Chương 52: Anh luôn chờ em về là được rồi.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Úc Thanh Hoan cực kỳ khiếp sợ, từ lúc nào mà Hoắc Cừ đã học được cách bắt bẻ lại cậu rồi?

Cái này muốn cậu trả lời làm sao đây?

Nếu như nói không chịu trách nhiệm, vậy những câu cậu nói trước kia tính là cái gì? Nếu như nói chịu trách nhiệm, như vậy còn phiền toái hơn... E là đêm nay còn không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa.

Úc Thanh Hoan nhất thời nghẹn lời, sững sờ nhìn Hoắc Cừ, nửa ngày không có phản ứng.

Khuôn mặt của Úc Thanh Hoan dù có đặt trong một đám tuấn nam mỹ nữ nhiều vô số kể của giải trí cũng rất có sức hút.

Ngũ quan giống như có người dùng bút vẽ, tỉ mỉ miêu tả, mỗi một chỗ đều phác hoạ vừa đúng. Sống mũi cao thẳng, môi căng mọng xinh đẹp, đặc biệt là đôi mắt tà mị kia, đường nét nhu hòa tinh xảo, đuôi mắt nhỏ dài, lông mi đen dày, đuôi mắt nhỏ dài hơi nhếch lên, tạo ra một độ cong đẹp đẽ.

Lúc này, cậu ngồi ở trên ghế sofa, ánh đèn phản chiếu trong mắt cậu giống như ngàn ánh sao tỏa sáng, chói mắt lại mê người.

Hoắc Cừ nhìn chằm chằm vào cậu, trong ánh mắt mang theo tình ý nóng bỏng.

Người này tại sao lại xinh đẹp như vậy chứ! Bất kể là cười, mặt lạnh, thậm chí là đang tức giận, cũng đẹp đến mức hắn không rời mắt nổi.

Thật thích cậu, thích đến hận không thể nhét cậu vào trong thân thể của mình, như vậy là có thể cùng cậu thời thời khắc khắc ở chung một chỗ.

Nhiệt hỏa trong thân thể vốn chưa tiêu xuống càng đốt càng nóng, hầu kết của Hoắc Cừ trượt lên trượt xuống mấy lần, ánh mắt lưu luyến trên người Úc Thanh Hoan một lát, rốt cục nhịn không được, thừa dịp cậu đang sững sờ đột nhiên nhào tới.

Muốn người này, muốn cậu chỉ thuộc về mình...

Úc Thanh Hoan chỉ cảm thấy một trận trời đất quay cuồng, một giây sau, trước mắt bỗng nhiên tối sầm lại, gáy đập lên thành sofa, đau đến mức cậu hít vào một ngụm khí lạnh.

"Hoắc Cừ! Anh làm..." Chạm phải đôi mắt như mang theo lửa cháy hừng hực của Hoắc Cừ, tim Úc Thanh Hoan đột nhiên run lên, một câu còn chưa nói hết, liền bị Hoắc Cừ chặn miệng.

Không giống với mấy lần trước chỉ như chuồn chuồn lướt nước, hắn hôn vừa hung ác vừa tàn nhẫn, răng nanh sắc bén thỉnh thoảng cắn xuống môi dưới của Úc Thanh Hoan, mang đến từng trận tê dại cùng đau đớn. Nước bọt không kịp nuốt theo khóe môi nhỏ xuống, dọc theo cần cổ thon dài đi vào cổ áo, biến mất trong lớp quần áo, ở nơi làm người ta mơ màng.

"Hoắc, Hoắc Cừ..." Úc Thanh Hoan duỗi tay nắm lấy tóc của hắn, dùng sức lôi hắn từ trên người mình dậy, khó khăn tránh đầu ra, mắng: "Anh đứng lên cho em!"

Rõ ràng là tình thế đã sắp bị cậu khống chế, sao Hoắc Cừ lại đột nhiên phát rồ vậy!

Cảm nhận được thân thể hắn có biến hóa, tim Úc Thanh Hoan đập ầm ầm, trong lồng ngực như có một mặt trống trận, thùng thùng vang vọng, giống như sắp đánh tan lồng ngực của cậu.

Không thể tiếp tục như vậy, bằng không đừng nói là Hoắc Cừ, chính cậu cũng không khống chế nổi.

"Nhanh lên đi!" Úc Thanh Hoan nuốt nước bọt, khàn cổ họng lặp lại một câu.

Hoắc Cừ không đáp ứng, cũng không nhúc nhích, chỉ cúi đầu bình tĩnh nhìn cậu, ánh mắt gắt gao.

Rõ ràng vẫn là Thanh Hoan đó, lại như có thứ gì không giống trước đây.

Ánh mắt của cậu liễm diễm, khóe mắt hơi hồng lên, lúc này vô lực nằm dưới người cậu, thở hổn hển yếu đuối, quả thực giống như một đóa hoa tỏa hương thơm trí mạng, dụ người tới hái.

Tiếng thở dốc của Hoắc Cừ càng ngày càng nặng nề, mồ hôi trên trán theo thái dương chảy xuống, nhỏ xuống trên người Úc Thanh Hoan.

Tí tách tí tách, làm bầu không khí trong phòng càng ngày càng ám muội.

"Thanh Hoan, " Hoắc Cừ trầm giọng gọi một tiếng, không để ý da đầu đau đớn liền muốn cúi đầu lần nữa, lại bị Úc Thanh Hoan nhanh tay che miệng lại.

"Có phải anh điên rồi không!" Úc Thanh Hoan nhìn hắn chằm chằm, lồng ngực kịch liệt phập phồng, khí tức vẫn chưa hoãn lại, "Anh còn như vậy, sau này buổi tối cũng không cần tới chỗ em nữa."

Hoắc Cừ mím môi, ánh mắt tối om cố định trên khuôn mặt của Úc Thanh Hoan, mãi đến tận khi Úc Thanh Hoan bị nhìn đến nổi da gà, lúc này hắn mới lui lại một bước, cụp mắt ủy khuất nói: "Anh không điên, chỉ số thông minh của anh là 180."

Úc Thanh Hoan đỡ trán, vừa muốn nói gì, liền đối diện với đôi mắt đen thuần kia của Hoắc Cừ.

"Thanh Hoan, em không muốn chịu trách nhiệm sao?"

Hắn dừng một chút, như là nói cho chính mình nghe, cũng giống như nói cho Úc Thanh Hoan nghe: "Nhưng mà em đã nói em chán ghét người không biết chịu trách nhiệm mà, em lừa anh sao?"

Bộ dáng đáng thương kia, nếu không phải lúc này hắn vẫn còn đè trên người mình, Úc Thanh Hoan e là còn thật sự cảm thấy mình đang bắt nạt hắn.

Nhưng dù là như thế, cậu cũng có chút chột dạ, "Không... Không có, em làm sao lại lừa anh chứ."

Xem ra chuyện lần trước lưu lại bóng ma quá lớn cho Hoắc Cừ, nên hắn đây là một lần bị rắn cắn sẽ sợ rắn cả đời, lo mình sẽ nói không giữ lời.

Giác quan thứ sáu của Hoắc Cừ rất nhạy cảm, trong nháy mắt liền nhận ra thái độ của Úc Thanh Hoan có biến hóa. Lông mi của hắn run run, nhẹ nhàng nằm sấp xuống, đem mặt chôn ở hõm cổ Úc Thanh Hoan cọ cọ, như con chó săn nhỏ đang làm nũng, "Thanh Hoan, anh rất khó chịu..."

Hắn hôn nhẹ lên gáy Úc Thanh Hoan, nhỏ giọng làm nũng, "Em không thể không để ý đến anh được, Thanh Hoan."

Úc Thanh Hoan có chút khó khăn nghiêng đầu đi, Hoắc Cừ khó chịu, cậu cũng khó chịu. Nhưng chuyện như vậy nếu như có lần đầu, sau đó chỉ sợ cũng không thể ngừng lại được, cậu cũng không dám đánh giá cao tính tự chủ của lão xử nam hơn hai mươi năm.

Mà giữa bọn họ còn có quá nhiều vấn đề cần phải giải quyết...

"Thanh Hoan," Hoắc Cừ nghiêng đầu hôn lên môi cậu, hơi thở ấm áp phả lên bờ môi cậu, ngứa ngáy trêu người, không ngừng gọi tên của cậu, mang theo tràn đầy thâm tình, "Thanh Hoan..."

Úc Thanh Hoan sắc mặt ửng hồng, cậu khó khăn ho mấy cái, vô thức sờ lên mái tóc đen mềm mại của Hoắc Cừ. Hoắc Cừ thuận theo cọ cọ lòng bàn tay của cậu, lòng Úc Thanh Hoan nháy mắt tan thành một vũng nước mưa xuân.

Người này đúng là khiến cho cậu không có cách nào cứng rắn được, chỉ cần hắn thoáng lộ ra bộ dạng ấm ức, nguyên tắc hay vấn đề này kia cũng có thể khiến mình quăng hết ra sau đầu.

Thôi, chẳng qua chỉ là giúp đỡ, cũng sẽ không làm đến bước cuối cùng, không có gì ghê gớm, thẳng nam thỉnh thoảng cũng như vậy, hai người bọn họ còn sợ cái gì.

Nghĩ tới đây, cậu khẽ thở dài, quyết tâm, đưa ngón tay thăm dò tới thắt lưng của Hoắc Cừ.

Ngay lúc này, điện thoại đặt ở trên khay trà bỗng nhiên vang lên. Cả phòng ám muội trong khoảnh khắc bị đánh nát, Úc Thanh Hoan mới vừa nổi lên dũng khí dường như cũng bị đâm thủng, tan vào khoảng không.

Hai má đỏ bừng muốn rút tay về, lại bị Hoắc Cừ chặt chẽ đè lại không tha.

"Em phải đi nghe điện thoại." Đối diện với ánh mắt bất mãn của Hoắc Cừ, Úc Thanh Hoan bất đắc dĩ cười cười, lấy tay gạt mớ tóc ướt đẫm mồ hôi trên trán hắn qua một bên, "Nghe lời, buông em ra."

Hoắc Cừ mím môi, trầm mặc không nói lời nào.

"Có thể là người ta tìm em có việc gấp." Úc Thanh Hoan nhẫn nhịn sự khó chịu không rõ trong thân thể, ân cần nói: "Anh tự mình đi vào phòng vệ sinh giải quyết, có được không?"

Hoắc Cừ lắc đầu, trong đôi mắt đen thuần đẹp đẽ tràn đầy oan ức.

Úc Thanh Hoan hết cách rồi, chỉ có thể kéo đầu hắn xuống, nhẹ nhàng hôn lên khóe môi hắn một cái, "Em chịu trách nhiệm mà, lần này cho em nợ trước."

Hoắc Cừ bướng bỉnh nhìn cậu vài giây, nói: "Em không được lừa anh."

"Được, không lừa anh, em bảo đảm." Úc Thanh Hoan đồng ý, vừa định đưa tay với lấy điện thoại, nhưng lại một lần nữa bị hắn ngăn cản.

"Làm sao vậy?"

Hoắc Cừ quay mặt sang, chỉ khóe môi bên trái của mình, "Chỗ này cũng cần."

Úc Thanh Hoan bật cười, liền hôn lên nơi hắn chỉ vào một cái, Hoắc Cừ lúc này mới rủ lòng từ bi buông tha cho cậu.

Chuông điện thoại lúc này đã vang lên hai lần, người gọi điện thoại vô cùng cố chấp, giống như biết Úc Thanh Hoan đang để điện thoại bên cạnh, rất nhanh lại gọi đến lần thứ ba.

Úc Thanh Hoan điều chỉnh hô hấp một chút, cầm điện thoại lên nhìn, là Triệu Khanh Uyên.

"Thanh Hoan, cậu đang làm gì đó?" Điện thoại bên kia truyền đến âm thanh hơi có chút bất mãn của Triệu Khanh Uyên, "Tôi gọi bao nhiêu cuộc rồi."

"Vừa rồi không nghe thấy, " Úc Thanh Hoan ho khan một tiếng, "Làm sao vậy?"

"Sao giọng cậu lại khàn như vậy? Hay là bị cảm rồi," Triệu Khanh Uyên thân thiết nói: "Ngày mai cậu còn phải đi Hải thành quay chương trình đúng không? Vạn nhất thân thể không chịu nổi thì làm sao bây giờ?"

"Không có chuyện gì," Úc Thanh Hoan bên tai đỏ bừng, lúng túng lừa hắn một câu, lập tức thay đổi đề tài, "Anh tìm tôi có việc sao?"

"À, là như thế này," Triệu Khanh Uyên là người nghĩ thoáng, Úc Thanh Hoan nói không có chuyện gì thì hắn sẽ không truy hỏi nữa, tiếp tục nói, tổ tiết mục của "Tuổi trẻ muốn bay cao" cũng tìm tôi, vốn là không muốn lên mấy cái chương trình giải trí này, nhưng nghĩ đến cậu cũng ở đó, Lưu đạo còn nói đây là một cơ hội tốt để tuyên truyền phim, nên tôi nhận lời."

Dừng một chút, lại nói: "Cậu mua vé máy bay chưa? Nếu chưa thì đem số căn cước đây, tôi đưa quản lí đặt vé luôn cho."

"Được," Úc Thanh Hoan cũng không khách sáo với hắn, lại nghe hắn lảm nhảm nửa ngày mới cúp điện thoại, lấy số căn cước của mình gửi qua.

Vừa để điện thoại di động xuống, Hoắc Cừ liền lại gần hỏi: "Ngày mai em phải đi sao?"

"Xin lỗi," Úc Thanh Hoan có chút không dám nhìn hắn, "Em bảo đảm sẽ cố gắng ở bên anh nhiều nhất có thể, được không?"

Hoắc Cừ tì trán lên bả vai của cậu, không nói gì.

Úc Thanh Hoan thấy có lỗi quá, vì chuyện lần trước đã khiến Hoắc Cừ lo được lo mất, vô cùng không có cảm giác an toàn. Hắn vốn đã không giống như những người khác, rất cần có mình bầu bạn, mà đúng vào lúc này mình lại muốn để hắn phải cô đơn.

Úc Thanh Hoan cảm thấy chính mình có chút vô lý.

"Anh có thể tìm đến nhà em, nhưng em lại không có ở nhà." Bên tai truyền đến giọng nói buồn bã của Hoắc Cừ , khiến Úc Thanh Hoan nghe mà muốn đỏ hai mắt.

Cậu thở dài một hơi, vừa muốn nói điều gì, liền nghe thấy Hoắc Cừ nói tiếp: "Nhưng em sẽ trở về, có đúng không? Không sao đâu Thanh Hoan, anh luôn chờ em là được rồi."

Sao anh ấy lại đáng yêu như vậy! Chóp mũi Úc Thanh Hoan hơi chua xót.

Hoắc Cừ trước kia là người một mình một thế giới, đối với những chuyện khác hoàn toàn không quan tâm đến, nhưng bây giờ, hắn vì mình, thậm chí còn học được cách thỏa hiệp.

Úc Thanh Hoan vừa đau lòng vừa cảm động, qua một hồi lâu, mới miễn cưỡng đè cảm xúc mãnh liệt trong lòng.

Nhận ra bầu không khí trong phòng có chút thương cảm, cậu đẩy đầu Hoắc Cừ ra, cố ý đùa hắn : "Hoắc Cừ, anh bây giờ đã nhớ kĩ đường đến nhà em chưa?"

"Nhớ kĩ." Hoắc Cừ gật đầu, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn cậu, là bộ dáng muốn được khen thưởng.

Úc Thanh Hoan cười nói: "Nhưng em sắp chuyển nhà, anh phải làm sao bây giờ?"

Hoắc Cừ: "! ! !"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net