Chương 8: Vậy bây giờ em đã biết vì sao chưa?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi xốc chăn ngồi lên bên mép giường, thò tay vê nhẹ mũi mình, nói một cách hết sức bất đắc dĩ: "Anh không đoán."

"..." Sau khi im lặng một lát Thu Thủy tự biên tự diễn chuyển đề tài: "Anh có trông thấy con nhện em chụp cho anh không?"

Tôi ừ.

Thu Thủy bình tĩnh nói bổ sung vào: "Con nhện to quá."

Trong giọng nói của em ấy ngầm chứa một sự ngây thơ rõ là buồn cười, khiến cho tôi chẳng kiềm nổi chọc quê: "Một cậu nhóc như em mà còn sợ nhện à?"

Thu Thủy giọng bình tĩnh hỏi tôi: "Cậu nhóc thì không thể sợ nhện ạ?"

Những lời này vô cùng có lý, tôi chả có lý do để bác lại, bởi thế chuyển chủ đề: "Bảo lễ tân khách sạn đổi phòng cho em."

Cách điện thoại Thu Thủy không căng thẳng lo lắng giống như gặp mặt, to giọng lên tiếng hỏi tôi: "Nếu như đổi phòng rồi vẫn có nhện thì sao ạ?"

Giọng lớn tiếng của em ấy làm tôi hơi bất ngờ, bởi vì quen gặp mặt cả ngày hôm nay đã khiến tôi cảm thấy em ấy là kiểu trẻ con tiếp xúc với người lạ là xấu hổ ngượng ngùng, quên mất đây là cậu trai ngầu, còn là nhóc lừa đảo đã lừa được số di động của tôi trong lần đầu tiên gặp mặt.

Tôi ngồi ở mép giường hỏi em ấy đầy kiên nhẫn: "Thế anh đổi khách sạn cho em?"

Em ấy cũng tiếp tục hỏi lại tôi hết sức kiên nhẫn: "Đổi phòng thì không có nhện nữa ạ?"

Mấy câu hỏi liên tục của em ấy khiến tôi hơi buồn cười: "Vậy làm sao bây giờ, anh đổi khách sạn năm sao cho em nhé, Thu Thủy?"

"..." Ở bên đó em ấy im lặng môt lúc, nói lại với tôi: "Em không ở được."

"Thế em muốn sao bây giờ?" Tôi bật dậy từ trên giường, vừa đi thủng thỉnh tới cửa phòng ngủ của mình, vừa hỏi: "Em không thể chỉ nêu ra vấn đề, mà không đưa ra bất kì biện pháp giải quyết nào."

Tôi mở cửa phòng ngủ ra, Nghiêm Lam co quắp ở trên số pha chơi PS 4, mồm còn ngậm thuốc lá thấy tôi mở cửa liền ngây ra, tôi vươn tay giật điếu thuốc trong mồm nó xuống, Nghiêm Lam cầm điếu thuốc đoạt từ trong mồm ra dụi tắt vào trong gạt tàn thuốc lá với bộ mặt xin dung thứ, nó lặng lẽ hỏi tôi: "Đi đâu vậy ạ?" 

Tôi chẳng để ý tới nó đi đến cửa lấy giày, chính vào lúc tôi tưởng rằng Thu Thủy đang không muốn nói chuyện, định cất tiếng hỏi bây giờ em ấy đang ở đâu một cách cam chịu, thì nghe thấy giọng em ấy hỏi tôi hết sức rành mạch: "Em đưa ra phương án giải quyết hiệu quả là có thể dùng được ạ?"

Tôi đổi giày xong mở cửa đi ra ngoài: "Thu Thủy, nếu em nói chuyện giáp mặt với anh cũng nhanh mồm nhanh miệng như thế, vậy cũng chả đến nỗi làm anh tới tới lui lui hơn mấy chuyến như này."

"..." Bên kia không nói gì.

Khi chờ thang máy tôi hỏi em ấy: "Ra khỏi phòng rồi à, giờ đang ở đâu, anh đi đón em."

Bấy giờ Thu Thủy đã ngừng lại cái tinh thần nhanh mồm nhanh miệng vừa nãy đó, chậm chạp "Dạ" một tiếng từ trong mũi.

Tôi nhìn trân trân vào con số thang máy chạy ngược lên, hỏi em ấy: "Em đợi anh ở đại sảnh cửa chính khách sạn."

Thu Thủy nói: "Em ở cổng tiểu khu."

Em ấy khiến tôi có chút dở khóc dở cười, em ấy hành động nói năng không lôgíc lắm không đúng mực lắm, khiến cho tôi cũng hơi không đúng mực, tôi chú tâm nhìn dán mắt vào con số thang máy chạy ngược lên, trong đầu tự nhủ với bản thân mình có phần lạc điệu —— Nếu thang máy mười chín tầng, không có gì tạm dừng ở giữa, vậy thì...

vậy thì ——

Tôi hỏi Thu Thủy: "Em có biết em muốn ngủ ở nhà anh có nghĩa là gì không?"

Tôi đã cho em ấy rất nhiều thời gian rất nhiều cơ hội, tôi không phải thánh nhân, thân thể trẻ trung không ai không thích.

Thu Thủy nhắc lại câu hỏi của tôi một lần nữa: "Có nghĩa là gì ạ?"

Hiện giờ những lời này vào trong lỗ tai tôi, càng giống như là một lời khiêu khích hơn.

Thang máy chạy đến tầng của tôi thông suốt, sau đó mở ra, bên trong không có lấy một bóng người, mười giờ hơn nghiêm túc mà nói thực sự chả tính là quá muộn, có khi tôi tăng ca hơn một giờ về nhà vẫn có thể có cậu thanh niên uống rượu trong tòa nhà này bước những bước chân hớn hở vào thang máy, hơn mười giờ chẳng qua chỉ là thời điểm quay về sau khi ăn xong ra ngoài tản bộ xem phim.

Tôi bước vào thang máy, bấm xuống tầng một, nói với đầu di động bên kia: "Được, chờ anh ở chỗ đấy." Nói xong tôi cúp điện thoại, cửa thang máy chầm chậm đóng lại, giam ánh đèn hành lang nhà tôi ở bên ngoài.

**

Tôi đi không gấp không chậm trong tiểu khu của mình, bầu không khí ban đêm ôn hòa của tiểu khu vây bọc một thứ hương thơm vô cùng tinh tế, như có như không, rất khó để nhận biết được rốt cuộc là mùi thơm gì.

Tôi cuốc bộ chậm rãi tới đằng sau tiểu khu, thấy Thu Thủy hai vai khoác ba lô đứng ở trước gác cổng tiểu khu, trong bốt bảo vệ vẫn còn sáng ánh đèn, tôi đi qua vẫy tay nhẹ với Thu Thủy đang cúi đầu nhìn giày mình: "Thu Thủy."

Em ấy ngẩng đầu trông về phía tôi, tôi có thể cảm nhận được cái cảm giác một khi nhìn thấy tôi là nỗi căng thẳng sẽ có phần bị kéo lên đỉnh điểm đó của Thu Thủy, cái cảm giác đó có vẻ càng rõ ràng hơn vào buổi đêm yên tĩnh như này, chân em ấy di di trên mặt đất mất tự nhiên, đầu hơi hơi cúi xuống lại nom giày mình một lát, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía tôi lần nữa.

Tôi vẫy em ấy: "Lại đây."

Em ấy bước vài bước về phía tôi, bác bảo vệ trong bốt bảo vệ trông thấy tôi cười mở lời: "Hóa ra là người quen của cháu à, thằng bé này đứng một lúc ở cổng rồi, hỏi nó tìm ai cũng không nói."

Tôi nói với chú ấy: "Vâng, em trai cháu."

Bác bảo vệ mở cổng tiểu khu ra, đùa: "Không ưa bắt chuyện lắm."

Tôi dạ, nói tiếng cảm ơn với chú ấy, Thu Thủy lững thững đi vào, tôi bước lên đằng trước một bước, chìa tay cầm lấy cặp sách của em ấy: "Nặng không, muốn anh xách giúp em không?"

Thu Thủy nhẹ lắc đầu.

Tôi ừ, dẫn em ấy đi thong dong về phía tòa đơn nguyên của mình, em ấy vẫn thích lẳng lặng theo sau tôi cách nửa cánh tay, tôi đi một đoạn rồi ngoái đầu ngó em ấy: "Đi nhanh chút." Tôi nói.

Em ấy ngẩng đầu nhìn tôi, mất một hồi lâu sải một bước lớn đứng bên cạnh tôi, tôi chẳng kìm được cười trêu: "Ngoan lắm."

Vừa mới dứt lời thì thoáng thấy cậu nhóc bên cạnh này âm thầm lặng lẽ lườm tôi một cái.

Tôi cảm giác mình bây giờ giống nhân viên của trung tâm quan sát con người đặc biệt nào đó, luôn bị chính đối tượng được quan sát của mình chọc cười không sao giải thích nổi, tôi cười ngước nhìn ngọn đèn phát sáng trên tòa đơn nguyên, nói với em ấy: "Anh trông thấy em lườm anh rồi."

Thu Thủy bẻ lại với giọng buồn bực: "Em đâu có lườm ạ."

Tôi ừ, nghĩ ngợi đôi chút vẫn hỏi: "Ngày mai Nghiêm Lam quay về Vĩnh Khang, em có về cùng nó không?"

Em ấy buông lời từ chối thẳng thừng: "Không về cùng ạ."

Tôi chậm chạp ừ một tiếng, dẫn em ấy vào tòa đơn nguyên, lúc chờ thang máy lại cất tiếng hỏi: "Cũng không ở khách sạn à?"

Em ấy trả lời tôi bằng giọng bình thản: "Không ở ạ."

Thang máy đến đích rất nhanh, sau khi mở cửa em ấy vào thang máy, quay lưng về phía tôi bấm con số mười chín này, sau đấy ấn nút đóng cửa, cửa thang máy đóng xong, em ấy nhìn đăm đăm vào hàng phím kia dõi theo những con số đó hết sức nghiêm túc.

Tôi lại vô cùng buồn chán bắt đầu hỏi vấn đề tôi đã từng hỏi vô số lần: "Có biết ngủ ở nhà của anh có ý nghĩa gì không?"

Thu Thủy vẫn chưa quay đầu lại nhìn chằm chằm con số trước mặt mình, giọng bình bình đáp câu tôi hỏi: "Không biết ạ."

Tôi tức cười đến mức cười bật ra thành tiếng: "Chẳng phải em bảo mình không phải là trẻ con hay sao?"

Thu Thủy không bắt nhời, sau khi thang máy tới tầng mười chín Thu Thủy dợm bước dẫn trước rồi ra ngoài, tôi đi theo đằng sau em ấy, đến tận khi em ấy đứng trước cửa nhà tôi, nhìn lom lom vào khóa mật mã cửa chính của tôi, tôi đứng phía sau em ấy: "Sao hả, em muốn mật khẩu của cửa chính nhà anh à?"

Thu Thủy xoay đầu liếc xéo tôi, tôi có thể cảm giác được em ấy phụng mặt mình một cách hơi buồn bực, giọng rầu rĩ nói với tôi: "Em đâu có muốn."

Tôi cho rằng hiện giờ có lẽ bản thân thực sự giống một kẻ gàn dở đang ghẹo một cậu nhóc choai choai, đối với việc này tôi có chút bứt rứt, song trong lòng lại vì loại chuyện vô vị này mà ngấm ngầm cảm thấy rất thú.

Tôi lướt qua Thu Thủy đứng ở cửa nhà mình, chuẩn bị nhập mật khẩu vào nhà, ánh mắt Thu Thủy nhìn chăm chú vào ngón tay tôi, ngón tay của tôi hơi khựng lại một tí, tôi xoay cánh tay, giơ tay dịu dàng nắm cằm em ấy, hạ mắt quan sát đôi mắt em ấy trợn tròn, tôi buồn cười ngắm em ấy: "Em thật sự không biết chuyện này có ý nghĩa gì à?" Tôi tiếp tục hỏi đều đều: "Mặc dù em còn chưa đủ mười tám tuổi, nhưng cũng nên đến tuổi phải chịu trách nhiệm đối với hành vi của mình rồi."

Em ấy nghe vậy hơi rụt bả vai mình ra sau, nhưng nửa người em ấy đụng vào tường, muốn lùi cũng không thể lùi đi đâu được, đôi mắt ngày thường tưởng như làm thế nào cũng chẳng dễ mở của em ấy trừng lên cứ như là một chú mèo nhỏ, tôi có thể thông qua con ngươi của em ấy soi thấy gương mặt của mình ở nơi đó.

Tôi chỉ biết một hành động chả có gì lô-gic với không chừng mực của em ấy làm cho tôi cũng có phần mất đi chừng mực, song mức độ này vẫn còn nằm trong phạm vi chấp nhận được của tôi, tựa như ngày xưa sau khi uống rượu tôi mang một chút say lâng lâng không hại gì tới đại thể.

Cằm Thu Thủy xoay ở trên ngón tay tôi giây lát, em ấy định thoát khỏi sự ràng buộc của ngón tay tôi mà không để lại dấu vết, tôi chẳng nén nổi cười nháy mắt với em ấy, sau đó đưa ngón tay cái của bàn tay đang nắm cằm xoa nhẹ bờ môi em ấy, đôi môi em ấy ấm áp mươn mướt, sau khi ngón tay cái của tôi cọ qua chúng bỗng nhếch lên, đường mày em ấy có hơi chau lại, dường như có thật nhiều lời muốn ngỏ, nhưng miệng vẫn mím chặt, không nói dù chỉ một câu.

Tôi lại đều đều hỏi em ấy lần nữa: "Muốn quay về ở khách sạn không? Anh trả tiền cho em, em ở mấy ngày thì tùy em."

Thu Thủy nâng mắt nhìn tôi, em ấy như là bị tôi trêu phát cáu, mãi một hồi sau em ấy mới nghiến răng buột miệng: "Không về ạ!"

Tôi ừm một tiếng ngắn ngủi, sau đấy thu tay mình lại.

Thu Thủy đột nhiên ngửa đầu ra sau, đến tận khi ót kề vào tường, sau đó tôi thấy ngực em ấy phập phồng hổn hển như thể vừa thi chạy một cuộc thi một trăm mét vậy, ngay cả hơi thở cũng gấp gáp hơn hẳn.

Tôi liếc em ấy.

Thu Thủy tay nắm chặt lấy quai đeo cặp sách mình, mắt đỏ ửng cả lên.

Tôi nhìn em ấy: "Giận à?"

Em ấy cố mở to mắt nhìn lại tôi, hết sức bướng bỉnh: "Không ạ."

Tôi xoay đầu ngó về phía em ấy: "Thế đau lòng à?"

Em ấy nhìn tôi, mang vẻ châm chọc tựa như phản bác tôi: "Vì sao ạ?"

Tôi sáp vào em ấy, đưa tay men từ chỗ gáy em ấy phủ lên sau đầu em ấy, sau đó cúi đầu nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên môi em ấy.

Đôi môi em ấy có chút lành lạnh, nhưng vẫn mềm mại, cơ thể dựa vào tường hơi cứng lại, khoé mắt tôi có thể lướt qua bàn tay em ấy siết quai đeo ba lô của mình, sức lực lớn tới mức từng lớp da thịt phấn hồng trong móng tay cái đều trắng bợt cả đi, tôi chỉ chạm môi em ấy giây lát, cũng chẳng có yếu tố tình dục gì ở bên trong, sau đấy tách ra vô cùng dứt khoát, tôi thu tay mình, lùi về sau, nhìn em ấy: "Vậy bây giờ em đã biết vì sao chưa?"

27/08/2023


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net