Chương 7: Nam Tử Hán Thì Phải Đánh Đôi (4)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Sáng sớm, Nanako mới trở về từ nhà của người bạn thân đang thất tình, mở cửa nhà, mệt mỏi nói một câu "Con về rồi đây".

Kết quả vừa ngẩng đầu lên, liền thấy một nam sinh tuấn mỹ tóc vàng mắt xanh đang ngồi ở cửa ra vào mang giày,

Rinko đưa một cái sandwich được gói kỹ bằng giấy tới, hỏi: "Keigo-kun muốn đi sớm thế này sao? Hôm nay là cuối tuần, hẳn là không phải đến trường đi."

Atobe nhận lấy sandwich, giọng điệu ôn hòa trả lời: "Thật ra thì cháu cũng là thành viên câu lạc bộ tennis giống Ryoma, cho nên phải sớm một chút đến trường tập hợp cùng với các đội viên."

"Ôi chao? Phải đi sớm như vậy sao? Vậy để dì đi gọi Ryoma rời giường...." Rinko nói xong vừa định đi gọi người, liền bị Atobe ngăn lại.

"Không cần đâu dì, để em ấy ngủ tiếp đi, con phải đi sớm là vì cần phải chạy đến một khu khác, bởi vì con là học viên của học viện Hyotei ạ."

Atobe cúi chào một cái, lễ phép cảm ơn mẹ Rinko đã chiếu cố hắn, xoay người gật đầu với Nanako, sau đó vội vả ra cửa lấy xe đạp chạy đi.

Nanako vẫn đứng tại chỗ, chớp mắ mấy cái, kinh ngạc hỏi Rinko: "Dì ơi, nam sinh kia là...."

Rinko: "Ừm, là học trưởng của Ryoma, nói chính xác hơn thì hẳn là bằng hữu mà thằng bé kết giao ở bên ngoài trường, ban đầu dì cứ nghĩ là bọn nhỏ học cùng trường chứ, cũng không biết hai đứa là làm thế nào mà quen biết nhau."

Bên kia, Atobe đạp xe một đường chạy đến địa điểm Hyotei tham gia vòng loại khu vực, vừa xuống xe, Oshitari đã mang theo đồng phục chính tuyển của Hyotei và túi tennis đến đưa cho hắn.

Hắn nhìn Atobe từ trên xuống dưới, kéo dài thanh âm: "Này này -- Atobe, cậu đi đánh nhau với ai đấy à? Nghe nói hôm qua cậu cả đêm không về, là làm gì vậy?"

Atobe trên người chính là mặc áo sơmi ngày hôm qua, chỉ là nhìn qua có chút nhăn, đó là dấu vết của vải cao cấp bị cuộn trong máy giặt lại bị Rinko vội vàng sấy khô để lại.

Nhưng đại gia sớm đã qua cái tuổi sẽ để ý vấn đề này từ lâu, hắn đem áo khoác chính tuyển khoác lên người, xách lên túi tennis, trông vô cùng tiêu sái, giá trị nhan sắc tỏa sáng đủ để làm cho bất kỳ người khác phái nào cũng phải thét lên.

Quá đẹp trai!

Tách.

Đại gia búng tay một cái, lời ít ý nhiều trả lời nghi hoặc của Oshitari: "Chỉ là ngủ lại nhà một người bạn hiện đang cùng nhau khởi nghiệp mà thôi."

Ôi chao ôi chao? Tên này còn bắt đầu khởi nghiệp à?

Oshitari tự mình đi theo phía sau Atobe, dùng một loại ánh mắt kính nể quan sát bóng lưng cao to hoa lệ của Atobe.

Tên này thật sự là so với hắn tưởng tượng còn muốn ưu tú hơn, tuổi còn trẻ lại mới đang học sơ trung, chỉ riêng tiền tiêu vặt gia đình cấp cho cũng đủ để hắn dùng sức tiêu xài, một người ngậm thìa vàng trong miệng như vậy cư nhiên lại còn muốn tự mình gây dựng sự nghiệp? Lại còn vì thế mà bận rộn đến mức cả đêm không về nhà?

Điểm xuất phát vốn đã cao đến thế, lại còn nỗ lực hơn so với người khác.

Atobe Keigo, thật sự là một nam nhân đáng sợ!

Chỉ là rốt cuộc muốn khởi cái gì nghiệp, mới có thể làm cho xe đạp của hắn xuất hiện thêm cái yên sau?

Oshitari ngoảnh đầu lại nhìn thoáng qua, chiếc xe đạp đường trường TREK-MADONE9 kia chẳng biết lúc nào đã nhiều thêm một cái yên sau, thoạt nhìn liền nhiều hơn một phần cảm giác thôn quê.... Atobe đây là muốn lấn sang kinh doanh xe đường trường à?

Hắn tò mò hỏi: "Cậu cùng ai hợp tác gây dựng sự nghiệp vậy? Có thể làm cho cậu coi trọng thì nhất định không phải hạng người phàm tục."

Atobe suy nghĩ một chút, ngữ khí khẳng định trả lời: "Đích xác không phải hạng người phàm tục, chỉ có em ấy mới có khả năng trở thành cả thế giới trong lòng bổn đại gia."

Oshitari gật đầu, nhưng trong lòng càng hiếu kỳ hơn.

"Hơn nữa sandwich cha em ấy làm ăn cũng thật ngon, rõ ràng trù nghệ của bản thân bình thường như vậy, dùng nguyên liệu bột nấm mỹ vị nhất cũng chỉ có thể làm món ăn gia đình miễn cưỡng có thể ăn, cha mẹ thế nhưng lại đều là mẫu người rất am hiểu nấu ăn, vừa nhìn liền biết là bình thường ở nhà bị nuông chiều hư."

"A?Ôi chao!"

========

Lúc Ryoma mơ mơ màng màng tỉnh dậy, đã không thấy bóng dáng Karupin đâu, mèo béo lúc này hẳn là đi tìm mẹ Rinko đòi ăn bữa sáng đi.

Nắng sớm xuyên thấu qua khe hở của rèm cửa sổ, chiếu lên trên gương mặt thanh tú tinh xảo của thiếu niên một vệt ánh nắng, cậu vươn tay che lại, khóe mắt liếc qua tủ đầu giường.

Trên đầu tủ đặt một ly thủy tinh đã được rửa sạch, bên trên còn lưu lại vài giọt nước, ở trong cắm một đóa hoa hồng trắng đang nở rộ, một tờ giấy được đè lại bên dưới ly, phía trên mặt giấy ghi duy nhất một từ -- "victory".

Thiếu niên vươn tay cầm lấy hoa hồng, ngón trỏ cùng ngón cái nắm lấy nhánh hoa sờ sờ một chút, đóa hoa hồng liền xoay tròn vài vòng, cánh hoa tựa tuyết trắng rơi trên giường một mảng.

"Cái tên đó...."

Ryoma chợt nhớ ra chính mình đã rất lâu không ngủ được một giấc đầy đủ đến sáng như thế này.

Cũng không phải là do về đến nhà không thể ngủ an ổn, chỉ là làm Druid, cảm quan của cậu từ trước đến nay đều quá mức linh mẫn, chỉ cần một chút động tĩnh đều sẽ làm cậu giật mình tỉnh giấc, qua một khoảng thời gian dài, ngược lại hình thành thói quen dùng trạng thái nhập định để thay thế giấc ngủ.

Tối hôm qua cậu vừa mới tắm rửa xong, tên kia đột nhiên chui vào phòng cậu, lấy ra một cái ống thép từ dưới gầm giường của cậu sau đó từ bệ cửa sổ nhảy ra ngoài.

Một tiếng vang nhỏ cất lên, chẳng biết từ khi nào tên quái nhân vừa tiến vào học viện Seishun đã bị chém thành mảnh nhỏ, Atobe lại nhảy cửa sổ trở về trong phòng, hắn cười cười nhìn cậu, ngồi trên bệ cửa sổ ôm ống thép, hình như là do hắn đã từng sinh hoạt ở thời đại chiến tranh khói lửa bay tán loạn, từ đó hình thành dáng vẻ của một người ôm kiếm ngồi ở lều trại gác đêm.

"Em ngủ đi, tôi ở nơi này."

Ngay cả câu nói đó, cũng giống hệt như nhiều năm trước đây.

Thiếu niên cúi đầu, cầm nhánh hoa màu trắng đưa lên miệng ngậm lấy, nhẹ nhàng kéo ra, cánh hoa liền vào trong miệng, nhai mấy cái, hương thơm từ trong miệng lan tỏa ra.

Hiện tại, duy nhất ở bên cạnh cậu từ khi bắt đầu đến lúc cuối cùng chỉ có Atobe Keigo, người chưa bao giờ thay đổi.

Hôm nay là ngày bắt đầu vòng loại khu vực của đại tái tennis toàn quốc, Ryoma sẽ là chính tuyển năm nhất duy nhất của câu lạc bộ tennis học viện Seishun, cùng với học trưởng năm hai Momoshiro xuất chiến đánh đôi số 2.

Mặc dù chưa từng đánh đôi cùng với người nào khác ngoài Ryoga, nhưng là cậu mới sẽ không thua đâu, dù sao cũng có người muốn cậu "victory".

Echizen Ryoma cũng không phải chỉ có lúc hợp tác chiến đấu cùng Echizen Ryoga, Atobe Keigo mới có thể phối hợp tốt nha! Bất kể là trận đấu nào đều phải một đường chiến thắng đến cùng, đó mới là phong cách của cậu.

Cậu đứng lên duỗi người.

"Chinh phục toàn quốc đại tái liền bắt đầu từ hôm nay!"

Bước đầu chinh phục toàn quốc đại tái, đi ăn.

Ryo-niichan vừa ăn sandwich, vừa lẩm bẩm nói: "Trứng chiên hình như là không có cho thêm muối thì phải, hơn nữa rau xà lách cũng phải ăn kèm với sốt sa-lát thì mới ngon a...."

Nanjirou vốn đang ngồi ở hành lang đọc báo (bên trong giấu sách. Đồi. Trụy) quay đầu lại gõ gõ sàn nhà: "Này, tiểu tử thối này sao lại nói nhiều như vậy! Có người làm cho ngươi ăn đã là không tệ rồi!"

Thật là càng ngày càng mắc nợ tiểu tử này mà, vốn dĩ là cho cái gì ăn cái đó, hiện tại cư nhiên còn học được tính kén chọn!

Rinko híp mắt cười sờ sờ đầu Ryoma: "Là mẹ yêu cầu hôm nay làm món này nha, bởi vì mẹ càng thích ăn bữa sáng kiểu Tây hơn, nhưng lại sợ ăn sốt salad sẽ bị béo phì, Ryoma-kun, cha làm bữa sáng cũng rất vất vả, cho nên phải ăn hết thức ăn đấy nhé, có biết không?"

Thân là hậu duệ do sự kết hợp của dân tộc Yamato và dân tộc Slav sinh ra, Rinko có vẻ ngoài thiên về người Châu Á hơn, nhưng tính cách lại giống với cữu cữu của cô -- một lão gia gia người Slav.

Cữu cữu của Rinko cũng có thể coi như là một huyền thoại đối với người thân và bạn bè, lão gia tử không hút thuốc không uống rượu, mỗi ngày đều tập thể hình, năm ngoái còn cùng 199 thanh niên Slav trai tráng đi xem cúp Châu Âu, sau lại ở sân bóng vô tình gặp được mấy cái người mê bóng của những quốc gia khác, dưới tình huống lấy một chọi năm chiến thắng vĩ đại.

Nói chung, từ nhỏ đến lớn, Rinko ở trong lòng Ryoma đều có uy phong hơn so với Nanjirou nhiều, mặc kệ Ryoma có tiến hóa đến phiên bản 5200.0 rồi hay không, ở trước mặt loại sinh vật thần kỳ như mẹ, cậu đều rất thành thật.

Lúc này Momoshiro ở bên ngoài kêu lớn một tiếng "Echizen --", Ryoma liền đem sandwich bỏ vào trong miệng, ừng ực ừng ực một mạch uống hết sữa bò, xách theo túi tennis chạy ra cửa.

Lúc này Nanjirou rốt cuộc cũng phát hiện, từ sau khi nhi tử mình đến Nhật Bản, nhân duyên đột nhiên trở nên tốt hơn nhiều một cách quỷ dị, từ một người ngay cả bạn bè cũng không có biến thành một người được các học trưởng đối xử đặc biệt tốt.

Ngày hôm qua được học trưởng đạp xe đưa về nhà, hôm nay lại được một cái học trưởng khác đạp xe chở đi thi đấu.... Thật khá lắm nha, nhớ năm đó hắn cầm ống thép đánh khắp cả học viện Seishun, được toàn bộ bất lương tôn xưng là "Nan ca", cũng không có đãi ngộ như vậy.

Công viên thể thao Shikinomori.

Mọi người trong tennis bộ học viện Seishun cường thế xuất hiện dưới sự dẫn dắt của Lão đại Tezu ca Tezuka bộ trưởng, khí tràng ầm ầm của bọn họ khi đang hành tẩu thậm chí còn gây ra từng đợt thét chói tai từ xung quanh.

Hai cái muội tử đứng ở một bên ra sức vẫy tay: "Tezuka-kun, nhìn bên này nè!"

"Ahhh -- anh ấy thật soái quá đi!"

Ly kỳ chính là, nhân khí cao nhất cư nhiên lại là Tezuka bộ trưởng, Ryoma nhìn Tezuka, đột nhiên cậu phát hiện ra, ở tennis bộ, người có khuôn mặt tinh xảo hơn hắn thì không cao bằng hắn, người cao hơn hắn thì lại không ngầu bằng hắn, hơn nữa bộ trưởng Tezuka còn là tay vợt mạnh nhất được học viện Seishun công nhận, thế nào cũng không thắng được hắn.

Xem ra khiếu thẩm mỹ của dân chúng vẫn còn rất bình thường, các muội tử bây giờ đều nhắm tới những nam nhân có tố chất tổng thể cao nhất.

Làm đội ngũ có thực lực mạnh nhất khu vực, bọn họ đương nhiên nhận được sự chú ý của rất nhiều người, Tezuka đi tới khu vực đăng kí, nộp đơn báo danh lên.

Nhưng mà Ryoma lại không biết là, kỳ thực cũng có rất nhiều người đang chú ý đến cậu, nguyên nhân rất đơn giản -- cậu quá lùn.

Đứng trong một đám người có chiều cao cao hơn nhiều so với chiều cao trung bình ở độ tuổi của họ, chỉ có 151 Ryoma quả thật không khác gì gà đứng giữa đàn hạc, chỉ cần nhìn thoáng qua thôi cũng biết là một cái năm nhất, muốn làm cho mọi người không chú ý đến cậu cũng khó, xung quanh xì xào bàn tán cũng không ít.

Đợi đến khi Ryoma chính thức ra sân trận đầu tiên, những lời bàn tán tương tự như vậy còn càng nhiều hơn.

Trận đấu đầu tiên của cậu là đánh đôi cùng Momoshiro, đây cũng là lý do mà Momoshiro đặc biệt tới đón cậu đi đến sân thi đấu, thông qua huấn luyện trước đó, hai người cũng coi như đủ tư cách trở thành cộng sự, ít nhất thì điểm số thi đấu là không thành vấn đề.

Nhưng thực tế Momoshiro lại không có ý thức và giác ngộ để đánh đôi với người khác, mà bản thân Ryoma cũng là năng lực đánh đơn càng mạnh. Chẳng qua là cậu có chấp nhất mãnh liệt đối với thắng lợi, cho nên sau khi suy nghĩ, Ryoma chủ động ở trong huấn luyện đem chính mình làm hậu phương vững chắc hỗ trợ cho Momoshiro, cậu sẽ không chủ động tấn công, mà sẽ hỗ trợ cho những đòn tấn công mạnh mẽ của Momoshiro, đồng thời đảm bảo những sơ hở của Momoshiro không bị nhằm vào.

Dù sao cũng đã lớn tuổi, để người trẻ tuổi tiến công thể hiện kỹ năng, chính mình lại âm thầm kiểm soát đại cục cũng khá tốt.

Nhưng ở trong mắt một số người không có hiểu biết, trận đánh này tuy thắng 6-0, nhưng rõ ràng cho thấy là nhờ Momoshiro từng trái một tấn công xuống, hào quang của Ryoma hiển nhiên không tỏa sáng đến vậy, chỉ có thể nói là không công không thành.

Thậm chí còn có vài người cho rằng trong cuộc tranh tài này, cái niên đệ vừa gầy vừa lùn Ryoma này là hưởng ké công lao của học trưởng, mới vớt được một trận thắng, nhưng cậu ta cũng chỉ có thể lăn lộn ở vị trí đánh đôi số 2 thôi.

Ryoma thì hoàn toàn không để ý đến lời nói của người khác, chỉ là mua một lon Fanta chầm chậm uống, lúc này Kikumaru chạy đến bên cạnh cậu ngồi xuống, đưa cho cậu một cái khăn lông: "Vất vả rồi, Ochibi, hôm nay đánh rất tốt nha."

Oishi ngồi cạnh bên còn lại của Ryoma, mặt mỉm cười: "Nghe Ryuzaki lão sư nói đây là lần đầu tiên Echizen đánh đôi đúng không? Thật sự phát huy rất tốt đấy, ý thức đại cục rất cao, thiên phú đánh đôi của Echizen cũng thật cao, nếu không phải biết em đánh đơn giỏi hơn, anh còn muốn kêu em chuyên huấn luyện đánh đôi đấy chứ."

Cặp đôi vàng ngươi một lời ta một lời khen lấy khen để Ryoma, ban đầu còn khen những điều mà Ryoma tự mình biết rõ, nhưng lúc sau liền khen đến không có giới hạn.

Cái gì mà "Echizen lớn lên đẹp hơn so với đối thủ nhiều", "Chúng ta không cần dựa vào chiều cao giành thắng lợi, tỉ lệ tốt là được", "Tuy rằng gầy nhưng có thể ăn có thể vận động đến đặc biệt cường tráng" cùng với những lời lẽ giống như vậy đều nói ra.

Ryoma ngồi nghe cả buổi, hiểu ra.

Hai người kia là muốn an ủi cậu đây mà.

Nghĩ như vậy, Ryoma đứng lên, cười cười nhìn hai cái học trưởng đang ngồi trên băng ghế, đưa tay xoa xoa đầu hai thiếu niên này, nhét cho mỗi người một viên kẹo, xoay người rời đi.

Kikumaru và Oishi mỗi người cầm một viên kẹo nhìn nhau, một lúc lâu, đồng thời phốc một cái bật cười.

Kikumaru nóng lòng mở ra miếng giấy gói kẹo thủy tinh, đem kẹo bỏ vào trong miệng, đại miêu cả người hạnh phúc nheo mắt lại: "Ăn thật ngon, Fujiko nói không sai chút nào, kẹo mà Ochibi mang theo hương vị siêu tuyệt vời!"

Oishi cười ha hả đem kẹo của mình bỏ vào trong tay Kikumaru, lắc đầu: "Xem ra đứa bé kia căn bản không bị ảnh hưởng gì cả, tâm tính thật tốt, hai chúng ta lo lắng vô ích rồi."

Kikumaru lắc đầu lia lịa: "Mới không phải lo lắng vô ích đâu, Ochibi không phải là phát kẹo cho chúng ta đó sao."

Ryoma đã chậm rãi đi đến cổng công viên nơi không có nhiều người qua lại, dựa vào lan can ngước đầu nhìn lên bầu trời xanh.

Kỳ thực, trình độ học vấn của cậu cũng không thấp, năm đó ở phiến vị diện kia cậu còn nhận được bằng tiến sĩ thực vật học, nhưng đây lại là lần đầu tiên cậu học sơ trung.

Ở chỗ này cậu gặp gỡ được một đám học trưởng tâm địa thiện lương, tràn đầy nhiệt huyết, thực tế nhỏ hơn cậu không biết bao nhiêu tuổi nhưng lại vô cùng chiếu cố cậu.

Nhớ đến năm ấy trước khi bị bắt đi, ở trên xe lửa số 2633 Ryoga đã từng nói qua lão nhân muốn dẫn cậu về nước đi học, như vậy nếu tất cả những chuyện kia không có phát sinh, cậu có thể hay không lấy dáng vẻ đơn thuần của một thiếu niên 12 tuổi đi vào Seigaku, cùng những thiếu niên này gặp gỡ nhau?

Nếu mà như vậy, liệu bọn họ có thể trở thành những bằng hữu càng thêm thân thiết hơn chứ? Ý của cậu là.... loại bằng hữu có thể cùng nhau thổ lộ tâm tình.

Chỗ khó xử của trọng sinh giả chính là ở đây, tuổi tác thật cùng những việc mà cậu đã trải qua, làm cho cậu mỗi khi gặp gỡ với bất cứ người nào, không thể tránh khỏi có một tầng nồng đậm xa cách không cách nào hiểu được.

Những bằng hữu tâm giao trước kia, bây giờ chỉ còn rất ít người còn có thể nhớ về quá khứ trước đây, hầu hết bọn họ không hề biết rằng bản thân có thể đã có một đoạn nhân sinh tràn đầy cực khổ nhưng rầm rầm rộ rộ, mà là đang từng người hưởng thụ cuộc sống yên bình của mình hiện tại.

Chỉ có những người còn nhớ kỹ hết thảy mọi thứ, rõ ràng đang sống trong hiện tại, nhưng đôi khi lại cảm giác chính mình vẫn còn kẹt trong quá khứ, trong lòng luôn luôn có một góc không thể thoát ra được.

Lại nói tiếp, gần đây nghe nói có dấu vết yêu quái xuất hiện ở Yahara bên kia, chẳng lẽ thế giới này không chỉ dung hợp thế giới quan của quái nhân và anh hùng, mà còn dung hợp.... thế giới của Madara? (Edit: Madara ở đây là chỉ Madara của bộ Natsume Yuujinchou nha, bộ này là tống nên có cả sự xuất hiện của bộ Naruto nữa, nhắc một chút để độc giả không nhầm Madara của Natsume với Madara của Naruto nè~)

Nhớ tới con mèo bình thường vốn là mập mập béo ú, đến thời khắc mấu chốt lại có thể hóa thân thành một chiến hữu cường đại đáng tin cậy kia, Ryoma chớp chớp mắt.

Hiện tại, con mèo sắp béo thành heo kia có phải đã trở về bên cạnh Natsume mà hắn tâm tâm niệm niệm rồi hay không?

Không đúng, cũng không thể nói là "Trở về", dù sao thì, hiện tại mọi người cũng không nhớ rõ đoạn quá khứ kia.

Cho nên, hiện tại Madara đã cùng Natsume mà hắn tâm tâm niệm niệm gặp lại lần đầu hay chưa nhỉ?

Ryoma một bên suy nghĩ, một bên rút ống thép ra chỉ về phía trước, nói với tên quái nhân với đầu chậu cây màu vàng đất: "Này, ngươi tới nơi này làm gì?"

Màu vàng đất quái nhân quay trái quay phải nhìn xung quanh, không nhìn thấy người nào, nó theo thanh âm cúi đầu nhìn xuống dưới, chỉ nhìn thấy một tiểu bất điểm ở đó.

Nó cười khà khà: "Ha, là một tiểu quỷ thoạt nhìn rất ngon miệng.... Bổn đại gia đương nhiên là đến đây ăn thịt người rồi, bụng ta còn đang cồn cào vì đói đây!"

Ryoma nheo mắt lại, thầm nghĩ vận khí của chính mình đúng là không bằng ai, ở lúc thi đấu lại còn có thể cảm ứng được phụ cận có quái nhân, cuối cùng đành phải rời khỏi chỗ mấy học trưởng lòng đầy ý tốt đang dỗ dành cậu để chạy tới thanh lý cái tên xấu xí này.

Vị cận chiến Pháp Vương nổi danh của phiến vị diện kia thở dài, lại lần nữa giơ lên ống thép mà cha đã đưa cho, đánh về phía quái nhân.

Một âm thanh tựa như tiếng quả dưa hấu nổ tung vang lên, Ryo-niichan cất ống thép xong liền xoay người rời đi, cái gọi là người đàn ông thành thục sẽ không quay đầu nhìn vụ nổ.

Một lát sau đó, một người đàn ông nhìn qua khoảng hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi, có vết sẹo dài xuyên qua mắt ở má trái, tim đập ầm ầm như sấm, nơm nớp run rẩy bò ra từ dưới băng ghế công viên, nhìn thi thể thê thảm của quái nhân, mặt tái mét run rẩy.

"Ôi, chuyện gì đã xảy ra vậy?"

Lúc này Tachibana An muội muội của bộ trưởng tennis bộ sơ trung Fudomine vừa lúc đi ngang qua đây, nàng trợn mắt nhìn bên này, một lúc lâu, quay đầu vừa chạy vừa kêu lên: "Ca ca, nơi này có người đánh chết quái nhân rồi!"

Tác giả có lời muốn nói:

Một khi thời gian quay ngược trở lại, những người đã từng là bạn bè của ngươi những năm đó sẽ quên hết đi tất cả mọi thứ, các ngươi sẽ không còn là những chiến hữu cùng nhau vào sinh ra tử, mà chỉ còn là những người vô cùng xa lạ, sau này các ngươi cũng sẽ không lại trải qua những nguy cơ sinh tử đó, càng không thể có được tình bạn nồng hậu sâu sắc như đã từng.

Cho dù như vậy, ngươi vẫn muốn thiết lập lại dòng thời gian sao?

Đối mặt với vấn đề ác liệt như vậy, Ryoma kiên định trả lời: "Đúng vậy, chỉ cần có một phần vạn cơ hội để bọn họ có được hạnh phúc, tôi cũng sẽ không buông tha."

Hơn nữa.... ít nhất Atobe nhất định sẽ không bao giờ quên đi cậu, hắn là người duy nhất đi cùng cậu suốt một thời gian dài như vậy, vì vậy ngay cả khi có thiết lập lại dòng thời gian, cậu cũng sẽ không phải cô đơn một mình.

Ý nghĩa của Atobe đối với Ryoma đại khái chính là "Cả thế giới chỉ có anh và tôi".


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC