Chương 5: Nam Tử Hán Thì Phải Đánh Đôi (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ryoma từ nhỏ đã là dạng người không có năng lực tác chiến theo đội, tính cách của cậu quyết định rằng cậu thích và quen với việc đơn độc chiến đấu, mà đặc điểm này không chỉ thể hiện ở trên tennis của cậu, mà còn thể hiện ở mọi phương diện trong cuộc sống của cậu.

Atobe đã từng quyết tâm muốn sửa lại cái thói quen xấu này của cậu, nhưng không mấy thành công. Thế nhưng lúc còn ở vị diện kia, hai người bọn họ cùng nhau chơi game lại rất thuận lợi lưu loát, mà tài năng cường đại của Ryoma ở lĩnh vực game cũng làm cho Atobe phải mở rộng tầm mắt.

Vừa hay, hiện tại hắn đúng lúc cần tài năng của Ryoma ở lĩnh vực game.

Thế là tối hôm đó, sau khi Atobe sửa xong xe, hắn hẹn Ryoma cùng nhau về nhà, sau đó hắn giúp Ryoma làm bài tập, còn Ryoma thì tiếp tục giúp hắn thử nghiệm game mới. Dạo gần đây Atobe đang nghĩ đến việc bắt đầu xây dựng sự nghiệp, dù sao cũng là người đã mấy nghìn tuổi, tiếp tục tiêu tiền của cha mẹ chỉ mới vài chục tuổi luôn cảm thấy rất ngượng ngùng.

Vì vậy hắn quyết định tạo ra một số game ăn khách để kiếm tiền bằng cách sử dụng các kỹ năng về khoa học kỹ thuật mà hắn đã luyện ra được từ mấy năm sửa chửa cơ giới máy móc, kết hợp với những khái niệm về game vượt xa thời đại hiện nay.

Hơn nữa... có đầy đủ nền tảng kinh tế, tương lai lúc đưa Ryoma về nhà ra mắt ông bà cha mẹ cũng có thể tự tin hơn, suy cho cùng bọn họ đều là người thân, Atobe hy vọng cuộc hôn nhân của hắn và Ryoma sẽ được bọn họ chúc phúc.

# Một trăm năm trước khi Atobe và Ryoma chết, bọn họ đã bí mật đăng kí kết hôn tại Cục Dân Chính ở Tinh Cầu Cersiri thuộc Đại Tinh Vực số 14 #

Sau khi cùng Ryoma nói xong, Atobe cưỡi xe đạp chở cậu dạo qua khắp các đường phố Tokyo. Lúc này vẫn đang là mùa xuân, trên đường phố thỉnh thoảng còn có hoa anh đào nở rộ, một cánh hoa anh đào rơi xuống, vừa vặn rơi vào trong tay Ryoma đang vươn ra.

Cậu nhẹ giọng nói: "Mùa đông đã đi qua rồi."

Ryoma nắm chặt cánh hoa anh đào, hai tay vòng qua eo Atobe, tựa trán vào lưng hắn, có thể xuyên qua quần áo cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của thiếu niên tóc vàng.

Cảm giác này kỳ thật rất lạ, rõ ràng lúc bọn họ gặp nhau lần đầu tiên, đều đã lớn hơn so với vẻ ngoài hiện tại mấy tuổi, một Atobe nhỏ như vậy, cậu vẫn là lần đầu thấy.

Sau khi kết thúc sinh hoạt câu lạc bộ, Tachibana cùng các bộ viên ra khỏi khuôn viên trường, quay đầu lại nhìn, lại phát hiện Atobe Keigo, cái người cực kì có danh tiếng ở giới tennis sơ trung đẳng cấp quốc gia cư nhiên đang cưỡi xe đạp!

Không chỉ có cưỡi xe đạp, còn ở sau xe chở theo người khác! Người kia lại còn ôm eo Atobe!

Tachibana dùng sức chớp chớp mắt, phát hiện trên đường phố đông đúc không có chiếc xe đạp nào.

"Ảo giác sao....."

Trong lòng hắn lẩm bẩm một câu, đồng đội ở bên cạnh phát hiện thần sắc hắn có chút không đúng, đều quan tâm hỏi han mấy câu, Tachibana lắc đầu tỏ vẻ không có việc gì.

Lúc Ryoma đối mặt cha mẹ, liền giải thích việc Atobe đến thăm nhà là "Hôm nay Atobe học trưởng đến đây giúp con học bổ túc môn quốc văn, quốc văn của con tiến bộ nhanh như vậy cũng là nhờ anh ấy giúp đỡ học bổ túc."

Khi nói với cha mẹ những lời này, Ryoma một bộ lý lẽ chính trực hợp tình hợp lý, Atobe quả thật là lớn hơn cậu hai tuổi, cũng xác thực lớn hơn cậu hai lớp đi, ngoại trừ việc hai người bọn họ học khác trường, cậu gọi Atobe là học trưởng cũng không có gì sai. Hơn nữa thành tích quốc văn và lịch sử của cậu tiến bộ nhanh chóng cũng thật sự là nhờ có Atobe nha.

Atobe có chút chột dạ, hắn làm sao cũng không nghĩ tới lần đầu tiên gặp cha mẹ Ryoma còn phải dựa vào nói dối để đến nhà.

Đương nhiên, việc này cũng không có nghĩa là Atobe đã to gan tới mức vừa đến nhà liền có thể nói với cha mẹ Ryoma một câu "Hi cha mẹ, buổi tối tốt lành, con là bạn trai của Ryoma", làm vậy liền sẽ khiến cuộc trò chuyện này đi vào cửa tử, đây cũng không phải là chuyện mà một người có chỉ số IQ và EQ cao như Atobe đại gia có thể làm được.

Vì vậy, hắn chỉ là nghiêm trang hướng về Nanjirou cùng Rinko lễ phép chào hỏi, ngầm thừa nhận lời giới thiệu của Ryoma.

Nanjirou đều không khỏi kinh ngạc, tuy rằng Atobe cùng Ryoma hai người đều một bộ dáng đương nhiên, nhưng không có ai hiểu con bằng cha, lấy tính cách của Ryoma, thật sự không có khả năng quan hệ thân thiết với học trưởng đến trình độ có thể đem học trưởng tới nhà học bổ túc. Tiểu tử này khi còn bé cùng Ryoga đánh đôi đối phó mình, thậm chí còn có cái lịch sử huy hoàng là đánh bóng vào đầu ca ca!

Rinko thì lại không dấu vết đánh giá Atobe một phen, cảm thấy người thanh niên này thập phần tuấn mỹ trầm ổn, nhưng cũng không giấu được một thân khí chất cao quý, nhìn thế nào cũng không phải là hài tử được nuôi dưỡng bởi một gia đình bình thường.

Bản thân Rinko là người Mỹ gốc Nga lai Nhật Bản, gia đình cũng thuộc tầng lớp trung lưu, từ nhỏ đều học ở các trường danh tiếng, sau khi tốt nghiệp làm luật sư cũng có thể coi như là có thu nhập cao, Nanjirou lại còn là cựu tuyển thủ tennis hàng đầu thế giới, sau khi giải nghệ cũng còn có một khoản lớn tiền thưởng, vả lại một phần trong đó được Rinko cầm đi đầu tư cũng kiếm được thêm rất nhiều.

Có thể nói Ryoma từ nhỏ đã sinh ra trong một gia đình rất giàu có, sống trong một biệt thự có sân tennis ở thành phố ven biển Santa Monica, theo học tại trường tiểu học tư thục tốt nhất Los Angeles, lúc Nanjirou nhàn rỗi không có việc gì làm còn từng lái xe chở cậu đi du lịch xuyên nước Mỹ, nhưng khí chất của Ryoma cũng hoàn toàn bất đồng với Atobe.

Trên người Atobe mang một loại khí tràng của tầng lớp quý tộc Anh quốc, nhìn mái tóc vàng đôi mắt xanh của hắn cùng ngũ quan lập thể hơn nhiều so với người Châu Á, xem chừng là con lai.

Hơn nữa trong ngành chứng khoán ở Tokyo xác thực còn có một gia tộc Atobe cực kỳ nổi danh.....

Nhưng nhìn thấy Atobe vừa cưỡi xe đạp chạy tới, cùng Ryoma mới vừa từ yên sau bước xuống, Rinko biết rằng ít nhất quan hệ của hai người rất tốt.

Điều này quá hiếm thấy đối với Ryoma, đứa bé kia trước nay chưa từng có người bạn nào đặc biệt thân thiết, luôn luôn độc lai độc vãng một mình, khiến cho Rinko có chút lo lắng.

Rinko cũng không biết rằng lõi của con trai mình đã tiến hóa từ phiên bản 12.0 lên phiên bản 5200.0, lại càng không biết rằng chiếc xe đạp đường trường TREK-MADONE 9 kia vốn không có yên sau, là Atobe trong lúc sửa xe đã tự tay lắp thêm yên sau cho chiếc xe này. Người có thể ngồi ở đó không nghi ngờ gì chỉ có một, chính là thân nhi tử của Rinko nàng -- Ryoma.

Bất quá nhi tử có thể kết bạn luôn là chuyện tốt, Nanjirou và Rinko đều là bậc cha mẹ sáng suốt, lập tức để cho Atobe vào nhà, còn hỏi Atobe đã ăn cơm tối chưa, sau khi nghe được hai tiểu tử này đã tự mình giải quyết xong bữa tối, liền nhìn Ryoma cầm một đĩa điểm tâm, dẫn theo Atobe lên lầu.

Rinko vẻ mặt vui mừng vỗ vỗ mông Nanjirou: "Mình à, anh có thấy Ryoma đã có bạn rồi không, quả là một quyết định đúng đắn khi đưa thằng bé về Nhật Bản học mà."

Nanjirou sờ sờ cằm: "Maa~, đây chính là thanh xuân, thanh xuân ah, gần đây thanh thiếu niên đã trưởng thành không ít."

Tính cách đã trầm ổn hơn nhiều, bây giờ muốn chọc cho tiểu tử này sinh khí cũng càng ngày càng khó.

Khoảng khắc cửa phòng vừa đóng lại, Ryoma đem túi ném cho Atobe, Atobe tiếp lấy, sau đó ném trở về một cái USB cho cậu, hai người đều tự tìm chỗ ngồi xuống. Ryoma búng tay một cái, mặt trên của chiếc TV ở trước mặt cậu mở ra, để lộ phần lõi cứng bên trong.

Nếu như có một người thạo nghề ở đây, chắc chắn sẽ phát hiện cái TV đã được sửa đổi hoàn toàn, cho dù ngay lập tức đem nó đến một viện nghiên cứu cao cấp để pk tốc độ vận hành với siêu máy tính chỉ sợ cũng không thành vấn đề.

Kurupin ở bên chân Ryoma cọ cọ vài cái, Ryoma đem USB cắm vào TV, một tay ôm mèo một tay lấy ra bàn phím và con chuột để lên trên bàn nhỏ rồi đeo tai nghe vào.

Trên màn hình TV bắt đầu xuất hiện một đạo vết kiếm, rồi một đạo sấm sét xẹt ngang qua, cùng với vết kiếm tạo thành một hình chữ X tràn ngập cảm giác khoa kỹ, sau đó giao diện game hiện ra.

Ryoma quen thuộc đăng nhập, tay cách cách cách cách thuần thục ấn chuột và bàn phím, Atobe cúi đầu làm bài tập, viết xong bài tập lại lấy ra mấy cái văn kiện, trong đầu tính toán số liệu trên đó, sau lại suy nghĩ xem với số tài sản hiện tại của mình thì nên phát triển loại game gì cho thích hợp.

Khởi nghiệp không hề dễ dàng, đạo lý này được áp dụng trên mọi lĩnh vực.

Đến khi Atobe xử lý xong hết văn kiện, Ryoma cau mày tháo tai nghe ra, xoay người nhìn Atobe, lắc đầu: "Anh nói bộ game này là chuẩn bị làm thành MMORPG (Trò chơi nhập vai trực tuyến nhiều người chơi) đúng không, trang thiết bị cùng chất lượng âm thanh của game không tệ, tính nghệ thuật và chỉ số cấp độ cũng được điều chỉnh rất tốt, nhưng tình tiết cốt truyện...."

Thần sắc của cậu có chút vi diệu: "Tình tiết cốt truyện thế nhưng chính là nhân tố quan trọng của game, tôi có thể thấy rằng anh muốn lấy nền văn minh mà chúng ta đã kinh lịch trước kia để làm bối cảnh của game, nhưng lại có quá nhiều thứ anh muốn nhồi nhét vào, có vẻ rất hỗn tạp và lộn xộn, có một phần bối cảnh cốt truyện hẳn là dùng <Tinh Không Chi Thành> ở Tinh Vực số 8 đúng không? Không phù hợp đâu, cái đó là game ba chiều, xây dựng một thế giới như vậy trong game cũng không vấn đề gì, nhưng lại không phù hợp để chơi trên máy tính."

Thật ra trước đó Atobe đã gửi cho cậu phiên bản đầu tiên của game, Ryoma còn lôi kéo Ryoga chơi cùng, lúc đó chỉ đơn thuần là hai nhân vật thành lập doanh địa rồi công kích lẫn nhau, có thể coi như là một dạng game dựng trại + hoạt động + bắn súng, ngoài việc có quá nhiều kỹ năng nhân vật, dẫn đến thao tác phức tạp ra, cậu đều có thể thích nghi, ai ngờ thêm cốt truyện vào lại khiến game trở nên tồi tệ hơn.

Atobe nhíu mày suy nghĩ một lúc, bất đắc dĩ đỡ trán: "haizz, trình độ văn học của tôi không chênh lệch với toán học lắm, nhưng có lẽ là không hợp làm kịch bản game đi."

Hắn vốn dĩ chưa từng tự mình lập nghiệp, lúc còn trẻ thì là người thừa kế sản nghiệp của gia tộc, tập trung vào con đường chứng khoán, sau này lại ở vị diện kia làm dong binh, cũng là trực tiếp kế thừa một phần thế lực do một lão nhân có địa vị không nhỏ trong dong binh đoàn Tiêm Phong lưu lại. Chủ yếu là kinh doanh, rất ít khi kiến tạo, mà làm game lại càng là lần đầu.

Ryoma nhìn bộ dáng khổ não hiếm khi thấy của Atobe, khóe miệng khẽ nhếch.

Ban đầu Ryoma cũng không nghĩ ra, Atobe vì cái gì lại cứ nhất định muốn làm game, rõ ràng với bản lĩnh của hắn, làm việc nhẹ, việc nặng hay mấy việc công nghệ cao đều có thể làm giàu, thậm chí còn làm giàu nhanh hơn nhiều. Nhưng sau đó Ryoma lại nhớ tới những năm tháng ấy tuy rằng trùng trùng điệp điệp gian khổ, nhưng đối với bọn họ, những hồi ức đó vẫn là báu vật trân quý.

Thế nhưng ở lúc tuyến thời gian khởi động lại, toàn bộ phiến vị diện chỉ có ít hơn 20 cường giả đủ mạnh để có thể giữ lại kí ức sau khi tuyến thời gian đã nghịch lưu, mà nền văn minh đã từng gây ra vô số bi kịch kia cũng đã bị xóa sổ dưới sự nghịch chuyển của thời không, có lẽ Atobe làm game là vì muốn thông qua những thứ này để lưu lại những hồi ức về quá khứ đã qua.

Những đồng bạn đã từng đồng hành cùng bọn họ, những sư trưởng đã từng dẫn dắt bọn họ, những kẻ thù đã từng đối địch nhưng cuối cùng lại trở thành tri kỷ cùng nhau uống rượu.

Luôn luôn có những điều nhất định phải nhớ kỹ.

Cậu suy nghĩ một chút, vươn tay xuống dưới cái gối sờ sờ, từ bên dưới lấy ra một cái túi da bò đưa cho Atobe.

"Tôi đại khái có thể hiểu ý anh, cho nên đã vẽ cái này, mặc dù thành tích quốc văn không được tốt, nhưng vẫn có thể vẽ cốt truyện dưới hình thức manga, nếu anh cảm thấy cốt truyện này ổn, thì tôi giúp anh làm cốt truyện game và thiết lập nhân vật nhé?"

Atobe giật mình, mở chiếc túi da bò, lấy ra một xấp tranh thật dày, trang màu ở trên cùng chính là trang bìa, bên trong vẽ hai nam nhân, một người trong đó là kiếm sĩ cụt một tay với khuôn mặt nghiêm nghị, người còn lại tóc đuôi ngựa cột cao với thần sắc kiên nghị, bọn họ quay lưng vào nhau, vừa nhìn cũng có thể biết là họ đang kề vai chiến đấu.

Toàn bộ những bức tranh rõ ràng chỉ là vẽ theo phong cách truyện manga, nhưng nét vẽ lại vô cùng tinh tế và đặc sắc, tỷ lệ cơ thể người cùng động tác chuyển động được họa hết sức chân thực, thậm chí có thể để cho người ta thông qua tranh vẽ nhìn ra giá trị nhan sắc của nguyên mẫu nhân vật ở ngoài đời thực cũng tuyệt đối không tầm thường.

Màu sắc của toàn bộ bức tranh mang theo ảm đạm nặng nề, từng chi tiết luôn đem lại cảm giác sắc nét, ngay cả khoảng trống cũng nhuộm lên những vết tích tưởng chừng chỉ có thể có sau khi trải qua khoảng thời gian dài đằng đẵng. Atobe nhìn kỹ, mới phát hiện ra là Ryoma thông qua bút pháp vẽ ra một loại hiệu ứng "Trang giấy ố vàng".

Tên của bộ manga này là «Tiêm Phong», Atobe mở xấp truyện ra.

Trong hình, người nam nhân cụt một tay với khuôn mặt cực kỳ tuấn tú kia, mang theo một thiếu niên thương tích đầy mình đi lên một chiếc phi thuyền.

Bọn họ đi đến phòng điều khiển trung tâm, nam nhân cột tóc đuôi ngựa cao bước tới, đưa mắt nhìn người thiếu niên.

"Đứa nhỏ này là ai?"

Nam nhân cụt một tay rũ mắt, nhẹ nhàng trả lời: "Cậu ta tên Karl, là người chiến thắng trò chơi thợ săn lần này, hình như là người sống sót đến từ cùng một tinh cầu với Ator."

Đọc đến khúc này, Atobe bỗng nhiên khựng lại, hắn đưa tay chạm vào hình ảnh nam nhân cột tóc đuôi ngựa cao trên bức vẽ, một hồi lâu, thở dài thật sâu: "Là Shikamaru lão sư, đã thật lâu không gặp thầy ấy."

Ryma khẽ mỉm cười: "Tôi cũng đã lâu không gặp Sasuke đoàn trưởng và Shikamaru phó đoàn trưởng bọn họ, nhưng mà trước đó tôi đã thông qua hệ thống truy tung của Viện Hàn Lâm Khoa Học tìm bọn họ rồi, hiện tại bọn họ đều đang sống rất tốt."

Ở nền văn minh của người ngoại tinh đã bắt cóc bọn họ, Viện Hàn Lâm Khoa Học nơi đó đã từng lấy mảnh vỡ linh hồn của một cường giả làm cơ sở, từ đó chế tạo ra mấy cái hệ thống, nhằm mục đích tạo ra nhiều cường giả có thể thức tỉnh Linh Hồn Chi Quang hơn. Chỉ là trước khi hệ thống được đưa vào sử dụng, dòng thời gian đã bị nghịch chuyển.

Trong lúc đi phá hủy những dấu tích còn sót lại của nền văn minh kia, cậu đã định tiêu hủy hết mấy cái hệ thống này, nhưng cuối cùng cậu quyết định giữ lại vài cái, sau đó thông qua vài thủ đoạn để can thiệp vào nhân quả, làm cho vài cái hệ thống ấy rơi vào tay cựu đoàn trưởng của cậu cùng với các bằng hữu của đoàn trưởng.

Nghe nói đoàn trưởng cũng đã phải trải qua gian khổ trước khi tinh cầu của đoàn trưởng còn chưa bị người ngoại tinh hủy diệt, 7 tuổi cả gia tộc bị giết hết, lúc lớn hơn chút nữa lại phải tự tay giết chết ca ca, sau đó khi toàn bộ tinh cầu bị nền văn minh ngoại tinh hủy diệt thì chỉ còn rất ít người sống sót, hiện tại nền văn minh kia đã không còn tồn tại, cậu đưa hệ thống qua cho đoàn trưởng nơi đó, cũng là vì muốn xem xem liệu có thể đẩy số phận của đoàn trưởng lên một con đường khác hay không.

Cậu lấy ra một tấm hình đưa cho Atobe: "Nhìn xem, đây là ảnh chụp của đoàn trưởng hiện tại, chỉ mới 5 tuổi, mấy ngày nữa sẽ bắt đầu đi làm nhiệm vụ đầu tiên của hệ thống, Atobe, chúng ta cùng nhau làm tốt bộ game này đi, đợi đến lúc đoàn trưởng lớn lên.... Tuy rằng bây giờ hắn còn không quen biết chúng ta, nhưng là chúng ta có thể đi tìm hắn nha, khi đó, mời hắn chơi thử game mà chúng ta làm đi."

Atobe nhìn tấm ảnh chụp, nhịn không được cười ra tiếng, cảm thán nói: "Chân thật thô a."

Trong hình, một cậu bé 5 tuổi tóc đen mắt đen, da dẻ trắng trắng nộn nộn, mái tóc con nhím màu đen, đôi mắt mèo to tròn ẩm ướt long lanh, mập mạp đến mức có thể nhìn thấy trên nắm tay từng thớ thịt nộn nộn cùng cánh tay củ cải, đôi chân nhỏ thô thô, manh manh đến mức hoàn toàn không giống vị lão đoàn trưởng uy nghiêm lãnh đạm trong trí nhớ của bọn họ.

Hắn nắm lấy bàn tay của người ca ca với khuôn mặt tương tự, ngẩng đầu cười đến thiên chân khả ái, chỉ cần nhìn thôi cũng đủ biết hắn đang thập phần hạnh phúc.

Atobe vẻ mặt tự nhiên cầm tấm ảnh chụp bỏ vào túi, tiếp tục lật xấp manga xem, chỉ thấy Karl định cư trong một dong binh đoàn tên Tiêm Phong, đồng thời cũng theo Sasuke đoàn trưởng học tập pháp thuật Druid, trong khoảng thời gian đó còn gặp được một thiếu nữ tên Ator.... Uy! Cái người tóc vàng mắt xanh kia, sở hữu khuôn mặt đẹp đẽ hoa lệ của mình tại sao lại là một thiếu nữ?

Cái tên nhóc này sẽ không phải là lấy bổn đại gia làm nguyên mẫu của nhân vật này, xem như nữ chính để vẽ đó chứ?!

# Một từ thôi, vâng~ #

Atobe cố nén khóe miệng co rút, tiếp tục nhìn bức vẽ, tác giả của những bức tranh này còn vẽ ra một số lượng lớn các Tinh Hạm tráng lệ cùng với hình ảnh của một thông đạo thời không. Atobe tin rằng, chỉ dựa vào chất lượng hình ảnh vô cùng chân thực của hạm đội vũ trụ và tinh không này thôi, cũng sẽ có không ít người theo đuổi bộ manga này.

Hắn suy nghĩ một chút, hướng về phía Ryoma giơ bàn tay lên: "Như vậy, cùng nhau làm cái game này nào, bằng không thì bình thường chỉ đi giả làm học sinh sơ trung và xử lý quái nhân cũng thật không có ý nghĩa."

Ryoma đập tay với hắn một cái, chuyện này cứ quyết định như vậy đi.

Vì vậy [ A&R Games ], công ty sẽ trở thành đầu sỏ của ngành công nghiệp game trong vài năm tới, đã được thành lập từ đây. Sau khi hai người cùng nhau chiến đấu trên chiến trường, cùng nhau đánh tennis, cùng nhau khai hắc⁽¹⁾ chơi trò chơi, lần này bọn họ lại lần nữa liên thủ tác chiến ở một lĩnh vực mới.

Bất quá Atobe còn có một nghi vấn muốn hỏi: "Cái nhân vật lấy tôi làm nguyên mẫu kia tên Ator còn có thể lý giải, họ của tôi là Atobe, Atoer cũng coi như là một cách viết khác, nhưng vì sao em lại để cho nhân vật còn lại lấy tên Karl? Hẳn là gọi Ramo (Raymo) thích hợp hơn chứ."

Đây cũng có thể coi là một trong những câu chuyện về quá khứ của hai người, bởi vì trong khoảng thời gian bọn họ đã từng cùng nhau đi làm nhiệm vụ của dong binh đoàn, họ phải lấy chữ cái đầu tiên trong tên để gọi thay, Atobe là A, nhưng Ryoma lại là R thay vì E, sau này thì Atobe đại gia mới phát hiện ra, Echizen Ryoma con hàng này là bởi vì sống ở nước Mỹ quá lâu, cho nên hình thành thói quen đem tên đặt trước họ.

Cũng chính là Ryoma Echizen, từ đó tên gọi tắt mới là R.

Ryoma chớp chớp mắt, nắm lấy Karupin: "Bởi vì tên của Karupin là Karupin, Karl chính là Kar, là cắt ra từ tên của Karupin nha."

Nhưng vào lúc này, Ryoma dường như chợt nhớ ra chuyện gì đó, lấy điện thoại di động ra bấm bấm mấy cái, chợt nghe một âm thanh ầm ầm truyền ra từ điện thoại.

Atobe ngó đầu sang nhìn nhìn, liền phát hiện Ryoma đã thật sự cho nổ tung doanh địa của Ryoga trong game.

Dựa theo hiểu biết của hắn đối với Ryoma, nếu trong vòng ba ngày Ryoga còn không chịu ngoan ngoãn trở về nhà, hành động tiếp theo của Ryoma sẽ là cho nổ luôn căn phòng ngoài đời thực của Ryoga.

Tác giả có lời muốn nói:

Sau khi suy xét nửa ngày, cảm thấy viết một câu chuyện dài đằng đẵng về mấy nghìn năm kinh lịch của bọn họ cũng rất phiền, cho nên quyết định sẽ minh họa quá khứ huy hoàng của AtoRyo CP thông qua trò chơi < Tiêm Phong > do Atobe đại gia phát triển trong thời gian khởi nghiệp sắp tới.

-----------------

⁽¹⁾Khai hắc: đầu tiên, khai hắc đại biểu ý nghĩa chính là trong một số trò chơi đối chiến, một nhóm người cùng nhau trao đổi tình huống tiến hành hành vi chơi game, hành vi này liền được gọi là khai hắc.

Khai Hắc trong tình huống bình thường so với người chơi không có khai hắc có ưu thế hơn, bởi vì có thể tiến hành giao tiếp giao tiếp tốt hơn, áp dụng phương thức chiến thuật tốt hơn, cho nên trong trò chơi khai hắc tình huống phi thường phổ biến, hơn nữa khai hắc trước khi không có LOL đã tồn tại, cũng không phải sinh ra trong LOL nha.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC