hồng càng mềm, đúng lúc thêm một ngón tay, cùng nhau chen chúc trong dũng đạo chật hẹp. Sống lưng Hiểu Tinh Trần căng thẳng, khó chịu vặn vẹo eo: "Nhiều quá. . . . . . . Ngươi. . . . . . Ân. . . . . . Lấy ra đi. . . Một mình ta là đủ. . . . . ."

"Không được, đạo trưởng, ngươi xem ngươi cắn chặt như vậy, ta nhét nhiều ít ngươi phải ăn nhiều ít, một ngón làm sao đủ." Ngón tay dài cố chấp sờ soạng trong huyệt, không ăn nhập gì với Hiểu Tinh Trần. Ngón tay Tiết Dương mỗi một chút đều hận không thể đỉnh đến nơi sâu nhất, thường thường còn cong ngón tay. Hiểu Tinh Trần bị hắn chơi đến mức trán nổi lên một tầng mồ hôi mỏng, mang theo tiếng khóc nức nở run run hổn hển, ngay cả da thịt cả người như tuyết trắng đều ngượng đến đỏ, "Đừng mà . . . . . . Đừng mà. . . . . ."

Nâng tay áo rộng thùng thình thử che mặt lại bị Tiết Dương dùng sức ngăn cản. Hắn lôi ngón tay Hiểu Tinh Trần không tự chủ đào hậu huyệt mình ra, đem hung khí trướng đau dưới thân từng chút nhét vào, nghe thấy người nọ tựa như khóc tựa như thở dốc, giống như một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm cắm thẳng vào, bức Hiểu Tinh Trần a một tiếng, vùi đầu trên vai hắn run rẩy không ngừng.

"Ngươi nhìn xem, chỉ là một ngón tay làm sao thỏa mãn người tao hóa như ngươi?" Y bị Tiết Dương làm đến mức chân thẳng run run, bởi vì vật nhỏ của hắn thật sự làm người ta sợ hãi, không có kết cấu gì hết, dường như bụng đều phải cho hắn cắm phá.

Tiết Dương dùng sức làm vài lần, cảm thấy thoải mái nên bắt đầu thả chậm tốc độ, chín nông một sâu dày vò Hiểu Tinh Trần, vừa làm vừa cắn lỗ tai y, nói chút lời thô tục không nặng không nhẹ, một hồi hỏi Hiểu Tinh Trần, đạo trưởng ca ca, ta thao ngươi thoải mái hay không thoải mái, một hồi lại dùng sức trừng phạt, nói ngày ngày đều đóng vai một bộ dáng thanh thuần câu dẫn hắn, đợi đến khi lên giường lại không biết xấu hổ phát tao. Thời điểm Hiểu Tinh Trần bị Tiết Dương dùng tay thao lộng đã phun ra một lần tinh dịch, thời điểm bị làm mặt sau thì Tiết Dương còn chưa đạt cao trào, y lại bị đỉnh đến bắn thêm một lần. Ban đầu Tiết Dương nói những lời này y cũng không thể quen, nhưng lâu dần, thân mình phảng phất chứa ma vật, càng nghe hắn nói, càng hết thuốc chữa co rút chặt hơn.

Sau cùng Hiểu Tinh Trần thật sự bị hắn làm chịu không nổi mới bắt đầu đẩy hắn ra. Tiết Dương mặc kệ, bàn tay trực tiếp vỗ lên mông Hiểu Tinh Trần, lôi kéo tóc y ấn lên gối, phía sau giống như đóng cọc mà cắm vào. Hai cánh mông Hiểu Tinh Trần bị hắn đánh đều là dấu tay, hậu huyệt hé ra hợp lại chảy bạch trọc ra bên ngoài, "Thật sự. . . . . . Không được. . . . . . Sẽ chết. . . . . . Không. . . . . ."

"Ngươi giả bộ cái gì. . . . . . Làm sao chết được. . . . . . Ngươi nhìn ngươi bị ta làm thoải mái thành cái dạng gì." Tiết Dương quẹt nước chảy róc rách từ hậu huyệt thành một vũng, trực tiếp bôi lên mặt Hiểu Tinh Trần, cực kỳ dâm loạn.

Hiểu Tinh Trần kịch liệt thở gấp, cảm giác toàn thân dường như hỏng mất, không cảm thấy đau đớn cũng không còn cảm giác, chỉ có một đoàn dục hỏa thong thả mãnh liệt đem y đốt thành tro tàn. Y cảm thấy bản thân  giống như rơi xuống, từ nghĩa trang gặp được thiếu niên bừng bừng sức sống, liền ngã vào vực sâu nào đó không biết tên. Y mê luyến sức sống cùng kích thích hắn mang đến, trong lòng lại mơ hồ sợ hãi.

Bị Tiết Dương từ phía sau thao làm trên dưới trăm lần, ban đầu còn kìm nén tiếng rên rỉ, về sau nhịn không được kêu thành tiếng, tiếp đó là cúi đầu nức nở, cuối cùng trực tiếp khóc, hỗn loạn không chịu nổi, nói ngươi thả ta đi, là ta câu dẫn ngươi, đều là ta, ngươi dừng lại được không. Ánh mắt Tiết Dương đỏ bừng, cái gì cũng không nghe lọt. Hiểu Tinh Trần kêu hắn buông ra, động tác hắn càng mãnh liệt, vỏ bọc mang theo ngữ điệu ôn hòa của người nọ dường như bị cứng rắn xé nát, lột ra tình loạn cùng điên cuồng. Hắn ghìm chặt cổ Hiểu Tinh Trần, hung hăng đỉnh như quất roi. Cúi đầu nhìn y mất đi thanh cao ấm áp ngày xưa, hắn liếm môi không tiếng động cười rộ lên, lộ ra hai cái răng nanh đáng yêu, nói, ngươi biết ngươi ở bên ta là cái dạng gì là tốt rồi. Hiểu Tinh Trần trốn không thoát, từ từ run rẩy nhắm hai mắt, thân mình lắc lư, bộc nhu lại thấp giọng nói không phải. Thanh âm kia bị Tiết Dương từng chút từng chút cắm biến thành tiếng rên rỉ, sau lại vỡ thành mảnh nhỏ.

Cảm giác dị vật nóng bỏng lại trướng bụng ép Hiểu Tinh Trần điên cuồng ham muốn. Tiết Dương nắm cằm bắt y quay đầu hôn môi với hắn, môi lưỡi giao hòa một lúc lâu, tham lam lại ngọt ngào: "Ta buông tha ngươi, ai buông tha ta, là ngươi trêu chọc ta trước." Hắn vừa hôn vừa cuồng nhiệt thiêu y cơ hồ hít thở không thông.

Bả vai Hiểu Tinh Trần bị hắn ấn trên giường, mặt vùi vào gối đầu, vô ý thức chảy nước bọt làm ướt khăn trải giường. Tiết Dương mỗi lần đều đỉnh thật mạnh vào phần lồi lên bên trong, nơi đó một bên co rút một bên phun ra dâm thủy, vừa muốn trốn tránh vừa muốn nhiều hơn.

Thời điểm Tiết Dương bắn ra, hắn bế Hiểu Tinh Trần lên, giống như xi tiểu hài tử mà mở rộng đùi y hướng ra ngoài. Hắn biết da mặt người này cực mỏng, nhưng hắn lại một lòng yêu thích nhìn y cảm thấy thẹn muốn ngừng mà không được.

Hắn vừa thao vừa hút điểm nhỏ mẫn cảm, không biết khi nào A Thiến sẽ trở về, Hiểu Tinh Trần vừa sợ vừa thích, nhịn không được khẽ ngâm, cuối cùng đạt tới cao trào, tinh dịch tinh tế từ lỗ nhỏ bắn ra từng luồng, trực tiếp bắn tung tóe lên bụng. Y giương miệng, đã kêu không được nữa, nước bọt chảy ròng ròng xuống.

"Đạo trưởng, tâm ngươi có duyệt ta không?" Tiết Dương ghé vào tai y hỏi. Hiểu Tinh Trần vất vả lắm mới từ tình triều bình phục lại, nhẹ nhàng gật đầu, sau đó y nghe Tiết Dương cười nhẹ, không mang tạp chất, trong trẻo tươi đẹp, ra vẻ một thiếu niên ngây ngô lòng tràn đầy hồn nhiên.

Nhưng y không biết thần sắc người nọ phức tạp, ánh mắt còn mang theo một tia thảm hại. Hắn muốn đùa giỡn tên ngu xuẩn này, nhìn y buông xuống nhân gian, chỉ cùng mình ở lại Nghĩa Thành này, lại còn đem tâm trao cho kẻ thù, cuối cùng vỗ bụi đất trên người, đem y dẫm nát dưới chân. Trò chơi này so với bất kỳ hình phạt nào càng làm cho huyết mạch của hắn căng lên, chính là. . . . . .

"Đạo trưởng, ngươi là của ta. . . . . ." Trước khi Hiểu Tinh Trần mất đi ý thức, cảm nhận được thiếu niên gắt gao ôm lấy mình, như muốn đem y nhào nặn vào thân thể.

-----
Mừng page đạt mốc 10k like, phát đường rải kẹo cho mọi người đây~ Cảm ơn mọi người đã ủng hộ page suốt thời gian qua ❤️

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net