2 . Khi tôi trở về , cô không thể thành bà Phó

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 Khi tôi trở lại, cô không thể là bà Phó !

 
     chống lại Phó Cẩm , đáy mắt lanh lợi cùng hận ý , nụ cười trên gương mặt Lạc Nhiên đã  ngưng trệ vài giây ( cái này ngta hay gọi là act cool nè ^^ )

     Thấy anh không nói lời nào , đôi mắt anh ta lại trở nên sắc lạnh hơn , Lạc Nhiên  nhẹ nhàng vuốt ve, lần nữa cô lại nở nụ  cười.

     "Phó Tiên Sinh  ba năm nay ... tốt không? Tôi nghe nói bên cạnh nài không chỉ có LỤC tiểu thư ,  không biết ..."

     Cô chuẩn bị chạm xuống, thì cổ tay cô đã bị một bàn tay to lớn bóp chặt , tựa hồ như có thể nghe được  âm thanh của xương cốt .

     Lạc Nhiên  cau mày, và theo bản năng cô  muốn mở tay ra, nhưng sức mạnh của Phó Cẩm  rất lớn, lại buộc cô chặt hơn.

     khoảng cách hai người trở nên  gần hơn, và hơi thở nặng nề của người đàn ông tiếp xúc  vào mặt cô,ấm nóng  và bỏng rát.

     "Cẩm , anh  có ở trong không?"

     Một người phụ nữ  với thanh amm mềm mại  đến từ phòng tắm nam đối diện .

     Nụ cười trên khuôn mặt của Lạc Nhiên  đột nhiên trở nên cứng lại  và tiếp theo là sự trầm xuống .

     "Phó tiên sinh , hôn thê của ông  đang ở đây!"

     Lạc Nhiên  nhìn biểu cảm trên khuôn mặt của Phó Cẩm lộ rõ vẻ châm chọc.

     Người đàn ông đã kết hôn trong một thời gian dài, nơi vị hôn thê của anh ta đến, khuôn mặt của Phó Cẩm trở nên âm trầm  hơn, và dường như muốn buông cô ra, nhưng  đã bị Lạc Nhiên thừa cơ  siết chặt.

     ngoài  cửa, Lục Lâm Tương  không nghe được âm thanh trong phòng tắm nam nên quay sang cửa phòng tắm nữ.

     "Lục Tiểu Thư  thật là đúng dịp a !"

     Lạc Nhiên  dựa vào bệ rửa mặt, vòng tay qua cổ Phó Cẩm .

     Hai người, trong tư thế vô cùng mập mờ , xuất hiện trước mặt  Lục Lâm Tương , khiến người ta hận không thể chọc mù mắt mình .

     Biểu cảm trên khuôn mặt của Lục Lâm Tương ngay lập tức trở nên khó coi tới cực điểm , khiến  nội tâm Lac Nhiên  rất hạnh phúc. Sự hồi hộp của  trả thù khiến nụ cười trên gương mặt cô  thêm phần  quyến rũ.

     "Tôi thực sự xấu hổ, vợ chồng chúng tôi đã không đoàn tụ trong một thời gian dài. có chút không kiểm soát được nhịp điệu,  khiến Lục Tiểu Thư chê cười rồi ."

     Lạc Nhiên  nhìn vào sự lạnh lẽo trong mắt Phó Cẩm , đôi mắt cô đầy hàm ý  và mỉm cười với Lục Lâm Tương.

     Cụm từ "chồng và vợ" được sinh ra trên khuôn mặt của Lục Lâm Tương , cho phép cô  tiến  lên  và đoạt lại Phó Cẩm bên mình , đơn giản cô đã bảo đừng .

     Người ngoài cuộc là Lục LÂM Tương cô    hôn thê của Phó Cẩm , phu nhân  tương lai của Tập đoàn Phó .

     thế nhưng , Lục Lâm Tương  rất rõ ràng, miễn là có Lạc Nhiên ở đây , thì  cô không đủ tư cách để đứng cạnh Phó Cẩm .

     Hai bàn tay  bị  siết chặt và để cho móng tay ấn vào lòng bàn tay của mình .

     Khóe miệng co giật, nụ cười bị kéo ra một cách giả tạo . 

     "Lạc ,..., Lạc Nhiên , cô  vẫn còn sống, điều đó thật sự quá tốt , tại sao giờ cô mới   quay trở lại, bạn không biết anh ấy buồn như thế nào trong ba năm qua."

     Lục Lâm Tương  tiến  về phía trước và nắm lấy tay Lạc Nhiên ,   và đã  thành công , Phó Cẩm   siết chặt tay  Lạc Nhiên  .

     Thật bất ngờ, sau ba năm, cô vẫn còn nhớ rõ đã khiến cho  cô và Phó Cẩm xa cách   . 


     Lạc Nhiên  mỉm cười và rút tay ra khỏi tay của Lục Lâm Tương : "Tôi không mong đợi cô hy vọng tôi trở lại."

     Nhìn vào khuôn mặt ngượng ngùng của LỤc Lâm Tương , Lạc Nhiên bước tới và ghé sát tai cô:

     "Nếu tôi trở lại, cô không thể là một người vợ!"

     Quả nhiên khi cô nói xong , đáy mắt Luc Lâm Tương  lóe lên một  oán hận dày đặc.

     Khi đối mặt với Phó Cẩm , Lục Lâm Tương  chỉ có thể ủy khuất mà nói : "Chúng ta là bạn tốt, tôi đương nhiên  hy vọng rằng cô có thể quay lại an toàn."

     Lục Lâm Tương càng dối trá , nụ cười trên khuôn mặt của Lạc Nhiên  càng hiện rõ .

     "Phải, làm sao tôi có thể quên, hôm nay là lễ đính hôn của cô Lục , cô nên vui mừng mời tôi một ly rượu mừng a  ."

     Nụ cười khiêu khích của Lạc Nhiên , rõ ràng là đang nuôi ý định  đi ra phá buổi lễ .

     Lục Lâm Tương  nhanh chóng  ngăn cô lại , khuôn mặt khó coi : "Lễ đính hôn đã bị hủy!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net