Chương 1: Vụ án mới

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nửa đêm, trăng khuất sau mây, trời u ám.

Phía Tây Long Thành, trong công viên, một người đàn ông ngơ ngác ngồi ở bên hồ.

Một lát sau, khi trăng tròn lướt qua tầng mây, một luồng nguyệt quang rọi xuống mặt hồ, thân ảnh bên hồ đã biến mất.

Trong hồ nước bốc lên một từng đợt bong bóng, thứ kia bốc lên từng làn từng làn tạo nên gợn sóng, hồ nước đang từ từ khôi phục lại vẻ tĩnh lặng...

*

Dạ Tôn vừa tắm xong, y đặc biệt mặc vào một bộ áo ngủ dài màu trắng, y dùng tay lau đi hơi nước trên tấm gương trong phòng tắm, mái tóc đen ngắn của nam nhân trong gương nháy mắt biến thành suối tóc dài màu xám bạc, Dạ Tôn rất hài lòng, y nhíu mày, vui vẻ nhìn chính mình trong gương, bước ra khỏi phòng tắm.

Trong phòng ngủ, đèn sáng, một người ngồi trên giường.

Đêm nay, Dạ Tôn không vội vã đi vào, y dựa người vào khuông cửa, khóe môi khẽ nhếch, ngữ khí lười biếng: "Tiểu Hồng Tuyết..." Tiếng nói bỗng im bặt đi.

Phó Hồng Tuyết vốn dĩ đã tắm xong, thay áo ngủ nằm ở trên giường, giờ khắc này lại mặc một thân trường sam hắc hồng, hắn đang dùng dây cột tóc màu đỏ buột lại mái tóc đen dài ở sau gáy, xem ra hắn muốn đi ra ngoài.

Vừa thấy Dạ Tôn bước tới, Phó Hồng Tuyết đứng lên nói: "Vừa nãy có điện thoại của Cục Điều Tra Đặc Biệt, có vụ án mới, ta và Triệu sở trưởng lái xe qua xem hiện trường."

Dạ Tôn: "..."

Phó Hồng Tuyết sửa lại tay áo một chút, lấy ra một cái túi từ trong cái tủ ở trên đầu giường, nhét túi vào trong tay của Dạ Tôn: "Cố ý lấy cho ngươi."

Trong lòng Dạ Tôn cuối cùng cũng coi như có tí vui vẻ, tốt xấu gì cũng còn có quà tặng, có thể nhận.

Tiếng gõ cửa từ ngoài truyền đến, phía đối diện, giọng nói của cái tên Triệu Vân Lan luôn khiến Dạ Tôn phiền chán vang lên theo: "Hồng Tuyết, đi thôi."

"Đến ngay." Phó Hồng Tuyết dặn dò, "A Dạ, ngủ sớm đi."

Dạ Tôn liếc hắn một cái, một mặt ai oán.

Phó Hồng Tuyết nở nụ cười, ôm lấy hông của y, nhanh chóng tiến sát lại một cái lên môi y, không đợi thưởng thức Dạ Tôn được tư vị, hắn đã thả Dạ Tôn ra, bước ra phòng khách, cầm lấy hắc đao treo trên giá ở mặt sau ghế sô pha, mở cửa đi ra ngoài.

Một mình trong phòng, Dạ Tôn đại nhân cầm cái túi mà Tiểu Hồng Tuyết nhà y trước khi đã đưa cho y, đi tới bên giường ngồi xuống, mở túi từ trong đó ra một quyển sổ tay...

Dạ Tôn run run cầm quyển sổ to bằng lòng bàn tay, trên bìa viết "Phòng chống lừa đảo: Một trăm chiêu trò lừa đảo thông dụng".

Dạ Tôn mở sổ tay ra, trang đầu tiên là lời tựa giới thiệu về việc lừa đảo cho tất cả mọi người. Mặt Dạ Tôn nhanh chóng chuyển đen, lại lật tiếp mấy trang sau viết: "Đầu đường phát đồ dùng thử miễn phí cần cẩn thận, kẻo kiếm được hạt vừng nhưng ném mất quả dưa hấu", "Người tìm kiếm tài năng gọi ngươi làm minh tinh? Cẩn thận, chỉ là âm mưu"...

Dạ Tôn xem vài trang, lửa giận trong lòng không thể nhịn được nữa, nhấc tay ném quyển sổ tay "Phòng chống lừa đảo" kia lên không trung, quyển sổ bốc cháy, chớp mắt hóa thành một đống tro bay tản đi.

Y chẳng qua cũng chỉ muốn đùa vui một chút, gia nhập cái tổ chức lừa đảo kia nửa tháng thôi, hiện giờ Phó Hồng Tuyết xem y như kẻ ngu si mà chăm sóc sao? Rõ ràng mình mới là người muốn ở lại Hải tinh với hắn mà!

Lát sau, chuông điện thoại của Dạ Tôn rung lên.

Thay vì nhắn tin bằng chữ, Phó Hồng Tuyết rốt cuộc học được cách gửi tin nhắn âm thanh: "A Dạ, ta đến hiện trường, xem tình hình đêm nay ta không thể quay về nhà được, không cần chờ ta, ngủ sớm đi."

Dạ Tôn lạnh rên một tiếng, ném điện thoại di động trên giường, đứng dậy lấy quần áo trong tủ ra, thay xong, y cầm theo gậy chống của mình đi ra cửa.

*

Nửa đêm, một giờ rưỡi.

Quán bar "Lòng đất Long Thành" vô cùng náo nhiệt.

Âm nhạc đinh tai nhức óc, ánh đèn lấp loé. DJ chơi nhạc trên sân khấu, hai thanh niên ngực trần người nước ngoài và một cô gái mặt nội y gợi cảm đang khiêu vũ khích thích bầu không khí.

Trong sàn nhảy, mỗi người đều đong đưa cơ thể theo nhịp điệu của âm nhạc, nhìn xung quanh mọi nơi đều là những cánh tay thon dài, bắp đùi trắng nõn. Dưới ánh đèn và bầu không khí như vậy, tất cả những thứ náo nhiệt này trông đặc biệt giả tạo.

Dạ Tôn đuổi khéo từng nữ nhân gợi cảm cứ đi đến chỗ y, hỏi y có muốn mua "Vui sướng" hay không, y cười lạnh một tiếng nhìn về phía sàn nhảy, giơ tay nâng ly Husky có đá trên bàn lên, lắc nhẹ ly rượu uống một hớp.

Càng ở trong gian ầm ĩ thế này, nội tâm của y lại càng yên tĩnh.

Đưa Phó Hồng Tuyết từ trùng động về đây đã hơn một tháng, y còn từng lo lắng một người cổ đại như Phó Hồng Tuyết có thể thích ứng với sinh hoạt hiện đại của mình hay không, ngay lúc này y thật muốn tát vào mặt mình một thật mạnh. Phó Hồng Tuyết tới Hải tinh một tháng liền tìm được công việc, bây giờ tất cả đều thuận buồm xuôi gió, mỗi ngày hắn đi khắp nơi theo tên Triệu Vân Lan khốn kiếp kia làm nhiệm vụ, chạy tới hiện trường, rất hưởng thụ công việc và sinh hoạt hiện tại, nụ cười trên mặt hắn so với trước kia càng nhiều hơn rất nhiều.

Mà y...

Ngón tay thon dài của Dạ Tôn nắm thành quyền chống lên gò má, y lắc lắc rượu trong ly, viên đá và chạm vào thành ly phát ra tiếng vang rất nhẹ, rất nhanh bị nhấn chìm trong tiếng nhạc điếc tai.

Y một kẻ đã từng quát tháo phong vân, suýt nữa đã lãnh đạo người Địa tinh công chiếm Hải tinh trở thành người thống trị, đại BOSS, bây giờ lại lưu lạc đến nổi đi uống rượu cũng phải đưa tay cầm tiền của vợ... Chờ chút, chuyện này xem xét kĩ cũng không mất mặt lắm. Dạ Tôn nghĩ, ta vì hắn mà từ bỏ tất cả năng lượng của bốn thánh, hắn nuôi ta cả đời thì có làm sao?

Nhưng mà... Cũng không thể bởi vì ta muốn đùa giỡn một tí, đi theo bọn lừa đảo, hắn liền cứ nắm lấy chuyện này không buông, coi ta là một kẻ ngu ngốc bất cứ lúc nào cũng sẽ bị người khác lừa gạt như thế chứ? Đưa ta quyển sổ tay "Phòng chống lừa đảo" gì đó, ngươi xem ra là kẻ dễ lừa gạt như thế sao? Ta mới là tên lừa đảo tổ sư gia, ngươi có biết không?

Dạ Tôn nghiêng người dựa vào quầy bar, tức giận bất bình uống một hớp cạn sạch rượu trong ly, y đặt ly rượu lên quầy bar, gõ nhẹ gậy chống trong tay lên quầy, chưa kịp mở miệng, người pha rượu đã đưa một ly rượu Husky có đá mới cho y.

Dạ Tôn có chút bất ngờ, hắn hơi nhíu mày, đáy mắt mang theo một vệt men say nhìn sang.

Người pha rượu cười nói: "Vị tiểu thư bên kia mời ngài."

Dạ Tôn giương mắt, tại một bên khác của quầy bar, một cô gái mặc váy ngắn thắt lưng đen chừng hai mươi tuổi cũng nhìn sang Dạ Tôn, cô bé kia trang điểm rất đậm, đại đỏ chót.

Dạ Tôn giơ ly lên, khẽ vuốt cằm, cười với nàng ta.

Cô gái kia được đáp lại, dưới sự lôi kéo của hai người bạn ở phía sau, bưng ly "Huyết tinh mã lệ" của nàng đi tới trước mặt Dạ Tôn.

Cô gái đến gần, ánh mắt cực kì nóng bỏng đánh giá Dạ Tôn. Người đàn ông này thật là đẹp trai nha... Đặc biệt là đôi mắt kia, bị vài sợi tóc hơi xoăn tán lạc che khuất một góc, men say trong mắt càng hiện rõ hơn, y nhếch khóe môi giương mắt nhìn nàng, rõ ràng là đang cười, nụ cười kia lại mang theo một tia xâm nhập, chỉ khiến người ta cảm thấy trái tim bị ức chế không nhịn được ầm ầm đập mạnh.

Trong nháy mắt đó, cô gái bỗng có cảm giác nhặt được một loại hưng phấn, nàng chủ động mở lời: "Anh chàng đẹp trai, tới chơi một mình à?"

Nói xong, tay cô liền đạt lên vai của Dạ Tôn.

Dạ Tôn khoát tay, giơ gậy chống chặn tay của cô bé kia lại, cái tay kia bị đẩy xa cách người y mười mấy cm.

Dạ Tôn hơi nghiêng người, đáy mắt là một vệt ý cười, y nói: "Tôi không đến một mình..."

Đây là tâm ý từ chối rất rõ ràng, nhưng cô gái không cam lòng từ bỏ: "Thật sao? Tại sao không nhìn thấy bạn của ngài?"

Dạ Tôn uống một hớp rượu: "Ngay sau lưng tôi đó."

Cô gái nhìn sang, phía sau Dạ Tôn một khoảng không xa chính là cửa ra, ngoại trừ một đám người vừa bước vào bar, thì không có người nào.

Cô gái hỏi: "Phía sau anh làm gì có người nào?"

Dạ Tôn ngoắc ngoắc ngón tay gọi nàng, cô gái vội vã để tiến sát lại, Dạ Tôn nhìn chằm chằm vào mắt của nàng, thấp giọng nói: "Phía sau tôi... Có quỷ."

Cô gái cười "xì" một tiếng, vừa ngẩng đầu, liền thấy sau gáy Dạ Tôn một nam nhân mặt xanh nanh vàng máu me đầy mặt ánh mắt trống rỗng nhìn chằm chằm nàng. Cô gái sợ đến rít gào, quay đầu bỏ chạy.

Nụ cười trên mặt của Dạ Tôn càng sâu, y không nhịn được cười ra tiếng, tâm tình cuối cùng cũng coi như được vui vẻ, y uống xong trong ly rượu, dùng gậy chống gõ gõ quầy bar, gọi một ly rượu nữa.

Rượu mới đưa tới bên mép, Dạ Tôn thoáng nhìn thấy một bóng người tới gần.

Còn xong chưa? Dạ Tôn hơi nhíu mày, liếc người kia một chút.

Lần này, là một người đàn ông.

Người đàn ông kia cao hơn một mét tám, mặc sơ mi đen, vóc người rất tốt. Khuôn mặt anh ta khá lạnh lùng, mặt mày cũng lộ ra một luồng lãnh ý, anh ta ngồi xuống bên cạnh Dạ Tôn, cũng gọi một ly Husky có đá.

Dạ Tôn hơi nhíu mày, nhìn người đàn ông kia nở nụ cười.

"Một mình?" Anh ta hỏi.

Lại nữa... Dạ Tôn hơi nhíu mày, chủ động đến gần.

Người kia thấy Dạ Tôn muốn nói chuyện, ghé tai lắng nghe.

"Đã có người nào từng nói với anh chưa..." Dạ Tôn ghé bên tai nam nhân nói, "Khuôn mặt của anh khiến người ta rất chán ghét? Đặc biệt khiến tôi chán ghét."

Nói xong, Dạ Tôn ngửa đầu uống cạn ly rượu, đặt vài tờ tiền mặt dưới đáy ly, xoay người đi khỏi.

Khi qa khỏi quán bar đã ba giờ đêm, Dạ Tôn cầm gậy chống đi dọc theo hẻm nhỏ với ánh đèn đường mờ nhạt trở về nhà, lúc đi qua chỗ rẽ thì đáy mắt của y xẹt qua một vệt lãnh ý, phía sau có tiếng bước chân, rất nhẹ, nhưng thể không lọt khỏi lỗ tai của y.

Dạ Tôn dừng lại tựa ở bên tường, nhấc tay xoay gậy chống nắm lấy phần thân gậy, sau đó vung mạnh tay mà về phía sau lưng...

Một bóng người nhanh chóng nghiêng người né tránh, người này chính là người đàn ông khi nãy đến gần y trong quán rượu. Một giây sau, người kia liền vung một quyền đánh thẳng về phía Dạ Tôn, y xoay cổ tay, lấy cây gậy trong tay làm vũ khí xông vào đón đỡ người kia, qua vài chiêu y đã nhìn ra được người này là một cao thủ.

Dạ Tôn đánh lui người đàn ông kia, hỏi: "Tại sao đi theo tôi?"

Người kia xoa xoa tay, nhìn về phía y: "Tôi nghĩ mình muốn có một thứ của anh."

Dạ Tôn không rõ: "Thứ gì?"

Nam nhân: "Vui sướng."

Dạ Tôn: "Tôi chỉ tới uống rượu, không phải đến tìm hoan."

"Tôi đã nhìn thấy hết, anh còn không thừa nhận?" Người kia lấy thẻ cảnh sát từ trong ví tiền ra, "Vậy thì làm phiền anh đi theo tôi một chuyến, hiệp trợ điều tra."

Dạ Tôn liếc người kia một cái, tâm tình buồn bực nên y thực sự không thèm để ý, xoay người muốn đi. Y mới quay người lại, người đàn ông kia liền nhanh như chớp chụp lấy cánh tay của y, hai người lại đánh nhau tiếp.

Dạ Tôn bị hắn ta trêu tức đến mức thiếu kiên nhẫn, lòng bàn tay ngưng tụ một luồng hắc năng lượng, chưa kịp đánh ra, tiếng thắng xe chói tai từ đâu vang lên, một chiếc xe đậu sát bên cạnh bọn họ.

Triệu Vân Lan, Đại Khánh và Phó Hồng Tuyết vội vã từ trên xe bước xuống.

"Người không phải do y giết!" Triệu Vân Lan lên tiếng.

Phó Hồng Tuyết đã phóng nhanh về phía trước, đẩy nhẹ hắc đao trong tay, lách qua hai người kia, chắn ở trước người Dạ Tôn, thấp giọng hỏi: "A Dạ, ngươi không sao chứ?"

Dạ Tôn không trả lời.

Triệu Vân Lan trưng bộ mặt "Chỗ nào cũng có ngươi" ra, liếc mắt nhìn Dạ Tôn, sau đó nở nụ cười thân thiện, đi tới trước mặt người đàn ông kia, đưa tay ra nói: "Hàn... Thần đúng không? Ngưỡng mộ đại danh đã lâu. Tôi là Triệu Vân Lan của Cục Điều Tra Đặc Biệt ở Long Thành, chiều hôm qua tôi vừa nhận được thông báo của cấp trên, tôi còn tưởng rằng sáng ngày mai anh mới đến."

Người đàn ông kia bắt tay với Triệu Vân Lan: "Hắc Thuẫn tổ, Hàn Trầm."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net