18. Học tập

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Annie
Một bàn tay cầm nồi sắt lên, Phùng Chử theo bản năng ước lượng.

Lúc Ôn Lương cùng Ân Kiệt trở về, nhìn thấy chính là cô cử trọng nhược khinh*, nhìn hình ảnh ném nồi mà há hốc.

*Cử trọng nhược khinh: ý nói việc nặng nề cực nhọc nhưng được giải quyết một cách dễ nhàng.

Miệng không tự giác mở ra, gương mặt ôn nhu của Ân Kiệt rốt cuộc có xu thế rạn nứt, "...... A Lương, đây thật là nồi nấu của nhà ta à?"

Cứng đờ gật gật đầu, Ôn Lương thật muốn đem Lưu Thường ở cửa sổ đối diện kéo qua xem, chứng minh Phùng Chử mới vừa rồi thật sự đã thủ hạ lưu tình, miễn cho bản thân nhúc nhích, tùy thời là có thể nhìn thấy sắc mặt phẫn hận của hắn.

"Cái nồi này thật sự có 50 cân sao?" (Ở TQ 50 cân=25kg) Đôi mắt nguy hiểm nheo lại, Ân Kiệt hiện tại có chút hoài nghi chồng mình mỗi ngày sau khi rửa nồi là bộ dáng eo đau lưng mỏi có phải là tranh thủ sự đồng tình của mình hay không.

Phải biết rằng, mình thấy hắn đáng thương, mỗi ngày đều phải đấm lưng cho hắn suốt một giờ.

Ôn Lương nghe xong, liền suýt chút nữa đem hai chữ oan uổng khắc trên mặt, "Em đi thử thử, liền biết anh có lừa em hay không."

Phùng Chử đem đối thoại hai người nghe xong, nàng quay đầu, thuận miệng khẳng định nói: "Anh ta nói không sai, cái nồi này nặng 50 mấy cân."

Xem bộ dáng nhẹ nhàng của tiểu cô nương, Ân Kiệt đỡ trán, đến nỗi Ôn Lương, cả khóe miệng đến lỗ tai đều như bị liệt.

Bàn tay vung lên, Ôn Lương dứt khoát nói: "Về sau công việc rửa nồi này đều cho nhóc phụ trách."

Phùng Chử không cảm thấy có chỗ nào không đúng, không chút nghĩ ngợi, trực tiếp đáp ứng, "Được."

Vốn là việc của mình hiện tại có người chia sẻ, Ôn Lương lập tức nhàn rỗi. Hắn một bên cùng Ân Kiệt cùng nhau chia đồ ăn, một bên hỏi: "Tiểu Chử, nhóc biết nấu ăn không?"

Không có chờ Phùng Chử mở miệng, hắn lại nói: "Nếu nhóc biết, về sau nhóc phụ trách cái này, chú tăng tiền lương lên thành 6000."

Cái giá cả này đối với những đầu bếp khách sạn cao cấp mà nói thì không tính là gì, bất quá ở nơi nhà ăn đại học này, có thể nói tiền lương như vậy quả là không tồi.

Cơm tập thể ở trường học không thể nấu ăn ít được, nguyên nhân chủ yếu chính là nồi quá nặng, không thể nhấc lên để xào. Như vậy đồ ăn sẽ nóng không đều, hỗn hợp như vậy có thể ăn ngon mới kỳ quái. Ôn Lương cũng là thấy Phùng Chử có thể không chút cố sức dùng một tay liền đem nồi nhấc lên, cho nên vừa nãy mới hỏi như vậy.

Với việc tiền nhiều hơn 3000 đồng, một tháng muốn kiếm tiền nhiều hơn 3000 đồng này, điểm này Ôn Lương đã tính toán.

Nghe nói thế, Ân Kiệt cũng dừng động tác phân chia đồ ăn, bắt đầu chờ đợi Phùng Chử trả lời.

Hiện tại trẻ nhỏ trong nhà được bà nội nó giữ, mọi người thường nói cách bối nhi thân, cách bối nhi thân*, còn không phải sao, hiện tại trẻ con đều bị chiều lên trời. Bọn họ cũng cùng bà của bọn trẻ nghiêm túc thảo luận chuyện này, nhưng bà lão chân trước đáp ứng, sau lưng nên chiều như thế nào thì vẫn chiều như thế nấy, làm cho bọn trẻ có một đống tật xấu lớn, bọn họ muốn sửa đúng cũng hữu tâm vô lực.

*(Câu này mình tra k ra, ai bk thì cmt giúp mình nhé)

Cứ việc trẻ con mới bảy tám tuổi, nhưng cứ thế mãi, chờ đến khi lớn rồi, lúc đó bọn họ đến có khóc cũng không ra nước mắt.

Đầu năm nay, hơi có bản lĩnh một chút, nhân viên không làm việc ở căn tin trường đại học nữa, mà sớm bị các khách sạn lớn đào đi rồi, dù là làm bếp xắt rau đều so với chỗ này có tiền đồ hơn. Không bản lĩnh, Ôn Lương cùng Ân Kiệt còn không hiếm lạ, sợ nhà mình tuyển người tạp nham, cho nên cho tới hôm nay bắt được Phùng Chử liền hỏi, bọn họ coi như là cái gì cũng có thể thử khi tuyệt vọng.

Nếu Phùng Chử thật sự biết xào rau, đến lúc đó bọn họ một người có thời gian dạy bọn nhỏ.

Nhìn ánh mắt chờ mong của Ôn Lương và Ân Kiệt, Phùng Chử trong lòng không hề gánh nặng đánh vỡ hy vọng của hai người, "Tôi không biết."

"A......" Ôn Lương cùng Ân Kiệt không hẹn mà cùng lộ ra thần sắc thất vọng trên mặt.

Nếu thật sự không được, bọn họ nói không chừng thật đúng là đến suy xét suy xét làm nghề khác. Ở căn tin đại học kiếm tiền là kiếm tiền, nhưng dạy dỗ giáo dục con nhỏ lại càng quan trọng.

"Nhưng mà tôi có thể học." Phùng Chử chớp chớp mắt, trong ánh mắt khắc chế không được thèm thuồng.

6000 tệ đó, đảo mắt tiền lương liền lên gấp đôi, đừng nói là xào rau, dù là trồng rau, cô cũng lập tức thật sự có thể đi đào đất.

Nhìn biểu tình của cô không che dấu chút nào, Ân Kiệt liền biết cô nghĩ gì, bất quá cô biểu hiện ra ngoài trắng trợn như vậy, không những không cảm thấy người này ham tiền, ngược lại đem tính cách ngay thẳng của cô bại lộ ra.

Cười một chút, Ân Kiệt một lần nữa làm việc của mình, "Nấu ăn không có đơn giản như cháu tưởng tượng đâu."

"Nghe bà ấy đi." Ôn Lương chỉ chỉ vợ mình, vẻ mặt kiêu ngạo, "Vợ chú đã từng đi học nấu ăn đấy."

Nếu như hắn không nhận thầu căn tin trường đại học này, thì ít nhất có thể làm buôn bán thức ăn linh tinh, cũng chỉ có thể dựa vợ hắn.

Ở đại học Đế Đô, rất ít có học sinh không biết nhà ăn phía tây có một người nấu ăn ngon, bà chủ còn lớn lên xinh đẹp.

Nếu bọn họ không có nói chuyện tiền lương này, Phùng Chử còn có thể tiếp thu, nhưng nhanh như vậy 6000 lại về tới 3000, nàng cảm thấy chính mình vẫn nên giãy giụa một chút.

"Tô thử xem có thể không?"

Nhìn đôi mắt sáng lấp lánh của cô, vốn dĩ muốn cự tuyệt lại bất giác nuốt xuống, Ân Kiệt bật cười, "Cháu có thể tưởng tượng, tiền lãng phí đồ ăn sẽ khấu trừ từ tiền lương của cháu."

Người tự tin không sai, nhưng không thể đua đòi. Tiểu cô nương trước mặt vừa thấy liền biết là chưa từng trải sự đời, còn giữ lại hồn nhiên lúc ban đầu, nhưng xã hội không cần nhất chính là thứ này.

Nếu muốn thích ứng với hiện thực, trước hết phải mài giũa phần hồn nhiên này.

So với sau này bị thiệt thòi lớn hơn, ở nơi này của bọn họ va chạm trước một chút cũng không phải là chuyện xấu.

Suy nghĩ như vậy, Ân Kiệt đem sọt đồ ăn thật lớn đẩy cho ở Ôn Lương bên kia, sau đó liền đi rửa tay, "Vừa vặn có một học sinh chút nữa sẽ tới đây ăn cơm, cháu trước tiên ở một bên xem, có thể học ít hay nhiều liền xem bản lĩnh của cháu."

Nhìn trước mặt ước chừng có ba bốn mươi cân rau dưa, Ôn Lương đột nhiên cảm thấy kỳ thật có người rửa nồi cũng không phải là chuyện gì tốt.

Phùng Chử hung hăng gật đầu, "Không thành vấn đề."

Rửa rau, xắt rau, chuẩn bị các loại gia vị, động tác của Ân Kiệt cũng không có cố tình chậm lại, chỉ theo tốc độ bình thường mà làm.

Bên tai là tiếng "Đốc đốc đốc", âm thanh dao phay thiết ở trên thớt, Phùng Chử không chớp mắt nhìn Ân Kiệt.

Bởi vì khí hoá lỏng là để tăng áp lực khí, cho nên mới vừa mở van là có thể cảm giác được sức nóng.

Ngọn lửa màu cam phản chiếu gò má căng thẳng của Phùng Chử, thấy vậy làm Ân Kiệt thoáng vừa lòng. Tuy rằng không biết thiên phú của cô bé như thế nào, nhưng thái độ học tập rất thành khẩn.

Thức ăn muốn ngon không nhất định phải cho rất nhiều gia vị, đầu bếp chân chính là phải dùng hương vị đơn giản nguyên liệu tươi ngon, điểm này đối với món ăn Quảng Đông mà nói đặc biệt quan trọng.

Rất nhanh , một đĩa thức ăn đã được làm xong.

Ngửi ngửi mùi hương trong không khí, Phùng Chử không khỏi cảm thán nhân loại thật sự thần kỳ. Rõ ràng vừa mới một món khó ăn muốn chết, hiện tại làm cô thấy chảy nước miếng.

"Thế nào, học xong sao?" Ân Kiệt hỏi.

Những lời này là cô cố ý, một người không hề có nền tảng, sao có thể chỉ xem một lần liền biết làm cái này.

Vốn dĩ Ân Kiệt cho rằng cô bé này sẽ lộ ra thần sắc ngượng ngùng, đến lúc đó mình lại dạy bảo hai câu, nói cho cô bé nhất định phải làm đến nơi đến chốn, chuyện này liền xong. Qua không bao lâu, nói không chừng cô bé sẽ có thể phụ hai người bọn họ.

Phùng Chử bên này hoàn toàn không biết suy nghĩ trong lòng của Ân Kiệt, hồi tưởng một chút, xác định không có bỏ sót bước nào, cô mở miệng nói: "Tôi hình như...... Học xong."

Phùng Chử cảm thấy, mình cách 6000 tệ càng gần một bước.

Vốn dĩ đang nhặt rau, Ôn Lương ngẩng đầu lên, thần sắc dần dần cổ quái. Nếu hắn không có nhớ lầm, đây là món sở trường của vợ hắn, cũng là món để thu hút khách nhất, dễ dàng như vậy đã bị người khác học được rồi?

Vỗ vỗ cái trán, Ân Kiệt để đồ ăn một bên, sau đó bất đắc dĩ nói: "Nếu như vậy, vậy cháu liền tự mình nấu thử xem đi."

Tưởng tượng so với hiện thực luôn có khác biệt.

Hít sâu một hơi, Phùng Chử tiện tay lấy cây cải dầu rêu. Lúc nước sôi thì cho muối vào, sau đó đem cây cải dầu rêu chần một phút.

Sau đó đem cây cải dầu rêu vớt ra, Phùng Chử bắt đầu nêm nếm nước dùng.

Trong lòng bắt đầu đếm số, tới đủ thời gian, cô quyết đoán một tay đem nồi bưng lên, đem nước dùng một chút một chút đỗ vào đồ ăn.

Cảm thấy động tác của cô có điểm quen mắt......

Còn không kịp nghĩ lại loại quen thuộc này là chuyện như thế nào, bên ngoài cửa liền truyền đến âm thanh nhẹ nhàng.

"Anh Ôn, em hôm nay ăn trưa được rồi sao?" Bởi vì liên tiếp ăn cơm ba năm ở chỗ này, Phan Hâm Nguyên cùng hai người Ôn Lương, Ân Kiệt quan hệ không tồi, cho nên nói năng cũng không khách sáo nhiều.

"Lập tức có ngay đây." Dừng công việc trên tay phu, đồ ăn đã chọn xong, Ôn Lương rửa bùn dính trên tay sạch sẽ, lau khô mới cầm khay đem đồ ăn cùng cơm mang sang.

Lúc hắn chuẩn bị ra khỏi bếp, Ân Kiệt bỗng nhiên nghĩ tới cái gì, chặn lại nói: "Anh đợi chút?"

Theo bản năng đứng lại, Ôn Lương tiếp theo liền nhìn vợ đem một phần đồ ăn khác cũng bày lên.

Nháy mắt, Ôn Lương liền hiểu rõ dự tính của cô.

"Để tiểu Phan giúp một chút, không cần nói cho hắn cái nào là em làm, cái nào là tiểu Chử làm."

Không có chuyện nói trước, người bình luận tương đối khách quan, như vậy cô bé này mới có thể hiểu hai người chênh lệch như thế nào.

Nhướng lông mày lên, Ôn Lương quyết đoán đáp ứng, sau đó hắn mới đi ra ngoài.

Ân Kiệt là người phụ nữ rất tinh tế, ý tưởng cùng tính toán của cô đều không sai bao giờ, nhưng có một số việc, thường thường đều sẽ không theo kế hoạch.

Năm phút sau, nhìn hai dĩa thức ăn giống nhau như đúc, Phan Hâm Nguyên nghi hoặc hỏi: "Đây là làm gì?"

Ôn Lương đem sự tình nói một lần, Phan Hâm Nguyên lúc này mới hiểu rõ.

Còn không phải là đoán đồ ăn sao, quả thực là chuyện nhỏ không tốn sức gì, hắn có gia đình học sâu về lĩnh vực này, am hiểu ẩm thực.

Trong lòng nghĩ như vậy, Phan Hâm Nguyên liền giơ đũa lên. Ăn trước một miếng dĩa đồ ăn bên trái, sau khi ăn cảm thấy hương vị quen thuộc, hắn nháy mắt liền vui vẻ.

Không nghĩ tới chính mình nếm thử chuẩn như vậy, lập tức liền thử dĩa còn lại.

Nhưng mà lúc lại ăn bên phải, tươi cười trên mặt Phan Hâm Nguyên bỗng nhiên cứng đờ.

Hai dĩa thức ăn này, chẳng lẽ không phải từ một người làm ra sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net