chương 20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Xin lỗi mọi người, mấy ngày trước gia đình mình có việc nên không đăng truyện được, mọi người thông cảm, từ hôm nay mình sẽ đăng truyện lại như thường nhé, có thể một ngày hai chương ,cũng có thể là một chương, tại bây giờ mình có thêm ít việc phải làm, nhưng mình hứa sẽ đăng truyện đều độ, nhiều nhất có thể, cảm ơn các bạn đã ủng hộ mình 🙇‍♀️🙇‍♀️🙇‍♀️🙇‍♀️🙇‍♀️





Trời tối, cửa sân của Tạ gia ở thôn Đông lặng lẽ mở ra, đón một chiếc xe ngựa chạy vào

Xe ngựa đi một đường đến sau viện, Tiểu Thụ tiến lên, rèm cửa xe xốc lên, một vị công tử khí thế hiên ngang bước xuống

Nam tử mũi cao mắt to, khuôn mặt tuấn mỹ, một đầu tóc dài hỗn độn được bùi nhẹ phía sau

Trên người mặc quần áo trắng như tuyết, tay áo bó sát vừa người, thân hình cao lớn, khóe miệng hơi giơ lên, có khí khái anh dũng ương ngạnh

Trong viện, mấy thị nữ đốt đèn đứng hầu một bên, Tạ Hòe Ngọc ăn mặt quần áo thường ngày tinh xảo , đầu tóc gọn gàng, cầm theo đèn tự mình lên đón

"Tử Vân huynh, đã lâu không thấy, huynh vẫn khỏe chứ" Tạ Hòe Ngọc chấp tay thi lễ chào với nam nhân

Nam tử xúc động, có chút tức giận đánh một quyền lên vai Tạ Hòe Ngọc :"Thụy Thạch huynh, mấy tháng không thấy, ở trước mặt ta ngươi cũng làm bộ dạng đối phó dối trá này? Đây là không coi ta là người một nhà?"

Khóe miệng Tạ Hòe Ngọc lúc này mới nâng lên , trong mắt toát ra vài phần chân thành, dưới ánh nến lóe lên ánh sáng:"Tử Vân, là ta sai, ngươi quả nhiên một chút cũng không thay đổi, là ta lòng dạ hẹp hòi"

"Biết sai là tốt, một lát nữa phạt chịu phạt ba ly" nam tử cũng không đợi Tạ Hòe Ngọc dẫn đường, chân bước vô trong phòng

Hai người ngồi xuống bàn ăn, Tạ Hòe Ngọc nâng chén uống ba chén rượu, nam thử mới từ giận chuyển sang cười, nâng chén lên với Tạ Hòe Ngọc một hơi uống sạch :" Thụy Thạch, ta ngày hôm trước mới hồi kinh, vừa đến kinh thành , liền nghe nói ngươi về nhà cũ giữ đạo hiếu ba năm, chuyện lớn như vậy, ngươi cũng không viết thư nói cho ta biết, làm hại ta trắng đêm không ngủ, sáng sớm kêu người đánh xe chạy tới đây"

Nam tử họ Kỳ, tên Cầm Nguyệt  là đích trưởng tử của  hầu tước gia Kỳ đô thống ở kinh thành, vừa mới từ cảnh vệ quân rèn luyện về

Kỳ Cầm Nguyệt, nhị hoàng tử cùng Tạ Hòe Ngọc tuổi xấp xỉ nhau, bọn họ từ nhỏ đều không có mẫu thân, lại cùng hóc một trường, ba người hợp ý nhau, thưởng thức lẫn nhau, có qua có lại , liền thành bằng hữu thân thiết

"Tử Vân, ngươi hiện giờ phong vân vô hạn, mà ta lại phải đến tận đây , ngươi cùng ta liên hệ cũng không có ích gì....." Tạ Hòe Ngọc tự giễu cười cười

"Thụy Thạch !" Kỳ Cầm Nguyệt tức giận vỗ bàn một cái :"Nếu ngươi còn nói lời này, người bạn này, ngươi đừng cần nữa"

"Tử Vân....." Tạ Hòe Ngọc uống một ly, cười nói tránh qua chuyện khác :"Hôm nay ngươi đường xa mà đến, ta đã rất cảm động, chúng ta không cầm nói đề tài không vui này"

Nói xong, Tạ Hòe Ngọc chỉ đồ ăn trên bàn:" Hiện tại nông trang nho nhỏ này của ta, cũng không có gì đãi ngươi, nhưng trong núi có gà rừng với thỏ hoang, dùng than nướng một phen, thịt chất ngọt lại thơm ngon, có một hương vị khác, ngươi không ngại thị nếm thử xem"

Kỳ Cầm Nguyệt là cái đồ tham ăn, vừa nghe đến mỹ thực, chuyện khác đều quên, hắn gắp lên một miếng gà rừng nướng không khách khí bỏ vào chén nói :"Nói đến thỏ hoang, ta hôm nay mới vừa ở huyện thành ăn qua, còn có cá nấu canh đậu hủ, hương vị rất không tồi, là ở tửu lầu Lai Phúc của ngươi"

"Vậy à?" Tạ Hòe Ngọc nhướng mày :"Ta thật ra không biết trong tiệm có món mới, bất quá Nghiêm chưởng quầy là người từ nhà mẹ ta đem đến, khả năng làm việc rất tốt, tiệm ăn đó luôn kinh doanh tốt, xem ra ngày mai ta nên gọi hắn đến, ban thưởng một chút"..

Sau khi cả hai đã cơm no rượu say, Kỳ Cầm Nguyệt mới bày ra sắc mặt nghiêm túc, một lần nữa nói :"Thụy Thạch, kinh thành bên kia, ngươi rốt cuộc nghĩ như thế nào? Chẳng lẽ ngươi thật sự giống như mẹ kế ngươi mong muốn, ở cái thôn nhỏ này sống uổng phí ?"

"Lúc ngươi ở đây, đệ đệ tốt kia của ngươi ở kinh thành tìm mọi cách luồn cúi, ở trong yến hội, ta thấy hắn luôn bày ra bộ dáng trưởng tử, thế nhưng cùng các thế tử nhà các bá phủ qua lại , thật đúng là coi mình là bá tước tương lai, hoàn toàn không đem đại ca như ngươi để vào mắt"

"Ha ha, không riêng gì hắn không để ta vào mắt" Tạ Hòe Ngọc thu lại thần sắc, cười thản nhiên :"Sợ là những người khác cũng giống hắn, thấy ta thất thế, liền chủ động cùng hắn giao hảo,  nói đến các hầu tước quý tộc trong kinh, ngoại trừ ngươi cùng Trọng Lễ, có ai là thiệt tình cùng ta kết gia? Bọn họ như cây cỏ trên đầu tường nghiêng ngã hai bên, giờ kết cục đã rõ ,đương nhiên bọn họ sẽ khi tới với người có hy vọng thừa kế tước vị nhất"

"Ai.....Trọng Lễ hắn bị phụ hoàng hắn nghi ngờ, hiện tại bản thân hắn cũng khó bảo toàn" Kỳ Cầm Nguyệt thở dài :" Thụy Thạch.... Ta không tin ngươi cam tâm ngốc ở nơi này, mà không có đối sách, ta hiểu ngươi , ngươi không phải trái hồng mềm tùy người bóp nắn, ngươi thành thật nói ta biết, ngươi có phải hay không có tính toán khác?"

"Đúng là như vậy, ta ở chỗ này là lấy lui làm tiến, chủ yến vẫn là vì việc của Trọng Lễ, ta có thể có cái gì, chỉ là tước vị suông, nhưng Trọng Lễ bên kia, chỉ cần động một cái thì tai họa ngập đầu" Tạ Hòe Ngọc nói :"Bởi vậy ngươi cũng không cần lo lắng, ta có chừng mực, vừa lúc ở nơi sông núi này, rời xa kinh thành tránh đi những việc phiền lòng đó, cũng làm ta dễ chịu hơn"

Kỳ Cầm Nguyệt nhẹ nhàng thở ra :" Ta liền biết tiểu tử nhà ngươi không có khả năng rời đi như vậy, ngươi cùng Trọng Lễ đều có chủ ý, ta cũng an tâm, việc ta bên này phải làm, cũng chỉ có nhanh chóng lên chức, nắm được thực quyền ở Binh Bộ"

Hắn giơ lên một cận, đạp lên ghế thả lỏng, tự mình cầm bình rượu lên uống thật sảng khoái, sau đó nhớ tới cái gì buồn cười nói :"Đúng rồi, vị hôn thê tai tiếng kia của ngươi, hiện tại qua lại rất gần với đệ đệ ngươi, sợ là đã nhận ngươi sẽ không trở về"

Khóe miệng Tạ Hòe Ngọc nâng lên :"Vậy không phải vừa lúc sao, miễn cho ta phải tìm lý do, hai người bọn họ có thể thành một đôi, cũng giúp ta giải quyết một cọc tâm sự"

Nói xong, hắn đứng dậy, Tiểu Thụ  cầm đèn lồng đi trước, mời Kỳ Cầm Nguyệt đi đến hồ nước sau viện uống rượu ngắm trăng

Bây giờ, ban đêm mua hà gió lạnh phất phơ, trăng sáng như gương, bên cạnh hồ nước nghe tiếng ếch kêu, có một phen thú vị

Trên hành lang còn có bàn luyện chữ của Tạ Hòe Ngọc chưa thu dọn, phía trên để mấy tờ giấy Tuyên Thành, bút lông đặt ở bên cạnh

Kỳ Cầm Nguyệt đi qua thấy, trên giấy Tuyên Thành viết nửa câu thi văn bằng chử khải ,nét chử nhỏ đẹp - cũng có lúc gió thổi dài vỗ phá sống

Hắn cười ha ha, cầm lấy bút lông, rồng bay phượng múa viết thêm nữa câu sau ---sẽ kéo thẳng buồm vươn ra biển xanh khơi * (đây là hai cây cuối trong bài thơ cổ phong "Hành lộ nan kỳ 1")

Sau khi viết xong, hắn mới cầm bút lông chau mày nói :"Này là bút gì? Sao lại khó viết như vậy? Ngươi bao giờ thì lại sử dụng loại bút lông cừu này?"

Vừa dứt lời, Tiểu Thụ đứng một bên liền căm giận bất bình nói :"Kỳ công tử không biết, bút này là do ca nhi họ Bạch đưa, sợ là chưa đến một lượng bạc, ca nhi kia ngày ngày đưa cá đưa gà rừng thỏ hoang lại đây, mệt thiếu gia nhà ta đều còn nhận lấy "

"Tiểu Thụ!" Tạ Hòe Ngọc nghiêm mặc nói, nội tâm có chút bực bội

Hắn rõ nhất tính tình của bạn tốt mình , không cần nhìn cũng biết Kỳ Cầm Nguyệt bên cạnh đang nhòm ngó qua đây

Người nọ quả nhiên đang rất tò mò , cười không thấy mắt cầm lấy cây bút kia nói :" Trách không được Thụy Thạch huynh ở nơi này không chịu đi, nguyên lai ở nơi này có người kỳ diệu a , ta đây muốn ở lại quấy rầy mấy ngày, nhất định muốn gặp ca nhi kia, trở về cũng có thể cùng Trọng Lễ nói một chút "

Tạ Hòe Ngọc đoạt lại bút lông , cụ mặt cắm bút vào ống nói :"Tùy ngươi, thích ở bao lâu thì ở bấy lâu, có thấy người hay không, ta cũng không biết "

Nói xong, lại đối với Tiểu Thụ đang làm vẻ mặt đại họa giáng xuống đầu :"Ba tháng tiền tiêu vặt của ngươi, tịch thu toàn bộ"

Hôm sau, mới sáng sớm, Bạch Thuật ra ngoài, phát hiện ngoại trừ Bạch Lý thị to bụng đang ở nhà, cả nhà Bạch lão tam đều ăn mặc chỉnh tề cùng nhau ra cửa

Việc cả nhà Bạch lão tam đi đâu, Bạch Thuật cũng không quan tâm

Hôm nay cũng không phải ngày đi đưa cá, nhưng ngày hôm qua Bạch Thuật bắt được con tê tê, vì thế hắn quyết định hôm nay lên huyện thành một chuyến, tìm hiệu thuốc bán con tê tê đi

Bạch Thuật xuất phát ra cửa, bước chân thật nhanh, chưa đến một canh giờ, liền tới huyện thành

Đi đến thành, hắn thấy được một nhà Bạch lão tam đang đứng trong cửa hàng văn phòng phẩm, không biết chuẩn bị mua cái gì

Bạch Thuật cùng bọn họ đối mặt, Bạch Trâu thị vừa thấy hắn, thần sắc lập tức hoảng loạn trốn vào trong tiệm

Bạch Thuật tuy rằng có chút nghi hoặc, bất quá cũng lười quan tâm bọn họ muốn làm cái gì, vì thế sau khi tìm được tiệm bán thuốc, liền đi vào

Huyện thành chỉ có một hiệu thuốc, buôn bán thập phần bận rộn, chưởng quầy giỏi y thuật, phụ trách xem bệnh, mới sáng sơm đã có khách xếp hàng xem bệnh

Biết ý đồ Bạch Thuật đến, chưởng quầy cho hắn đến sau hậu viện chờ

Bạch Thuật ở sau nhà uống ba chén trà nhỏ, đi hai lần nhà xí, đợi hai canh giờ, đến gần giữa trưa, chưởng quầy mới khoan thai đi đến

Bất quá khi nhìn thấy tê tê trên tay Bạch Thuật, hắn dứt khoát trả một lượng bạc

Bạch Thuật trong lòng được an ủi không ít, cảm thấy mình cũng không đợi không công

Cùng chưởng quầy hàn huyên chốc lát, Bạch Thuật mới biết buôn bán dược liệu lợi nhuận vô cùng phong phú

Đại Tuyên triều khoa học kỹ thuật lạc hậu , dược liệu có được đều là từ thiên nhiên, dựa vào nhân công thu thập, phí tổn rất cao, vì nguyên nhân như thế ,rất nhiều người nghèo căn bản không có tiền mua thuốc nổi, cha mẹ nguyên thân cũng vì phải uống thuốc mới đem ruộng bán hơn phân nữa, cuối cùng cũng không cứu được

Y học Trùng Tinh cùng triều đại này có phần giống nhau, dược liệu ở Trùng tộc  cũng là dùng các loại thực vật thiên nhiên tinh luyện ra, khi Bạch Thuật ra ngoài đánh tác chiến cũng sẽ có khi bị thương , nếu không có điều kiện trị liệu , thậm chí sẽ ở ngay tại chỗ trị, dùng thảo dược đơn giản phối ra thuốc mỡ cầm máu bôi lên

Bất quá ở Trùng Tinh, dược liệu đã sớm được nuôi trong quy môn lớn, Bạch Thuật suy nghĩ, liền nghĩ tới chuyện trồng dược liệu để bán

Dược liệu quý như con tê tê, đương nhiên là không dễ nuôi, nhưng một ít loại khác như bồ công anh, bản thân chính là cỏ dại trong núi, sực sống mạnh mẽ, gặp gió liền phát triển, nếu tự mình có thể trồng được, chẳng phải có thêm một phần thu nhập hay sao?

Vì thế Bạch Thuật dò hỏi chưởng quầy, có hay không cần thêm dược liệu thường dùng

Chưởng quầy vừa nghe, liền nói mấy loại như ngải diệp, bồ công anh, thảo đậu khấu là mấy loại tiệm thuốc thường thiếu.

Dược liệu đó giá cả rẻ, lại trị được nhiều bệnh thông thường, bá tánh đều sử dụng nhiều, bởi vậy yêu cầu số lượng cũng lớn

Tuy rằng hiệu thuốc có đã thầy chuyên môn đi hái về phơi nắng, nhưng số lượng vẫn luôn không đủ, nếu Bạch Thuật có thể cung cấp định kỳ, bọ họ đương nhiên rất hoan nghênh

Ngải diệp *

Bồ công anh *

Thảo đậu khấu

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net