Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: rau

Đường Nhu không có đáp lại.

Chu Vĩ Nghĩa trên bản đồ là điểm đỏ, cái này rất bình thường. Nhưng cô tuyệt đối không ngờ là, Trương Hân Ninh là màu xanh còn Ngôn Ích lại là màu đỏ. . . Cái này thật khác so với những gì cô tưởng tượng, quả nhiên mặt em bé đơn thuần gì đó đều là gạt người, cô lúc đầu cho rằng hắn đã mắc câu rồi. Còn vị học tỷ vì cô nên nhiều lần cùng Ngôn Ích cãi nhau, thế mà vẫn có ấn tượng tốt với cô như vậy?

Quả nhiên là người không thể xem bề ngoài.

Cô nhìn về phía Ngôn Ích, người con trai cười cười với nàng, môi hồng răng trắng, đáng yêu như một con thỏ. Đường Nhu khóe miệng có chút câu lên, không biểu lộ điều gì. Cô hơi cong mắt, làm một bộ dáng bất đắc dĩ: "Học tỷ, chị cũng đừng loạn điểm uyên ương quá mức. Em cùng anh ấy là không thể nào."

Trương Hân Ninh là nữ sinh đặc biệt gọn gàng, dáng dấp cũng tốt, thanh lệ động lòng người. Cô xem xét sắc mặt của Đường Nhu liền hiểu, hừ hừ hai tiếng, kéo tay Đường Nhu qua, "Thôi, thôi được rồi, chị biết da mặt em mỏng, chị không nói nữa. Đi, chúng ta cùng ăn cơm, sau đó hảo hảo tâm sự về chuyến đi trại sắp tới. Chị thật ra chưa bao giờ tham gia, đến lúc đấy nói không chừng chị còn phải nhờ em bảo hộ. . ."

Trường đại học hằng năm đều sẽ tổ chức các hoạt động khác nhau, đi bất quá hết một hai tuần lễ, nhưng bọn tiểu thư thiếu gia vẫn chưa có nếm qua khổ, cho nên đối với trại mới lần này rất hứng thú. Đường Nhu mất hết cả hứng, nhưng mặt ngoài thủy chung giả dạng háo hức, bất tri bất giác tụt lùi phía sau cặp tình nhân kia.

Chu Vĩ Nghĩa cũng đang đi đằng sau, bỗng nhiên xích lại gần cô, nâng lên hàm dưới, một bộ dáng cao cao tại thượng, hắn quẳng xuống một câu, "Cô bây giờ cùng tôi vạch mặt, có bản lĩnh thì thời điểm thi cuối kỳ đừng đến cầu tôi!"

Trước kia Đường Nhu khảo thí gì cũng đều dựa vào đáp án của hắn. Có bao giờ tự làm bài được đâu. Chu Vĩ Nghĩa nguyên bản khuôn mặt không coi là dễ nhìn giờ phút này xấu xí dị thường.

"Vậy cũng không cần anh phí tâm." Trên mặt cô vẫn giữ nụ cười yếu ớt như cũ, đôi mắt không để ý lắm đảo qua hắn. Thời gian của cô rất quý giá, không đáng để lãng phí trên loại người này. Cô  trả lời vân đạm phong khinh: "Cho nên anh trừ điểm ấy có thể uy hiếp tôi ra, còn có cái gì?"

Đường Nhu có tư cách gì nói hắn! Còn không phải là dựa vào khuôn mặt mà thôi!

Chu Vĩ Nghĩa bị tức đến không thở được, nhưng nam sinh phía trước bỗng ngoái nhìn lại khiến cho lửa giận của hắn nháy mắt hạ nhiệt độ, toàn thân cứng ngắc, thật lâu mới âm trầm nói, "Cẩn thận lời nói của cô đấy." Nói xong cũng bước theo sát Ngôn Ích.

Đường Nhu vẫn là không nhanh không chậm đi theo mấy người, trong đầu thì một mực suy nghĩ sự tình của hệ thống, dựa theo nhiệm vụ làm việc cũng có chỗ tốt, chí ít có thể lợi dụng được như cái BUG kia.

Bọn hắn ăn cơm không phải trong nhà ăn, mà là bên ngoài. Vừa mới tới nơi, Tiền Thiên Hạo một mặt lãnh ý từ bên trong đi ra, ánh mắt dừng trên người Đường Nhu một chút, thần sắc có hơi mất tự nhiên, nhưng sắc mặt càng thêm trầm xuống. Hắn kéo Ngôn Ích qua, hai người đi tới một bên nói chuyện, ánh mắt thỉnh thoảng đảo quanh trên người cô, giọng nói hơi truyền tới.

"Cậu tại sao lại đem cô ta tới?"

"Không được sao?"

". . ."

Tiền Thiên Hạo không nói chuyện, chỉ là ngẩng đầu nhìn Đường Nhu, đôi mắt lập loè. Người này bản chất rất lạnh lùng, mặc dù cùng chơi game với Đường Nhu, nhưng nếu nhìn thấy Đường Nhu ở ngoài đời thì cũng sẽ không chủ động mở miệng nói chuyện, ngược lại rất hay tránh cô, cả hai ít khi nào xuất hiện cùng một chỗ. Đường Nhu ngước mắt, đối đầu với ánh nhìn của hắn. Hắn chẫm rãi bước qua.

Nam sinh nhíu mày, bộ dáng mặt lạnh  rất đáng sợ. Hắn không nhịn được nói: "Cô có thể đi về được không?" Dáng dấp của hắn vốn rất cao, vóc dáng một mét chín đứng đối lập với cô gái nhỏ nhắn trước mặt, cái bóng của hắn mơ hồ có thể đem cô hoàn toàn che khuất.

"Uy uy! Tiền Thiên Hạo cậu chớ có làm càn! Tiểu Nhu là do tôi mang tới!" Trương Hân Ninh bất mãn kêu lên. Ngôn Ích ở bên cạnh huýt sáo, một bộ dáng coi kịch. Trương Hân Ninh tức giận thúc cùi chõ vào người hắn. Ngôn Ích trực tiếp thuận lực đạo kéo cô qua, ôm cô vào trong ngực, cà lơ phất phơ trêu đùa Trương Hân Ninh tính tình nóng nảy. Học tỷ mới vừa rồi còn bất mãn trong nháy mắt liền đỏ mặt lườm hắn một cái.

Thế nhưng đây là lần đầu đem học muội tới tham gia tụ hội, tên Tiền Thiên Hạo này cũng quá không khách khí đi?

Tiền Thiên Hạo nói xong câu đó, liền đợi đáp án của cô, từ góc độ này có thể trông thấy lông mi của cô chập chờn rung động như cánh bướm, cô hỏi: "Tại sao?"

Tiền Thiên Hạo từ trung học đã nhận biết Đường Nhu. Đường Nhu trước kia đã từng hẹn hò với một người khác, nói đúng ra là dù nghe được rất nhiều người thích cô, nhưng cô xác thực từ trước đến nay chỉ cặp với một người, hắn từ lúc đó liền cố ý tránh xa. Loại nữ sinh lắm tâm cơ trong chuyện tình trường, làm người huynh đệ kia của hắn cuối cùng thua thảm hề hề, phụ huynh ra mặt cũng không có sức ảnh hưởng. Cho nên hắn tự nhiên không hi vọng trong các trường hợp huynh đệ tụ họp cô sẽ xuất hiện.

"Không có lý do, không muốn chào đón cô mà thôi." Tiền Thiên Hạo một tay đút vào túi, mặt càng lúc càng thiếu kiên nhẫn.

Trương Hân Ninh vừa muốn mở miệng thay Đường Nhu bênh vực kẻ yếu, lại bị Ngôn Ích nắm cằm lên, hôn một cái. Nói đùa, hắn khó được nhìn thấy bạn tốt làm trò cười, sao có thể ngăn lại ở thời điểm này?

Đường Nhu cũng không có sinh khí, tương phản hơi nghiêng đầu, mái tóc đen suôn dài như thác nước nhu thuận đổ xuống, "Vậy có khả năng là tôi biết nguyên nhân." Đường Nhu đương nhiên nhớ kỹ người này, cho tới bây giờ ở thời cấp ba cô chỉ có một người bạn trai, mà người này chính là anh em tốt của bạn trai cũ lúc đó.

Bốn mắt nhìn nhau, cô bỗng tiến lên một bước, thân ảnh nam sinh cao ráo trong nháy mắt biểu lộ trở nên có chút cứng ngắc, thậm chí vô thức thối lui về sau.

Cô không hề có động tác dư thừa, chỉ là ngửa đầu nói: "Tôi cảm thấy là bởi vì. . . anh sợ tôi?" Âm thanh mềm mại uyển chuyển của người con gái ẩn giấu bên trong một tia khiêu khích nhàn nhạt.

Đối phó loại người này rất đơn giản, tại thời điểm thích hợp  liền đuổi theo, không cho hắn bất luận cơ hội nào để cự tuyệt, ngẫu nhiên khiêu khích thêm một chút thường thường sẽ đạt hiệu quả cao hơn.

"Tôi sợ cô cái gì?! Cô cũng đừng tự cho mình là đúng!" Quả nhiên, Tiền Thiên Hạo hừ lạnh một tiếng, bực bội nhường đường ra, "Cô muốn vào thì vào đi."

Đây là một quán bar nằm dưới lòng đất, bên trong có rất nhiều khu vực giải trí, ở giữa có một cái bàn tròn đặt đủ loại đồ ăn vặt cùng thức ăn hộp. Vài nam sinh quay chung quanh bàn bi-a bên cạnh, vừa nhìn thấy Ngôn Ích liền khiêu khích nói, "Đến a, Ngôn Ích, tới làm một trận."

Đường Nhu chưa thấy qua đám người này, cô nhận thức học tỷ mới không đến nửa năm, nhận biết Ngôn Ích bất quá chỉ có mấy tháng, căn bản là chưa gặp qua bọn họ.

Ngôn Ích hướng bọn hắn khoát tay áo, cự tuyệt.

Trương Hân Ninh và Đường Nhu dáng dấp đều đẹp, nhưng là Trương Hân Ninh chính là đối tượng không thể trêu chọc, nhưng Đường Nhu thì lại khác. Một tên hướng Đường Nhu hô: "Mỹ nữ bên kia có muốn hay không tới chơi một ván, chúng ta cùng cược tiền?"

Người nào đó mới vừa rồi còn vân đạm phong khinh, duy trì bản tính trà xanh biểu - Đường Nhu, nháy mắt vứt bỏ hết nguyên tắc, ngoái nhìn về phía đám nam sinh kia, nghiêm túc hỏi: "Chơi cái gì? Vẫn là bi-a lỗ tám cầu chín bi?"

Đám người: . . .

Hệ thống đột nhiên xuất hiện rất sát phong tình, nghiêm túc nói: "Mời ký chủ rời xa cờ bạc." Tốt a tốt a, thật đúng là không chọc nổi đại thiếu gia, không, là búp bê sữa. Cái hệ thống này thật thú vị, luôn luôn nói mình tiểu hài tử một tuổi, nhưng lại là AI (Artificial Intelligence) trí thông minh siêu cao, hết thảy đều vận hành theo chương trình, chưa từng giao lưu cùng cô.

Ngôn Ích nhíu mày: "Cô ta biết đánh bi-a?"

Tiền Thiên Hạo nhíu mày, không nói gì.

Cho dù không thể kiếm được tiền, Đường Nhu vẫn vén tóc dài lên, đưa tay cầm gậy. "Nhìn cái tư thế này, sợ là không phải chỉ biết một chút?" Cô đánh bi-a bộ dáng nhìn rất đẹp, nhất cử nhất động đều lưu loát, tư thế tiêu chuẩn như cầu thủ chuyên nghiệp, bi-a vẫn là một loại hình vận động nghệ thuật, nên mặc kệ là tư thế hay là động tác cũng đều lộ ra một cỗ soái khí. Những người trong này không thiếu người đánh không tệ, xem xét tư thế của cô, thái độ khinh bạc nguyên bản liền có chút nghiêm túc.

"Tích, Lý Hướng Dương đối với ký chủ ấn tượng chuyển biến: 'Trà xanh' - 'Người có chút thực lực', hiện rút ra thẻ năng lực 'Lý Hướng Dương'."

Một tiếng này vội vàng không chuẩn bị kịp, trước mắt cô hiện lên giao diện rút thẻ, thế là thuận lợi quấy rầy thị giác và thính giác người nào đó làm cây gậy trên tay chệch qua quả cầu bi-a.

Cả phòng cười vang.

"Ha ha ha ha ha, cô ta có biết chơi không vậy?"

"Chết cười tôi, tôi còn tưởng rằng là cao thủ, nhưng vạn vạn không nghĩ tới. . ."

"Cái lệch này xem ra có chút lợi hại à nha, ngay cả quả cầu bi-a cũng không đụng tới."

—— hệ thống mảy may không có phát giác sai lầm mình phạm phải, vẫn như cũ tận chức thông báo theo thiết lập: "Chúc mừng ký chủ thu hoạch được phần thưởng: Năng lực đánh bi-a lỗ: thẻ lục ---- Lý Hướng Dương."

Đường Nhu: . . . Ta xxx ngươi bố khỉ!

#rau: bạn trai nếu đội rau lên đầu thì khác gì đội nón xanh?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net