chương 22

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiểu Thụ vội vàng đi tới, liền thấy một màn Bạch Hòa vứt mị nhãn cho Kỳ Cầm Nguyệt, toàn bộ khóe mắt đều muốn bị lôi ra ngoài

Hắn chạy nhanh ra làm mặt quỷ với Kỳ Cầm Nguyệt nói:"Kỳ công tử, người mau tới đây, thiếu gia hắn hiện tại muốn gặp người"

"Hắn có chuyện gì mà một hai phải thấy ta?" Kỳ Cầm Nguyệt không tin, động tác của Tiểu Thụ làm hắn cảm thấy trong đó có quỷ, càng ngồi ở trên ghế không nhúc nhích

Bạch Trâu thị ở một bên nói, còn tưởng rằng Tiểu Thụ bị bệnh, một bên nói với Bạch lão tam :"Trong nhà bá tước sao lại mua hạ nhân như vậy, ngươi nhìn hạ nhân kia đi"

Bạch lão tam cũng hạ giọng nói:"Có lẽ do tiện nghi đi, gia nghiệp lớn như vậy, nhiều tiền bạc, dù sao cũng phải nên mua hai ba cái nha hoàn tôi tớ thô sử dùng"

Bọn họ tự cho là âm thanh nói chuyện của mình rất nhỏ, không nghĩ tới mình nói đã bị mọi người bên cạnh nghe hết

Mấy cái tôi tớ nha hoàn Tạ gia không nhịn được che miệng cười trộm, Tiểu Thụ vừa tức vừa bực, chống eo lớn tiếng nói với Kỳ Cầm Nguyệt :"Kỳ công tử, người rốt cuộc có đi hay không?nếu không đi thì ta bẩm báo lại thiếu gia"

Bạch Hòa ở một bên nghe được hai chữ thiếu gia, trong mắt lay chuyển, liền mở miệng nói :"Vị sai vặt này, không bằng kêu thiếu gia của ngươi lại đây gặp, vừa lúc chúng ta có việc bái kiến Tạ công tử "

"Đúng vậy" Kỳ Cầm Nguyệt cong cong khóe miệng ,thiếu chút nữa cười ra tiếng. Hắn dựa vào ghế thái sư thoải mái vui vẻ nói với Tiểu Thụ :"Như vậy đi, ngươi nói với hắn đang ở phòng khách, nếu hắn có việc cứ ra đây nói với ta"

Nói xong còn cố ý cho Bạch Hòa một ánh mắc ái muội

Tiểu Thụ giận muốn đánh người! Một ca nhi nông thôn, còn dám kêu thiếu gia mình đi lại đây gặp, hắn hối hận hôm qua chính mình nhanh miệng, hiện tại làm Kỳ công tử chơi quá độ, đào hố to cho mình

Hắn hung hăng liếc mắt trừng Bạch Hòa một cái, xoay người rời đi, từ bỏ việc thuyết phục Kỳ Cầm Nguyệt, đi trở về thư phòng bẩm tính lại với Tạ Hòe Ngọc

Tạ Hòe Ngọc nghe xong, buông sổ sách trong tay xuống, nhướng mày nói :'Kỳ công tử muốn gặp ai, cứ tùy tiện để hắn nhìn, hắn muốn tán tỉnh ai, cũng tùy hắn, mấy chuyện này về sau không cần bẩm báo với ta, chỉ là nhà Bạch lão tam kia đưa tới bất cứ thứ gì, đều trả lại giống như vậy"

Nói xong, hắn cầm bút vẽ lên giấy

"Một nhà Bạch lão tam kia nói đồ vật mình chuẩn bị , bị người gác cổng làm bể"

"Thứ gì?" Tạ Hòe Ngọc nhíu mày, ngón tay không kiên nhẫn gõ gõ án thư

"Hình như là một nghiên mực " Tiểu Thụ đáp :"Nói là mua năm mươi lượng, bất quá ta thấy nghiên mực kia không tốt, sợ là năm lượng bạc còn không đến"

"Vậy được rồi" Tạ Hòe Ngọc lạnh lùng cười, cũng không ngẩng đầu lên nói :"Nghiên mực nhất định là bọn họ mua ở cửa hàng văn phòng phẩm trong huyện thành, ngươi tìm người nhìn xem nó như thế nào, sau đó mua một cái giống y đúc trở về đưa cho bọn họ là được rồi "

"Vẫn là công tử anh minh"  Tiểu Thụ khom người chào, vui sướng khi người gặp họa chạy đi tìm người mua sắm

Một đám thôn dân đó đều muốn lấy tiền tài của bá phủ, nếu lần này thực hiện được, sau hôm nay ngày mai là Trương Tam ngày một Lý Tứ, sợ là toàn thôn đều đến ăn vạ Tạ gia

Chờ sau khi hắn rời khỏi, Tạ Hòe Ngọc dừng bút, cùi đầu nhìn cán bút mình đang cầm có khắc bốn chữ Ngọc Thụ Lâm Phong , hừ lạnh một tiếng

Hắn tùy ý rửa bút hai cái , đem bút cắm vào ống đựng bút, lại lấy bút lông sói Hồ Châu tốt nhất

Ngày thường ca nhi kia đã sớm tặng đồ hắn thích lại đây, hôm nay đến bây giờ cũng chưa thấy mặt, còn nói chỉ cần mình thích là được, xem ra chỉ nói miệng

Bút lông cừu giá rẻ gì đó, quả nhiên vẫn không thích hợp với mình, vẫn là bút lông sói cứng cỏi dùng tốt hơn

Tạ Hòe Ngọc đặt ngòi bút xuống, viết trên giấy Tuyên Thành một chữ Bạch, lại nhíu mày, đem chữ xóa bỏ

Thời điểm Bạch Thuật rời khỏi hiệu thuốc, đã quá trưa

Ngày thường mỗi buổi sáng hắn đều đưa một ít cá sống hay đồ hoang dã cho Tạ Hòe Ngọc  , nhưng mà hôm nay sáng sớm đã ra khỏi cửa, liền vội tới bây giờ bỏ lỡ bữa cơm trưa, bây giờ trở về sợ là cũng không kịp

Bạch Thuật bán tê tê được một lượng bạc, lại không có cảm thấy cao hứng

Hiện giờ có chút nhớ Tạ Hòe Ngọc, mình đã vài ngày chưa gặp lại hắn

Hắn có chút đói bụng, liền đi đến tửu lầu Lai Phúc

Đi vào tửu lầu, lại không thấy Nghiêm chưởng quầy, Bạch Thuật quen nẻo quen cửa mua một chén mì gà, lại nhìn đến bàn khách kế bên muốn mua một lồng bánh bao nhân thịt

"Ở đây còn có bán bánh bao?" Bạch Thuật sửng sốt, kêu tiểu nhị lại hỏi

Tiểu nhị nghe âm thanh quen quen, liền cẩn thận đáng giá tiểu ca nhi này một phen

Tiểu ca nhi ăn mặc một thân quần áo xanh lá, mặt mày tinh xảo, tuy rằng nhìn qua giống nam nhân, nhưng vẫn rất có tinh thần, chỉ tiếc giữa mày hắn có nốt ruồi màu sắc ảm đạm, nhìn qua liền biết là ca nhi không dễ sinh con

Lại cẩn thận nhìn một phen, tiểu nhị mới phát hiện người này là ca nhi bán cá mấy ngày trước, hắn có chút kinh ngạc :"Thì ra là Bạch tiểu ca, ngươi thay đổi bản thân, bộ dáng đẹp ra không ít, ta thiếu chút nữa không nhận ra "

Sau khi nói xong, mới chỉ vào một chỗ trống trên tường nói :"Bánh bao vẫn luôn bán, khách quen điều biết, ngươi nhìn nơi đó, chính là treo thê bài bánh bao, bất quá bị hỏng rồi, chưa sai người làm lại, cho nên chưa kịp treo lên trong tiệm"

"Thì ra là vậy" Bạch Thuật gật gật đầu nói :"Vậy ngươi cho ta một lồng"

"Được rồi !" Tiểu nhị sảng khoái nói, từ sau bếp lấy tới một lồng bánh bao

Bánh bao được bưng lên đựng trong lồng hấp bằng tre, còn rất nóng, bóc lên khói trắng

Tiểu nhị vỡ nắp ra, liền thấy ba cái bánh bao nóng hầm hập, mỗi cái lớn bằng một nắm tay

Bạch Thuật ngón trỏ động, cầm lấy một cái cắn một ngụm ,nước thịt thơm ngon nổ tung trong miệng, hương vị quen thuộc tràn ngập

"Đây là......"

Bạch Thuật ngơ ngẩn nhìn bánh bao trong tay, cái này còn không phải ngày đó, Tạ Hòe Ngọc tự thân đút mình ăn sao ?

"Tiểu nhị, bánh bao còn dư giúp ta đóng gói lại" Bạch Thuật lớn tiếng nói

Bánh bao ăn ngon như vậy, sao có thể chỉ một mình hắn ăn, nhất định phải mang về đưa cho Tạ Hòe Ngọc nếm thử

"Được! " Tiểu nhị liền cầm giấy dầu đi ra, đem hai cái bánh bao bỏ vào bên trong, lại dùng một sợi dây nhỏ cột lại

Đem bánh bao thịt ấm áp ôm ở trong ngực, Bạch Thuật đi ra tửu lầu, liền thấy Nghiêm chưởng quầy đứng ở cửa, như là đang chờ xe ngựa

"Di, ngươi là.....Bạch tiểu ca?" Nghiêm chưởng quầy nhìn thấy Bạch Thuật cũng là ngạc nhiên, đối phương hôm nay thay đổi một thân quần áo mới, nhìn trắng ra không ít,liếc mắt một cái có thể nhìn ra là một ca nhi tuấn tú

Nhưng hôm nay cũng không phải ngày đối phương đưa cá đến, cũng không biết tiểu ca nhi đến nơi này làm gì?

"Nghiêm chưởng quầy ngày mai lại nói, hôm nay ta sốt ruột muốn trở về nhanh" Bạch Thuật vội vã nói

Nếu hắn đi chậm, bánh bao trong  ngực sẽ bị lạnh

"Có việc gì mà gấp như vậy?" Nghiêm chưởng quầy cười nói :"Bạch tiểu ca nhi nhà ở đâu? Tại hạ đang muốn đi đến Bạch Đường thôn phía tây huyện thành, nếu tiện đường, ta có thể cho ngươi đi nhờ một đoạn "

"Bạch Đường thôn? " Bạch Thuật bước chân dừng lại, cười khanh khách lại gần chưởng quầy :"Thật trùng hợp, tại hạ nhà cũng ở Bạch Đường thôn, cùng đường với Nghiêm chưởng quầy, vậy ta cảm ơn người trước" dứt lời liền không khách khí leo lên xe ngựa

Nghiêm chưởng quầy "........"

Vừa mới nãy còn cảm thấy tiểu ca nhi này có vài phần nhẹ nhàng, hiện tại xem ra là ảo giác của mình

Ngồi trên xe ngựa , dọc đường Bạch Thuật hỏi Nghiêm chưởng quầy không ít vấn đề

Hỏi lúc sau mới biết, hóa ra tửu lầu Lai Phúc không chỉ có một cái, mà là ở Đại Tuyên có vài chuỗi cửa hàng

Nói tới tửu lầu nhà mình, Nghiêm chưởng quầy vô cùng kiêu ngạo, thao thao bất tuyệt, tửu lầu mỗi ngày tiếp khách đông đảo, ba câu chính chuyện nói hoài không dứt , Nghiêm chưởng quầy nghe thấy nhiều ,kiến thức tự nhiên cũng không ít

Chỉ một lát sau, Bạch Thuật biết rất nhiều giá hàng ở Đại Tuyên , phong tục, rất nhiều tin tức đối với hắn cực hữu dụng

Tỷ như ở Đại Tuyên triều, giá hàng ở huyện thành muốn rẻ hơn ở phủ thành một phần ba. Tửu lầu Lai Phúc một phần cá 30 văn ở phủ thành có thể bán tới 50 văn

Lại tỷ như muốn kiếm tiên nhanh nhất vẫn là làm việc buôn bán, Bắc Quốc vận chuyển da, một tấm có thể bán đến mười mấy lượng bạc, mà tơ lụa Nam Diện vận chuyển đến, một tấm cũng có thể bán mấy chục lượng  bởi vậy hiện tại trong tiệm nhiều khách là thương nhân, tiêu tiền rất hào phóng

Còn quy định hiện tại một ngàn văn có thể đổi ra một lượng, nhưng bởi vì bạc đúng không quy định, hàm lượng tạp chất nhiều, lén đúc bạc cũng không ít, rất nhiều địa phương bị giảm giá trị. Bảy tám trăm văn ở trợ đen có thể đổi thành một lượng

Nghiêm chưởng quầy nói nói, đột nhiên mở miệng :"Bạch tiểu ca, ngươi là ca nhi, hiểu biết nhiều chuyện buôn bán như vậy làm gì? Nghe ta nói, ngươi vẫn là chạy đi nhanh tìm một mối hôn sự, thừa dịp tuổi còn trẻ tìm người gả đi"

Bạch Thuật nghe được lời này, không nói gì chỉ hơi mĩm cười, cũng không phản bác

Người nơi này đều nói với hắn ca nhi cũng chỉ có thể kết hôn sinh con, nhưng hắn đến nơi này vài ngày phát hiện nơi này kỳ thật cùng Trùng Tinh giống nhau, điều kiện giống cái cành tốt, càng có thể tìm được bạn lữ càng tốt

Nhưng người nơi này đều cảm thấy như vậy, hắn cũng lười một mực phải phản bác, chỉ nhìn phong cảnh bên ngoài nói :"Nghiêm chưởng quầy, đã tới Bạch Đường thôn rồi , phiền toái ngươi ở giao lộ dừng lại cho ta xuống là được "

Nghiêm chưởng quầy cho xa phu dừng lại cho Bạch Thuật xuống, mình lại tiếp tục đi về phía trước

Nơi này cách thân trang Tạ gia cũng không xa , Bạch Thuật cũng không biết Nghiêm chưởng quầy muốn đi đâu, vì thế liền xuống xe tự mình đi tới đó, đi thêm một lát sẽ tới

Chờ hắn đi đến Tạ gia, gõ cửa, tôi tớ gác cổng mở cửa cho người vào, vừa vào cửa, Bạch Thuật liền thấy xe ngựa Nghiêm chưởng quầy đậu trong viện

Hắn chớp mắt, không nghĩ Nghiêm chưởng quầy cũng đến Tạ gia, không biết hắn đến đây làm gì?

Bạch Thuật vừa mới chuẩn bị kéo gã sai vặt hỏi một chút Nghiêm chưởng quầy rốt cuộc tới đây làm gì, liền thấy Tiểu Thụ từ trong viện đi ra

Vừa nhìn thấy hắn ,liền cau mày hầm hừ nói :" Ngươi còn mặt mũi đến đây, Bạch gia các ngươi đều muốn lừa gạt thiếu gia ta đi?"

Bạch Thuật sửng sốt, không hiểu Tiểu Thụ sao  đột nhiên lại trở mặt với hắn

Tiểu Thụ tuy rằng luôn không thích hắn, nhưng mấy ngày hôm trước thời điểm hắn lại đưa cá, còn đối với mình có chút khách khí

"Cái thúc thúc kia của ngươi, còn có cả gia đình của hắn, sáng sớm hôm nay đã chạy tới nơi này, nháo đến bây giờ còn chưa có đi đâu" Tiểu Thụ vừa dứt lời, Bạch Thuật lập tức nhíu mày, một cổ hỏa khí trong người dâng lên

Một nhà Bạch lão tam thế mà còn dám chạy đến Tạ gia? Còn dám quầy rầy Tạ Hòe Ngọc? Trách không được sáng nay ở trong huyện khi thấy mình lại có chút né tránh

"Bọn họ ở đâu?" Bạch Thuật tức giận hỏi

"Ách.....bên ngoài phòng khách...." Tiểu Thụ có chút ngốc, bộ dáng tức giận của Bạch Thuật tương đối đáng sợ, đối phương vừa hỏi, không chút suy nghĩ hắn liền nói ra

Bạch Thuật xoay người lấy cây gậy gỗ từ trong góc tường đi đến phòng khách, đi hai bước, lại vòng trở về, móc ra từ trong lòng ngực một bao giấy ấm áp:"Đây là cho thiếu gia nhà ngươi ăn, để lâu lạnh ăn sẽ không ngon, ngươi mang cho hắn đi"

Nói xong, liền kéo cây gậy gỗ rời đi, để lại Tiểu Thụ cầm bao giấy kia, cũng không biết nên đem giao đồ cho thiếu gia trước hay chạy nhanh đi ngăn cản Bạch Thuật

Suy nghĩ trong chốc lát, Tiểu Thụ phái hai tôi tớ đi qua kia, còn mình thì chạy như bay đến thư phòng

Thiếu gia có nói qua, đồ vật của Bạch tiểu ca nhi đưa tới đều phải đưa cho hắn, bây giờ nên đưa đồ cho thiếu gia xong để ngài ấy quyết định

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net