chương 29

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bạch Thuật nhìn ống tay áo mình bị xé rách, nhíu mày

Quần áo này hắn mới mua mấy ngày, cứ vậy mà bị rách

Cũng may hiện tại là mùa hè, vừa lúc có thể xé luôn bên kia, nhìn cũng không xấu

Hơn nữa cửa hàng ở phủ thành nhiều, hiện tại hắn đang đứng trên đường có nhiều cửa hàng bán son phấn, vải vóc, cũng có thêm nhiều cửa hàng bán quần áo, Bạch Thuật tùy ý lựa chọn một cửa tiệm đi vào

Cửa hàng quần áo ở phủ thành, có nhiều loại vải cùng kiểu dáng khác nhau, nhưng vì vậy mà giá cả cũng cao hơn một bậc

Bạch Thuật ngày thường vẫn phải làm việc, coi trọng nhất là quần áo có tính thực dụng, hắn chỉ nhìn vài lần ,liền lựa chọn quần áo vải thô, một bộ chỉ cần 30 văn, Bạch Thuật dứt khoát mua một lần hai bộ

Thay một bộ quần áo mới, ông chủ cửa hàng nhìn thấy đai trán màu xanh trên trán của Bạch Thuật không hợp với quần áo, liền tốt bụng tặng hắn một đai trán cùng màu

Nhưng đai trên trán là của Tạ Hòe Ngọc đưa, Bạch Thuật đương nhiên luyến tiếc đổi, vì thế liền cảm tạ ông chủ, lấy đai buộc trán sau đó ra khỏi cửa hàng

Hắn vừa rồi chậm trễ không ít thời gian, còn chưa có đi dạo phủ thành đâu

Vừa đi đến nơi này, Bạch Thuật liền cẩn thận quan sát khắp đường phố

Phố này cùng chợ gần bến tàu khác nhau , nơi này bán nhiều là ít đồ vật quý trọng, là phố của người giàu nổi danh phủ thành

Son phấn hắn thật sự không có hứng thú, cũng không biết để nghiên cứu

Vì thế hắn liền đem mục tiêu đặt ở mấy cửa hàng bán vải cùng trang phục

Những món vải và y phục có thủ công tinh xảo, một bộ ít nhất cũng phải mấy lượng bạc

Còn có nơi chuyên làm áo cưới cho cô dâu, càng may đến tinh mỹ, dùng tơ vàng chỉ bạc thiêu uyên ương hí thủy, đồ án hoa sen tịnh đế, còn có nhiều hạt châu, một bộ từ mười đến năm mươi lượng bạc đều có

Ngoại trừ cái này ra, còn có cửa hàng bán trang sức châu báu , trang sức cửa hàng này có loại làm bằng đồng phải tới mấy trăm văn tiền, chế bằng bạc hình dáng bình thường cũng phải cần đến một lượng , nếu  càng phức tạp đang dạ thì càng cao giá

Đến nỗi những cái trang sức như hoàng kim hay ngọc thạch, Bạch Thuật cũng không hỏi tới, mấy cáo đó không phải loại người bình thường có thể mua được, đều là được định chế đặc biệt

Trong cửa hàng trang sức, có mấy nữ tử từ nông thôn vào thành đang lựa chọn trang sức

Một thiếu nữ bị mấy người búi tóc thiếu phụ vây quanh, đang lựa chon những trang sức được làm bằng đồng

Trang sức tinh xảo nhất, là được khắc hình hoa thược dược, ở trên có hai con bướm lớn, giá 500 văn, thiếu nữ rõ ràng nhìn trúng cái đó, nhưng vừa nghe đến giá cả, trên mặt không tránh được có tia xấu hổ

Mấy thiếu phụ bên cạnh không khỏi làm mặt quỷ:" Đồ trang sức này cũng như mấy món khác thôi, vẫn nên xem món khác đi" các nàng sôi nổi đi xem các bộ trang sức bên cạnh

Gia cảnh các nàng ở trong thôn đã được xem như rất tốt, thiếu nữ này lại sắp xuất giá, muốn mua đồ làm của hồi môn, bởi vậy mới đi dại phủ thành, lựa mua ít trang sức về

Nhưng dù vậy, một món trang sức 500 văn, đối với các nàng là quá quý

Sau một hồi, mấy nữ tử đó mua một bộ 200 văn rồi rời đi, bộ trang sức vô cùng đơn giản, cơ hồ không có gì mới

Những thiếu phụ đó liền khuyên giải thiếu nữ có chút mất mát :"Trang sức này tuy có chút đơn giản, nhưng vẫn làm ngươi đẹp hơn, của hồi môn như vậy, so với nữ nhi của thôn trưởng còn muốn nổi bật hơn"

Mà ở cửa hàng bên kia, một nữ tử quần áo xinh đẹp đang cầm trân châu Nam Hải nói:"Ta muốn ngọc châu này, đính vào bộ trang sức hoàng kim của ta, nữa tháng sau ta đến lấy "

Nói xong, nha hoàn bên cạnh liền lấy ra từ trong ngực ngân phiếu một trăm lượng đưa cho chưởng quầy :" Đây là tiền đặt cọc, chưởng quầy lấy trước, tiền còn lại khi đến lấy hàng chúng ta sẽ đưa sau"

Bạch Thuật ở một bên nhìn, tràn đầy cảm xúc, ở Đại Tuyên triều, vẫn là người giàu có nhiều tiền rất tốt, bán một bộ trang sức bằng đồng một trăm văn chỉ sợ cũng không bằng một phú thương buôn bán một món nhỏ

Về sau phương hướng kinh doanh của hắn, vẫn là nên nhắm tới kẻ có tiền mà làm!

Rời khỏi cửa hàng trang sức, liền đi đến đường phố bên kia, đến nơi này, trên đường rõ ràng có nhiều nam nhân hơn, so với lúc này càng thêm náo nhiệt

Bạch Thuật thấy được cửa hàng bạc ở chỗ này, hắn đi vào hỏi một chút, một lượng bạc quả nhiên đổi được một ngàn văn tiền, nhưng đến khi hắn lấy bạc trên người của mình ra, chưởng quầy nói đâu không phải bạc của quan, mà là bạc tự làm, chỉ có thể đổi được 800 văn

Bạch Thuật vậy mới biết , chỉ có bạc dưới đáy khắc chữ Đại Tuyên, mới được tính là bạc quan, còn là đều là bạc tự làm, vì thế hắn cũng không đổi, đem lượng bạc kia lấy về

Bên cạnh cửa hàng bạc , Bạch Thuật thấy được một tiệm có chữ thật to

Sòng bạc.....là lần đầu Bạch Thuật tới thế giới này nhìn thấy, hắn ở trong thôn cũng có nhìn thấy người chơi qua

Ở Trùng Tinh cũng có rất nhiều hoạt động giải trí, nhưng cũng không có khái niệm đánh bạc, nhìn thấy người nối liền ra vào sòng bạc không dứt, Bạch Thuật liền muốn vào xem, nơi này như thế nào có thể hấp dẫn lượng khách tới nhiều như vậy

Đi vào sòng bạc, hắn mới phát hiện người bên trong còn nhiều hơn

Một phòng có vài cái bàn, mọi người như một tổ ong đừng bên cạnh bàn, hai mắt đỏ lên nhìn chằm chằm người khai bài trên bàn

Người nọ trên tay cầm một ống trúc, lắc loạn xạ trên dưới phải trái, thừa dịp lúc mọi người hoa cả mắt, đem ống trúc úp lên bàn, đám ngươi kia liền chỉ vào ống trúc có người kêu tài, có người kêu xỉu

Sau khi hắn đem ống trúc mở ra, những người đón sai thì ảo não đấm ngực dậm chân, mà những người đón đúng thì mừng rỡ như điên, lại bắt đầu vòng tiếp tục

Bạch Thuật nhìn một lát, đại khái cũng hiểu quy luật của trò chơi, thời điểm người nọ lắc xúc xắc, miệng ly xoay bên ngoài, tay hắn tốc độ tuy rất nhanh, nhưng lại không thể qua khỏi đôi mắt của Bạch Thuật

Lúc hắn nhìn thấu được ống trúc, Bạch Thuật liền có thể đem số điểm bên trong đoán đúng

Bạch Thuật liền lấy ra một lượng bạc duy nhất của mình, chờ người nọ đem ống tróc đặt lên bàn lần nữa, quyết đoán đặt tài

Bất quá chỉ một lượng bạc, Bạch Thuật cũng không quá khiến những người khác chú ý , sau khi ống trúc mở ra, Bạch Thuật nhẹ nhàng kiếm được hai lượng

Này so với bán cá kiếm nhanh hơn nhiều! Bạch Thuật nghĩ thầm , trách không được có nhiều người trầm mê ở chỗ này, đúng là trò chơi sẽ dao động tâm tính người ta

Hắn đem hai lượng bạc đặt xuống, lặp tức kiếm lời bốn lượng, bốn lượng thành tám lượng....

Sau mấy lần, liền có người chú ý tới Bạch Thuật luôn thắng tiền, liền đi theo sau hắn , một lát sau, Bạch Thuật thắng hơn một trăm lượng , những người đó cũng thắng không ít tiền

Lúc này, người lắc xúc cắc liếc nhìn Bạch Thuật một cái, khẽ nhíu mày, để ống trúc xuống, Bạch Thuật im lặng, lại không có đặt tiếp

Những người đó thấy Bạch Thuật không đặt, liền cho rằng hắn không chơi, ngươi chia bài đem ống trúc mở ra, bên trong ba cái xúc xắc đều có số giống nhau, thế mà lại là xổ bão, nhà cái ăn hết

Mọi người lập tức kêu rên ra tiếng, đồng thời vẻ mặt kính nể nhìn Bạch Thuật, vận may của tiểu huynh đệ này, không khỏi tốt quá đi

Bạch Thuật nhìn xung quanh, trong góc nhà, đã có vài người theo dõi mình

Nếu hắn lại tiếp tục đặt nữa, chỉ sợ những người đó sẽ phản ứng, thắng được nhiều, người sòng bạc tất nhiên muốn tìm hắn phiền toái

Bạch Thuật thấy vạy, liền thu bạc của mình thắng lên

Xem ra sòng bạc cũng không phải dễ kiếm tiền như vậy, hơi vô ý một chút, liền sẽ chọc phải phiền phức lớn

Bạch Thuật kiếm lời được 128 lượng bạc, có người khuyên hắn đi đến cửa hàng cách vách đổi bạc thành ngân phiếu, hắn lại lắc đầu, lấy quần áo mới mua của mình ra, đem bạc bỏ vào trong bao lại

Tiền này hắn chuẩn bị mang về thôn mua đất xây nhà , lập tức sẽ dùng hết, đổi thành ngân phiếu sẽ không tiện

Xong hết mọi việc, đã qua giờ Mùi (13h-15h) , hắn xoay người đi ra sòng bạc , trở về bến tàu

Đi một lát, đã sắp đến bến tàu , Bạch Thuật nhíu mày , từ lúc hắn rời khỏi sòng bạc, liền có vài người vẫn luôn đi theo hắn ở phía sau, đi theo tới nơi này, không biết bọn họ có ý đồ gì

Bước chân Bạch Thuật nhanh hơn, đi đến bến tàu, đi qua Lai Phúc lâu , có hai ca nhi có chút quen mắt vọt ra, chặn hắn lại

Vừa thấy hai ca nhi kia , mấy người ở dòng bạc đi theo Bạch Thuật liền dừng bước, sôi nổi rời đi

Bạch Thuật có chút kỳ quái, cẩn thận đánh giá một phen, lúc này mới nhớ ra đây là hai gã sai vặt của tiểu ca nhi mình cứu được

"Vị anh hùng này, mong ngươi dừng bước" trong đó có một ca nhi mắt hoa đào, có chút thẹn thùng liếc mắt nhìn Bạch Thuật, móc từ trong ngực ra một tấm ngân phiếu đưa qua nói :"Vừa rồi ngươi cứu thiếu gia ta, vì để cảm tạ , đại thiếu gia của chúng ta đưa cái này cho ngươi"

"Không cần, ta chỉ là gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ" Bạch Thuật nhìn tấm ngân phiếu kia, trên mặt viết chữ một trăm lượng

Hắn cứu người chỉ là thuận tay, cũng không phải muốn người cảm tạ, bởi vậy liền sờ đầu :"Về sau thiếu gia ngươi nói chuyện chú ý một chút, không cần lại chọc đến người không nên chọc"

Thấy Bạch Thuật không chịu nhận ngân phiếu, hai ca nhi liếc nhìn nhau, ngưỡng mộ trong mắt càng sâu

"Anh hùng thật là hiệp can nghĩa đảm" Một ca nhi khác mặt đỏ ửng nói :"Bất quá nếu ngươi không nhận, chúng ta trở về cũng không biết trả lời với thiếu gia làm sao, thiếu gia chắc sẽ đuổi chúng ta đi"

Vậy sao? Bạch Thuật nhướng mày, suy nghĩ một lúc, đành nhận lấy tấm ngân phiếu kia

Bất quá không biết vì sao, hắn cảm thấy ánh mắt hai ca nhi kia nhìn mình có chút quái quái

"Nếu ngân phiếu ta đã nhận, hai vị liền không cần đi theo" Bạch Thuật xua xua tay với họ chuẩn bị rời đi

Thấy Bạch Thuật phải đi, hai ca nhi kia liền nhớ tới nhiệm vụ tiểu thiếu gia giao cho bọn họ, lặp tức hỏi tên họ đối phương cùng thân phận

Bạch Thuật không muốn nói cho bọn họ , nhưng hai tiểu ca nhi kia vẫn luôn theo phía sau hắn không chịu rời đi

Bạch Thuật bị bọn họ cuốn lấy, cuối cùng đành tùy tiện nói ra một cái tên :"Ta ở Bạch Ngọc sơn trang, các ngươi muốn tìm ta liền đến nơi đó"

Bạch Ngọc sơn trang....hai ca nhi kia lặp đi lặp lại cái tên này trong miệng

Thiếu niên trước mắt nhìn qua cũng chỉ mười tám mười chín tuổi, nhưng công phu lại rất lợi hại, hơn nữa hắn tuy rằng ăn mặc mộc mạc , nhưng khí chất lại rất tốt, lại ở tại Bạch Ngọc sơn trang, chẳng lẽ là nhân sĩ gian hồ trong truyền thuyết?

Đợi bọn họ đi rồi, Bạch Thuật cũng đem chuyện này quăng sau đầu

Nhưng tên Bạch Ngọc sơn trang này, không lâu sau đó lại bị Bạch Thuật đem ra sử dụng.....

...........

Bạch Thuật nhà chúng ta có nhiều hoa đào, mà toàn là hoa đen thui không hà 🤣🤣🤣

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net