Chương 43

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Yuri Ilukh

Hai người bọn họ đứng cùng nhau làm hoàn cảnh có chút xấu hổ.

Đặc biệt là sau khi Thẩm Ước thản nhiên công bố mình là lốp xe dự phòng rồi Hàn Tử Kiêu lại liếm kem của An Hi tuyên bố chủ quyền.

An Hi quay đầu lại, đột nhiên phát hiện Sầm Trú cũng đứng ở phía sau, cảm thấy giống như tìm được cứu tinh, cô chạy nhanh tới: "Sầm Trú, anh cũng tới à? Lại đây, lại đây".

Sầm Trú vốn đang xem kịch vô cùng vui vẻ nhưng cũng đành phải đi tới.

Sầm Trú hôm nay mang một chiếc khăn quảng cổ trắng tinh, mềm mại, bên ngoài là một chiếc áo khoác nâu nhạt rộng thùng thình không biết mua tào lào chỗ nào trên mạng, cuối cùng thì anh ta cũng không phải trộm quần áo của Hàn Tử Kiêu để mặc nữa.

"Tiểu Thụy... An Hi" Sầm Trú nhớ tới có người ngoài ở nên liền đổi lại: "Đang ăn gì đó?"

"Cái này hả? Kem" An Hi đưa kem ốc cho anh ta xem.

Cô chợt nghĩ tới, không lẽ đứa trẻ đáng thương này chưa từng ăn kem ư?

"Muốn ăn không?" An Hi giơ cây kem trong tay hỏi Sầm Trú.

Hàn Tử Kiêu và Thẩm Ước cùng lúc liếc nhìn An Hi

An Hi nhanh chóng làm rõ: "Muốn ăn thì có thể tới kia mua, đang có chương trình khuyến mãi mua một tặng một, nhưng mà 2 cây phải cùng vị".

"Được, tôi muốn mua" Sầm Trú lập tức đáp.

An Hi đứng dậy đi về phía tiệm kem.

Chỗ đáng sợ như này đứng ít được tí nào hay tí đó.

"An Hi, cô còn chưa hỏi tôi muốn vị gì mà" Sầm Trú gọi với theo.

"Anh và Hàn Tử Kiêu cùng ăn vị matcha" An Hi trực tiếp thay anh ta chọn, bỗng nhiên cô lại nhớ tới Thẩm Ước, "Giáo sư Thẩm, anh có muốn ăn kem không?"

Thẩm Ước nhìn thoáng qua cây kem trên tay An Hi, cười một cái: "Gọi anh là Thẩm Ước là được. Anh muốn vị xoài".

An Hi âm thầm bội phục, nhìn màu vàng cái là đoán được vị xoài, sao không đoán là vị đào nhỉ.

Đoán chuẩn quá trời.

Sầm Trú lại tủi thân: "Tôi không muốn ăn vị matcha, tôi cũng muốn giống Giáo... sư... Thẩm, ăn vị xoài".

An Hi trừng mắt: Hàn Tử Kiêu và Thẩm Ước đã không hợp nhau, anh còn không chịu ăn matcha giống Hàn Tử Kiêu mà một hai đòi ăn vị xoài giống Thẩm Ước làm gì?

Nói nhẹ nhàng thì anh ta vì miếng ăn mà không kiên định lập trường, nói nặng thì là theo địch làm phản, vậy là đáng bị chém đầu đó anh có biết không?

"Được, để em đi mua"

Chốc lát sau An Hi đã ôm kem trở lại.

Cô đưa một cây vị xoài cho Thẩm Ước, cây vị xoài còn lại đưa cho Sầm Trú, đưa cho Hàn Tử Kiêu một cây vị matcha, còn một cây cuối vị matcha để cho mình tự ăn.

Lập trường ăn kem của An Hi rất là vững vàng.

Hàn Tử Kiêu vô cùng hài lòng với các chia kem của An Hi, nhưng anh vẫn chưa thấy đủ.

Hàn Tử Kiêu chỉ chỉ nửa cây kem vị xoài còn dư lại trên tay An Hi hỏi: "Vậy em không ăn cây kem này nữa phải không? Cho anh đi".

An Hi nhìn thoáng qua chiếc di động trên bàn, đau khổ nghĩ thầm: Dù sao lúc nãy cũng đã liếm qua, ăn cả cây chắc là cũng vây, biết đâu điện thoại sẽ không có việc gì.

An Hi bi tráng đưa nửa cây kem kia cho Hàn Tử Kiêu.

Hàn Tử Kiêu nhận lấy, tự nhiên mà cắn một ngụm.

Thẩm Ước cầm cây kem mà không ăn, ngồi dựa dựa vào lưng ghế, trên mặt mỉm cười nhưng ánh mắt lại vô cùng phức tạp.

Sầm Trú vô cùng vui vẻ, nhìn đông nhìn tây, cây kem trong tay cũng không thể hấp dẫn được sự chú ý của anh ta.

Từ trước đến nay Tiểu Lạc đều vô cùng sợ Hàn Tử Kiêu, đặc biệt là lúc anh có vẻ mặt không thân thiện như bây giờ thì cô tuyệt đối không dám lên tiếng. Hai người nam sinh kia vô cùng thức thời mà biết bản thân đang ở trong chiến trường đầy mùi thuốc súng nên đều im như thóc, không dám hó hé câu nào.

Toàn cảnh im ắng, không khí quỷ dị.

Hàn Tử Kiêu ăn xong nửa cây kem của An Hi thì bỗng lên tiếng: "Muốn chơi cái gì".

Kỳ quái chính là những lời này không phải để hỏi An Hi mà là hỏi Thẩm Ước.

Thẩm Ước cười một chút, đứng lên, nhẹ nhàng nói: "Đi, đi xem sao".

Phạm Khải không dám nói chuyện với Hàn Tử Kiêu nên đành nhỏ giọng nói với Thẩm Ước: "Giáo Sư Thẩm, bọn em định tự..."

Hàn Tử Kiêu ngắt lời, lạnh lùng nói: "Không phải muốn đi chơi cùng nhau à? Đi thôi".

Ai cũng không dám nói nửa chữ "không" với anh.

Đoàn người ngùn ngụt đi vào công viên giải trí dạo.

Trong đó có 3 người đàn ông vô cùng xuất chúng, chiều cao vượt trội, tướng mạo cũng đẹp, lại còn có phong cách làm người lui tới đều phải nhìn, thỉnh thoảng còn có người lấy di động ra chụp lén.

Hàn Tử Kiêu dùng ánh mắt xem đồ chơi của trẻ em mà nhìn những thiết bị trò chơi trong công viên, vẻ mặt của anh giống như đang tiếc nuối cho việc ở công viên không có hỏa tiễn bắn đạt thật, vô cùng không hài lòng.

Tiểu Lạc thì đã nhanh chóng tìm thấy thứ tốt.

Tiểu Lạc lặng lẽ kéo kéo tay An Hi: "Nhìn kìa, husky".

Trên cùng của quầy bắn súng có một con Husky bằng bông vô cùng lớn.

"Cậu thích à?" An Hi hỏi.

Thấm Ước nghe thấy thì cười nói: "Bọn em thích à? Để anh giúp các em đổi".

Bên trong cửa hàng có đặt mấy khẩu AK47 bắn bằng khí nén, một lần được bắn 5 phát, trúng toàn bộ thì mới nhận được chó bông.

Muốn chơi bắn súng thì phải trả tiền riêng, Thẩm Ước mới trả tiền xong thì Hàn Tử Kiêu đã đi tới.

Hàn Tử Kiêu cũng trả tiền rồi cầm một khẩu súng lên.

Hàn Tử Kiêu, Thẩm Ước mỗi người đứng một bên, người phải người trái, súng vác lên vai, ông chủ thấy vậy thì lập tức ngẩng đầu lên nhìn con husky trên kệ.

Tư thế bắn súng của 2 người giống nhau như đúc, rõ ràng là người chuyên nghiệp.

Ông chủ vội vàng nói: "Từng người bắn một, hai người bắn cùng lúc thì làm sao tôi biết là ai..."

Hàn Tử Kiêu không để ý đến ông ta mà trực tiếp đếm: "Một, hai, ba".

Tiếng súng vang ầm ầm, trận chiến nháy mắt đã kết thúc.

Hàn Tử Kiêu chỉ một loạt bóng vỡ bên trái, Thẩm Ước chỉ một loạt bóng vỡ bên phải, mỗi người bắn vỡ 5 quả bóng, ông chủ thật sự không cần lo không phân biệt được.

An Hi không để ý đến bọn họ, cô vẫn luôn ngửa đầu nghiêm túc chọn lựa chó bông.

Nhìn chung các mẫu đều không có gì khác biệt lớn, chỉ có một số điểm khác như đáng yêu, không đáng yêu, mũi dài, mũi ngắn.

Còn chuyện bọn họ có bắn đủ để nhận quà không thì An Hi hoàn toàn không cần lo lắng.

An Hi không biết Thẩm Ước thế nào chứ Hàn Tử Kiêu là sát thần chiến tranh, anh còn tự mình tham gia nhiều cuộc chiến đến vậy thì súng ống nằm trong tay anh cũng chỉ như một món đồ chơi mà thôi.

Ông chủ ngoan ngoãn lấy 2 con chó có vẻ ngoài xinh đẹp nhất mà An Hi chỉ đưa cho cô và Tiểu Lạc.

Hàn Tử Kiêu lại cầm 2 cây súng lên, ném vào người 2 nam sinh vẫn luôn giả vờ không tồn tại.

Phạm Khải khủng hoảng: "Thật ra tôi bắn không quá..."

Mới nói được nửa câu đã bị ánh mắt của Hàn Tử Kiêu dọa sợ.

Hai người giống như binh nhất bị tướng quân đi thị sát, bắn lung tung rối loạn một hồi.

Trình Châu và Phạm Khải mỗi người bắn bể được một quả bóng nên ông chủ đã đưa cho 2 cái móc khóa.

An Hi và Tiểu Lạc đều đã có chó bông nên cũng không có hứng thú đi bắn, An Hi quay đầu hỏi Sầm Trú: "Anh muốn chơi không?"

Sầm Trú vẫn luôn đứng ngoài vừa chậm rãi liếm kem vừa nhìn đông nhìn tây giống như không hề có hứng thú với quầy bắn súng.

Nghe thấy An Hi gọi, Sầm Trú mỉm cười: "Không chơi, tôi không muốn ôm gấu bông. Hơn nữa mấy cái này là gì đâu, quả bóng to thế chỉ có người mù mới bắn trượt".

Người mù – Trình Châu và Phạm Khải: "..."

Hàn Tử Kiêu nhìn qua rất đáng sợ nên An Hi nhìn quanh quẩn khắp nơi, cân nhắc xem có trò chơi nào ít tính cạnh tranh không.

Vất vả lắm mới phát hiện chỗ chiếu phim 4D, mấy người hoảng loạn trên ghế, lắc lư như mấy chậu hoa, bị tưới nước cả buổi, bình an mà qua nửa giờ.

An Hi lại mãnh liệt yêu cầu đi chơi xe lửa ở khu mỏ thám hiểm với các bạn nhỏ.

Trên xe lửa toàn là tiếng nói cười vui vẻ của các bạn nhỏ, từ khúc đổ dốc đầu tiên trở đi An Hi đều nắm chặt tay sát thần đại nhân.

Sát thần đại nhân rất thích hành động này của An Hi nên yên phận để cô nắm, toàn bộ hành trình anh không thèm để ý đến Sầm Trú và 2 người nam sinh kia.

Bảy người ngồi chơi xe lửa vô cùng hài hòa.

Sau khi nghe Sầm Trú kiến nghị, mọi người tiếp tục đi tới nhà ma đi dạo.

Ngoại trừ 1 con "quỷ" còn chưa kịp chuẩn bị đã bị Sầm Trú dọa sợ đến mức tru lên thì không có gì ngoài ý muốn.

Sau khi ra khỏi nhà ma, Sầm Trú nhìn khắp nơi, bỗng nhiên nhìn thấy thứ hay.

Sầm Trú chỉ vào gần đó: "Đó là gì? Hình như mọi người ngồi trên đó chơi đều rất vui vẻ".

An Hi nhìn thoáng qua thì cạn lời không biết nói gì.

Đó mà gọi là "rất vui vẻ" sao? Đó là rất kinh dị nha.

Đó là "Búa mạo hiểm", búa mạo hiểm ở Mộng Chi Cốc được goi là số 1 cả nước, vô cùng nổi tiếng.

Phía dưới có một cái vòng tròn lớn, mọi người ngồi vào giống như cây búa, sau đó nó quay ngược lại lên trời, xoay 2 trục, vừa tự xoay quanh trục vừa tự xoay tròn.

Hiện tại vẻ mặt của mọi người ngồi trên đó đều **

"Qua đó chơi đi" Hàn Tử Kiêu duỗi tay ôm lấy cả An Hi cả chó bông.

An Hi lập tức nghiêm khắc từ chối: "Có đánh chết em cũng không đi chơi trò đó đâu".

Hàn Tử Kiêu cong môi cười: "Bọn họ không chơi thì chúng ta chơi".

Nghe xong liền biết "Bọn họ" và "chúng ta" giống như để phân chia giới tính, hai nam sinh kia bị dọa mặt mũi trắng bệch.

Các quý ông đưa hết đồ trên người cho An Hi và Tiểu Lạc rồi đi xếp hàng.

Cả đám này đều là dũng sĩ, ở chỗ búa mạo hiểm cũng không đông người nên xếp hàng một lát đã đến lượt bọn họ.

Hàn Tử Kiêu vừa đi lên liền chỉ huy 2 người kia: "Ngồi cách xa tôi một chút".

Chắc là sợ bọn họ nôn ra người anh.

Sầm Trú vô ngồi cạnh Hàn Tử Kiêu, bỗng nhiên anh ta kêu lên một tiếng "Aaaaaaaaaaaa" dài.

Hàn Tử Kiêu: ?

Sầm Trú đằng hắng, mỉm cười giải thích: "Tập trước tìm cảm giác, lát nữa chắc mọi người đều sẽ kêu như thế. Muốn chơi vui thì phải hòa nhập".

Mọi người: ...

Búa mạo hiểm từ từ khởi động.

Đang vận hành thì Thẩm Ước ngồi bên kia của Hàn Tử kiêu mỉm cười nói: "Thật ra cái này cũng hay. Trước kia tôi đã thi đậu bằng lái máy bay tư nhân bên Mỹ".

Hàn Tử Kiêu liếc nhìn anh ta rồi nhẹ nhàng đáp: "Tôi đã từng lái máy bay chiến đấu".

Búa xoay ngày càng nhanh, lên ngày càng cao, tiếng thét chói tai ngày càng to. Âm thanh của Sầm Trú vô cùng dễ nhận ra, vô cùng lảnh lót, giống như đang ca hát, rất dễ nghe.

Tiểu Lạc và An Hi cùng đứng sau lan can nhìn bọn họ.

"Đại ma vương nhà cậu tức giận à?" Tiểu Lạc thấp thỏm: "Tớ không biết là giáo sư Thẩm sẽ tới".

An Hi an ủi Tiểu Lạc: "Không sao">

Cô nghĩ thầm, nếu Giáo sư Thẩm một hai đòi tới thì 10 Tiểu Lạc cũng không ngăn được.

Búa mạo hiểm quay một lúc lâu thì dừng lại.

Hàn Tử Kiêu mở vòng bảo hộ ra đi xuống, bình tĩnh như xuống ô tô đi qua tiệm trà sữa ở đối diện.

Bất ngờ là Thẩm Ước cũng rất nhẹ nhàng, dường như không có việc gì, tay cắm vào túi, khi đi xuống cầu thang còn nhẹ nhàng nhảy một chút.

Chỉ có Sầm Trú đi phía sau với vẻ mặt có chút đau khổ.

An Hi đi tới, xem nhẹ hai người đi trước mà quan tâm tiểu đáng thương Sầm Trú: "Anh không khỏe sao? Muốn nghỉ một chút không?"

Đều do anh ta ham chơi, một hai đòi chơi trò này.

Sầm Trú vẫn vừa nhíu mày như cũ vừa xoa xoa cổ: "Lúc nãy kêu nghiêm túc qua nên đau họng".

An Hi: ...


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net