Chương 7:(Beta)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi Dịch Duy bị cưỡng ép kéo lên xe, một trong những người đàn ông vạm vỡ bịt miệng Dịch Duy nói: "Ông chủ của chúng tôi muốn gặp cậu. Nếu cậu thành thật, chúng tôi sẽ không làm gì cậu, nếu cậu không hợp tác. Chúng tôi chỉ có thể đánh cậu ngất sau đó đưa cậu đi."

  Dịch Duy cố gắng trấn tĩnh bản thân, cậu ngừng vùng vẫy, gật đầu với người đàn ông cường tráng, người đàn ông vạm vỡ đã buông tay đang bịt miệng cậu ra.

  "Ông chủ của các anh là ai?" Dịch Duy rất căng thẳng, cậu không biết những người này có mục đích gì và liệu họ có làm tổn thương đến mình hay không, thân thể cậu bây giờ đặc biệt, không thể chịu được một chút bạo lực mạnh mẽ nào.

  "Đến nơi rồi sẽ biết, chỉ cần cậu thành thật, chúng tôi sẽ không làm gì cậu." Người đàn ông cường tráng nói, sau đó cầm lấy di động của Dịch Duy.

  "Anh định dẫn tôi đi đâu?" Dịch Duy lại hỏi.

  Không ai trả lời câu hỏi của cậu, chiếc xe lao nhanh về phía trước, Dịch Duy nắm chặt túi giấy trong tay, cố gắng trấn tĩnh lại. Bất luận là đưa cậu đi đâu, bất luận đối phương có mục đích gì, mình cũng phải cố gắng tỉnh táo, nếu như mình bất tỉnh, không biết những người này làm ra những chuyện gì với mình.

  Xe dừng lại bên ngoài một tòa khách sạn sang trọng, những người đàn ông cường tráng đó đi sau lưng và hai bên Dịch Duy, bao vây cậu đi vào đại sảnh.

  Lòng bàn tay của Dịch Duy đổ rất nhiều mồ hôi, bởi vì cậu có linh cảm xấu rằng người mà cậu sắp gặp có thể sẽ làm tổn thương đến mình.

  Dịch Duy đi với toàn thân căng thẳng, bí mật quan sát tình hình xung quanh, muốn xem liệu có khả năng trốn thoát hay không trước khi bước vào thang máy. Nhưng sau khi quan sát nhanh, cậu đáng tiếc phát hiện ra rằng có bỏ trốn hoặc kêu cứu để người khác giúp chạy trốn gần như bằng không, bởi vì xung quanh cậu có năm người đàn ông cường tráng, họ có thể nói rằng họ là vệ sĩ chuyên nghiệp, miễn là cậu mở miệng, họ sẽ làm cậu choáng váng ngay lập tức.

Nếu không phải hiện tại đang mang thai, cậu sẽ không lo lắng và sợ hãi như vậy, nhưng nếu bây giờ cậu không cẩn thận, có thể sẽ mất đi đứa con của mình. Chẳng lẽ kiếp trước hay kiếp này vẫn không thoát khỏi vận mệnh không sinh được đứa bé này ra sao?

  Ngay lúc trong lòng Dịch Duy xuất hiện cảm giác bất lực, người đi ra từ thang máy trước mặt suýt chút nữa khiến cậu phải hét lên, may mà cậu kiềm chế được, chỉ có thể mạnh mẽ dùng ánh mắt nhìn người đó cầu cứu.

  Cố Nguyệt Sơn cùng trợ lý và vệ sĩ đi phía sau nhanh chóng đi đến, đột nhiên nhìn thấy Dịch Duy, hắn hơi sửng sốt một chút, sau khi nhìn thấy ánh mắt cầu cứu rõ ràng của Dịch Duy, hắn liếc nhìn những người hai bên và sau lưng cậu rồi hắn lặng lẽ đi đến bên bọn họ.

  Khoảnh khắc Cố Nguyệt Sơn giơ tay lên, Dịch Duy đã dùng toàn bộ sức mạnh lao về phía hắn ta, những người đàn ông mạnh mẽ xung quanh cậu cũng phản ứng nhanh chóng, ngay lập tức đưa tay ra bắt lấy cậu. Cố Nguyệt Sơn cũng tóm lấy Dịch Duy. Khoảnh khắc Cố Nguyệt Sơn di chuyển, các vệ sĩ phía sau hắn gần như theo bản năng ngay lập tức vây quanh ông chủ mình để bảo vệ cho hắn.

  Hiện trường lập tức trở nên hỗn loạn, người hai bên ra tay, người bên kia muốn cướp Dịch Duy đi, nhưng Dịch Duy bị Cố Nguyệt Sơn giữ lại, vệ sĩ của Cố Nguyệt Sơn ngăn những người đó lại để bảo vệ hắn.

  Cánh tay còn lại của Dịch Duy bị một trong những người đàn ông cường tráng nắm lấy, cậu khẩn trương nhìn Cố Nguyệt Sơn cầu cứu: "Giúp tôi với!"

  Cố Nguyệt Sơn cũng đã tập võ trước đó, hắn nhấc chân đá một cái với người đàn ông cường tráng đang nắm lấy tay Dịch Duy, người đàn ông đó đau đớn lập tức buông ra, Dịch Duy lập tức nhào vào trong lòng Cố Nguyệt Sơn, ôm chặt eo anh không buông. Cố Nguyệt Sơn vừa động chân, vệ sĩ liền hiểu rõ, vệ sĩ của Cố Nguyệt Sơn mạnh hơn những tên đàn ông cường tráng kia rất nhiều, rất nhanh liền khuất phục, cả người đều bị ấn xuống đất không thể động đậy. Thấy tình hình này, nhân viên bảo vệ của khách sạn đứng sang một bên không dám lại gần, đồng thời đã gọi điện báo cảnh sát.

  Cố Nguyệt Sơn chuẩn bị tham dự một bữa tiệc vô cùng quan trọng, lại cúi đầu nhìn Dịch Duy mặt tái nhợt vẫn còn run rẩy, nửa dìu nửa ôm vào thang máy trở về phòng.

  Dịch Duy bước vào phòng của Cố Nguyệt Sơn, vì sợ hãi còn chưa mất, cậu vẫn ôm chặt lấy Cố Nguyệt Sơn không buông, nếu hôm nay cậu không gặp Cố Nguyệt Sơn ở đây, cậu không biết mình sẽ xảy ra chuyện gì.

  "Được rồi, không sao rồi." Cố Nguyệt Sơn ôm lấy Dịch Duy, nhẹ nhàng vỗ lưng an ủi.

  "Điện thoại di động, bọn họ lấy đi điện thoại di động của tôi." Dịch Duy run rẩy nói.

  "Tôi cho người đi lấy lại cho cậu." Cố Nguyệt Sơn nói.

  Dịch Duy dần dần bình tĩnh lại trong vòng tay của Cố Nguyệt Sơn, Cố Nguyệt Sơn ngồi xuống ghế sô pha, sau đó Dịch Duy buông hai tay đang nắm chặt của mình ra, đặt túi giấy trong tay mình lên bàn trà, rồi lại đặt tay lên hai chân mình.

  "Những người đó là ai? Họ định làm gì cậu?" Cố Nguyệt Sơn rót một ly nước đặt nó trước mặt Dịch Duy.

  "Tôi không biết. Họ đột nhiên xuất hiện và kéo tôi vào trong xe rồi đưa tôi đến đây. Họ chỉ nói rằng ông chủ của họ muốn gặp tôi, ngoài ra họ không nói gì khác." tâm trạng cậu dần bình tĩnh lại.

  Cùng Dịch Duy ngồi một hồi, Cổ Nguyệt Sơn nói: "Cậu ở chỗ này nghỉ ngơi đi, tạm thời đừng rời khỏi đây, tôi sẽ cho người canh gác bên ngoài, hơn nữa tôi cũng sẽ cho người điều tra những người kia là ai."

  Cố Nguyệt Sơn liếc nhìn thời gian, đứng dậy chuẩn bị rời đi, Dịch Duy cũng đứng dậy, túi giấy đặt ở mép bàn cà phê bị cậu đụng làm rớt trên mặt đất, toàn bộ giấy tờ bên trong đều rơi ra ngoài.

  Nhìn thấy logo bệnh viện trên tờ giấy, Cố Nguyệt Sơn cúi xuống nhặt tờ giấy, Dịch Duy lập tức lo lắng đưa tay ra đón lấy, Cố Nguyệt Sơn tránh tay cậu, hai người hành động gần như theo bản năng.

  Nhìn thấy số tuần thai trong cột kết quả kiểm tra, tay Cố Nguyệt Sơn cứng đờ, sau khi liên tục xác nhận phiếu kết quả kiểm tra, hắn quay đầu nhìn về phía Dịch Duy: "Cậu là người ẩn song?"

  Ẩn song là một người đàn ông có thể thụ thai tự nhiên mà không cần dùng thuốc, ẩn song rất ít, mà Dịch Duy là ẩn song, chỉ có cậu và mẹ nuôi biết chuyện này, còn cha mẹ ruột của cậu thì không biết.

  "Tôi... tôi định nói cho anh biết chuyện mang thai, Dịch Duy vội vàng giải thích, hôm nay tôi vừa đến bệnh viện kiểm tra, đã định liên lạc với anh rồi, nhưng chuyện lại xảy ra như này...."

  Tất nhiên, Cố Nguyệt Sơn sẽ không tin những gì Dịch Duy nói, cậu đã ý định giấu hắn, đặc biệt là sau khi Dịch Duy vài ngày trước gọi điện nói rằng mình muốn học ở đây, và sau khi cậu định lấy báo cáo kiểm tra lúc nãy về.

  "Cái này tôi không thấy, cậu khi nào thì nói cho tôi biết?" Cố Nguyệt Sơn nhìn về phía Dịch Duy, "Khi nào đứa trẻ lớn lên?"

  Dịch Duy hối hận vì sao vừa rồi lại muốn giật lấy những tờ giấy kia, dù sao cũng vốn định cho hắn biết, vừa rồi cậu thật sự hành động theo bản năng, nhưng sau khi hành động như vậy, dù có giải thích thế nào, dường như cũng không để giải thích được.

  "Tin hay không thì tùy, tôi thực sự định nói cho anh biết, bởi vì tôi nghĩ anh có một nửa quyền quyết định. Tôi sẽ chỉ sinh đứa trẻ nếu tất cả chúng ta đều quyết định sinh đứa trẻ ra. Tôi sẽ không bao giờ quyết định một mình sinh con." Dịch Duy nghiêm túc nói.

  "Mấy người vừa rồi biết cậu mang thai nên cưỡng ép bắt cậu?" Cổa Nguyệt San lo lắng nhìn Dịch Duy, hỏi: "Bọn họ có làm gì cậu không?"

  "Tôi thực sự không biết tại sao họ muốn bắt tôi." Dịch Duy nói, "Họ không làm gì tôi ngoại trừ việc kéo tôi vào xe và đưa tôi đến khách sạn này."

  Cố Nguyệt Sơn trợ lý đi tới bấm chuông cửa, nhắc nhở hắn nếu không đi thì đã muộn.

  "Cậu ở chỗ này nghỉ ngơi đi, đừng đi lung tung, tôi trở về nói tiếp." Cố Nguyệt Sơn nói.

  "Tôi hiểu rồi, chờ anh trở về rồi tôi mới rời đi." Dịch Duy thầm nghĩ, cho dù được cho phép rời đi, cậu cũng tạm thời sẽ không rời đi, ai biết sau khi đi còn có thể lại bị bắt lần nữa, dù sao bây giờ an toàn nhất là nghe theo sự sắp xếp của Cố Nguyệt Sơn.

  Sau khi Cố Nguyệt Sơn rời đi, Dịch Duy yếu ớt ngồi trên ghế sofa, nhấc điện thoại gọi cho Mễ Tuyết, nói với bà mình đã gặp một người bạn và tạm thời sẽ không về nhà.

Sau khi cả người thả lỏng, Dịch Duy cảm thấy rất mệt mỏi, đi vào phòng, cởi giày, nằm xuống giường, đắp chăn ngủ thiếp đi.

  Ba giờ sau, Cố Nguyệt Sơn từ bữa tiệc trở về, bước vào phòng, nhìn thấy Dịch Duy đã ngủ trên giường, hắn bước tới ngồi xuống bên giường, nhìn khuôn mặt đang ngủ của Dịch Duy. Vì không muốn kết hôn và muốn che giấu một chuyện, hắn trực tiếp công khai mình không thể sinh con, chú của anh cũng vì lý do này mà nhận nuôi anh, khi anh công khai chuyện mình không thể sinh con, hầu như không ai nghi ngờ.

  Trong kế hoạch ban đầu, hắn tạm thời không có kế hoạch sinh con, nhưng khi anh đột nhiên biết được Dịch Duy mang thai đứa con của mình, hắn vô cùng kinh ngạc, nếu quyết định có đứa bé này, vậy kế hoạch sau này của anh có lẽ sẽ bị ảnh hưởng, nhưng dù vậy, anh ấy vẫn... muốn đứa trẻ này.

 Cố Nguyệt Sơn ngồi bên giường nhìn khuôn mặt đang ngủ của Dịch Duy một lúc lâu, anh đưa tay lên định chạm vào mặt Dịch Duy, nhưng lại lo lắng sẽ đánh thức cậu nên thu tay lại.

  Dịch Duy không biết mình đã ngủ bao lâu, khi tỉnh dậy, cậu định xem giờ, khi mở mắt ra đã thấy người ngồi bên giường.

  "Anh về rồi." Dịch Duy ngồi dậy, thấy Cố Nguyệt Sơn đang mặc bộ quần áo lúc rời đi, còn tưởng rằng anh vừa mới trở về.

  Cố Nguyệt Sơn nhìn sắc mặt của Dịch Duy nói: "Chúng ta ăn cơm trước đi, ăn xong chúng ta lại nói tiếp chuyện vừa nãy."

  "Được." Dịch Duy gật đầu.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net