Chương 11: Đóng phim

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cảnh quay đầu tiên là cảnh K bước vào cửa, sau đó hai người ăn cơm trò chuyện, đạo diễn Chu vốn đã làm tốt công tác chuẩn bị bởi vì nghĩ Dạ Tôn sẽ NG nhiều lần mà phải quay lại cảnh này.

Thế nhưng ngoài dự liệu của ông, Dạ Tôn thế mà lại không quên lời thoại nào, hơn nữa cảm xúc cũng biểu đạt rất đúng chỗ.

Không chỉ có như vậy, y còn có rất nhiều chi tiết nhỏ khiến cảm giác nhập vai cực kỳ tốt.

Nhưng chỉ có Phó Hồng Tuyết mới hiểu, đạo diễn khen những chi tiết nhỏ kia, tất cả là biểu hiện của Dạ Tôn khi y đối mặt với người chưa quen thuộc.

Phó Hồng Tuyết ngồi ở ghế bên cạnh, nhìn Dạ Tôn diễn. Hắn còn nhớ khi mới quen Dạ Tôn, Phó Hồng Tuyết luôn cảm thấy nhìn không thấu y.

Trước một giây y có thể cầm cốt đinh, đâm mười bốn cái cốt đinh vào trong thân thể hắn, nhưng không bao lâu sau lại đối đãi với hắn cực kì tốt. Phó Hồng Tuyết uống hết ly nước y chưa không uống hết trong tay mình, lại nghĩ đến hắn còn chưa từng hỏi qua Dạ Tôn, từ khi nào y bắt đầu yêu hắn.

Phó Hồng Tuyết rơi vào trong hồi ức, những trí nhớ xa xôi kia từng chút một hiện lên, khiến Phó Hồng Tuyết không làm sao chú ý đến cảnh quay phim trước mắt.

Mãi đến tận sau khi bắt đầu quay phân cảnh khiêu vũ.

Dạ Tôn không biết khiêu vũ, trước khi có qua bên cạnh nhờ lão sư chuyên môn phụ trách thiết kế động tác vũ đạo chỉ điểm.

Lão sư phụ trách vũ đạo là một nữ nhân rất đẹp, mặc áo len cổ chữ V, quần dài màu xanh sẫm, cô vươn tay mình cầm tay Dạ Tôn dạy từng động tác vũ đạo, đầu tiên cô bảo Dạ Tôn đặt một tay lên hông của mình, sau đó một cái tay của y nắm lấy tay của cô.

Phó Hồng Tuyết hơi nhíu mày, ngồi thẳng người lại.

Hai người ở rất gần, trong tiếng nhạc êm dịu, Dạ Tôn nghiêm túc học từng bước nhảy, qua vài phút liền nhảy ra dáng điệu.

Lão sư dạy vũ đạo bảo Sở Kỳ Kỳ và Dạ Tôn cùng nhau thử nhảy một chút, sau khi điều chỉnh sơ lược xong, Chu Thành Thành liền đến giảng giải về cảnh quay.

"Một lát nữa, cảnh quay này là trong lòng K muốn Sở Kỳ Kỳ yêu mình, đồng thời cũng đã biết Sở Kỳ Kỳ yêu mình rồi, K hưởng thụ quá trình này, sự tự tin và tự yêu mình cậu cần biểu hiện ra. Phân cảnh diễn này không có lời thoại, rất thử thách cần biểu đạt bằng hành động." Đạo diễn Chu quay sang Dạ Tôn nói, "Cậu cần dùng ánh mắt biểu đạt tình yêu của cậu... Đương nhiên, đây là một loại tình yêu giả tạo. Sau đó cậu liền diễn ra dáng điệu muốn hôn cô ấy, Văn Hinh sẽ thẹn thùng tách ra, cậu lại hôn cô ấy, trong quá trình này Văn Liệt phụ thân của cô ấy sẽ mở cửa đi vào, hiểu chưa?"

Sở Kỳ Kỳ gật đầu.

Dạ Tôn cũng gật đầu theo.

Máy móc sẵn sàng, Sở Kỳ Kỳ và Dạ Tôn quay cảnh đầu tiên.

Trải qua lần mấy phân cảnh quay lúc nãy, hảo cảm của Sở Kỳ Kỳ đối với Dạ Tôn tăng gấp bội, cô lần đầu cảm thấy được mình dùng ít sức lực như thế đối diễn với một người mới.

"Khi đi đến vị trí trên kia tôi sẽ dẫn anh đi, miễn cho anh tách khỏi khung hình." Sở Kỳ Kỳ và Dạ Tôn thử diễn trong âm nhạc một lần, nàng nói, "Một chút nữa, chủ yếu là tình cảm của anh lôi kéo tôi, bởi vì tôi là người được yêu thích nên sẽ biểu hiện khá thẹn thùng, mà anh thì nên diễn ngược lại, anh cứ coi tôi thành người anh yêu trong thực tại, sau đó làm hết sức mình mà biểu hiện sự yêu thích kia ra, còn phải có chút biểu lộ tình cảm này là giả tạo..."

Dạ Tôn cong khóe môi mang theo một vệt ý cười, y hơi nheo mắt lại nhìn về phía Sở Kỳ Kỳ: "Tôi hiểu."

Sở Kỳ Kỳ thấy Dạ Tôn nói như vậy, cũng không nhiều lời, hai người trở về chỗ ngồi xuống, chuẩn bị cảnh quay chính thức.

Phó Hồng Tuyết không nghịch điện thoại di động nữa, hắn đoan chính ngồi ở trên ghế, nhìn về phía hai người sau máy quay.

Đầu tiên, Sở Kỳ Kỳ mở nhạc, sau khi âm nhạc vang lên, Dạ Tôn từ trên ghế đứng lên bước đến, cực kì thân sĩ hữu lễ cúi chào Sở Kỳ Kỳ một cái, đưa tay ra mời cô khiêu vũ. Sở Kỳ Kỳ thẹn thùng mà đưa tay mình đặt lòng bàn tay của Dạ Tôn, Dạ Tôn nắm cô đi tới trước bàn, sau đó nhẹ nhàng đỡ hông của cô.

Máy quay lia theo hướng đi của Sở Kỳ Kỳ, hai người khiêu vũ trong âm nhạc, ánh mắt Dạ Tôn một khắc đều không hề rời từng bước đi của Sở Kỳ Kỳ, y nhìn Sở Kỳ Kỳ, ánh mắt thật chăm chú, si mê. Thế nhưng khi Sở Kỳ Kỳ thẹn thùng cúi đầu, Dạ Tôn đột nhiên cong khóe môi, y hơi nhắm mắt lại, lộ ra một thoả mãn nụ cười, giống như một con mèo vừa đùa cợt được con mồi của mình.

Trong âm nhạc êm dịu, hai người ôm eo nhau, khẽ đu đưa thân người theo tiếng nhạc nhẹ nhàng.

Dạ Tôn cúi người thì thầm một câu gì đó bên tai Sở Kỳ Kỳ, Sở Kỳ Kỳ đột nhiên giơ tay lên, khuôn mặt hờn dỗi đánh vào ngực Dạ Tôn.

Hai người thân mật khiến Phó Hồng Tuyết cảm thấy trong lòng căng thẳng, tay không nhịn được nắm chặt, ly giấy trong tay hắn nhất thời bị bóp nát, nước bên trong bị tràn ra, đổ trên người hắn cũng không chú ý.

Sở Kỳ Kỳ cười đến e thẹn, sự thẹn thùng kia lại tựa hồ khiến Dạ Tôn nhìn như có chút xuất thần, y giơ tay lên, đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt qua khuôn mặt của Sở Kỳ Kỳ, Sở Kỳ Kỳ hơi cứng đờ theo động tác của y, sau đó ngẩng đầu nhìn Dạ Tôn.

Đôi mắt của Dạ Tôn rất đẹp, giờ khắc này Sở Kỳ Kỳ có thể nhìn từ trong con ngươi sáng ngời của y thấy rõ mặt mình, ánh mắt của y rất chăm chú, khóe môi của y lại mang theo một nụ cười khẽ, hai người sát lại gần khiến Sở Kỳ Kỳ có loại cảm giác khó có thể tự kiềm chế, phảng phất lúc này cô chính là Văn Hinh, mà trước mặt cô chính là nam nhân mình ái mộ...

Đầu ngón tay của Dạ Tôn nhẹ nhàng quét qua khóe môi Sở Kỳ Kỳ, sau đó y cúi người hướng về môi của Sở Kỳ Kỳ hôn xuống.

Phó Hồng Tuyết cắn môi thật chặt, trong đôi mắt dường như có sắp bốc lửa cháy rực.

Ngay lúc Dạ Tôn sắp hôn lên môi Sở Kỳ Kỳ, ánh mắt của cô tựa như lẩn tránh, nghiêng đầu tách ra. Nhưng mà ánh mắt Dạ Tôn trong nháy mắt thay đổi, trở thành xâm chiếm mang theo mấy phần dục vọng, y hơi dùng sức nắm lấy cằm Sở Kỳ Kỳ, sau đó cúi đầu hôn cô.

"Cắt!"

Đạo diễn Chu rất hài lòng, quay được thêm rất nhiều phân cảnh đặc tả.

Sở Kỳ Kỳ trải qua một cảnh diễn khi nãy, đối với Dạ Tôn tăng thêm vài phần kính trọng, hai người vừa đi về khu vực nghỉ ngơi vừa tán gẫu.

Sở Kỳ Kỳ: "Anh thực sự lần đầu đóng phim?"

Dạ Tôn: "Đúng thế."

Sở Kỳ Kỳ: "Vậy những hành động của anh cũng quá tốt rồi chứ? Anh làm thế nào diễn được như vậy?"

Dạ Tôn liếc mắt nhìn Phó Hồng Tuyết, cong khóe miệng cười nhẹ, không trả lời.

Sở Kỳ Kỳ thấy y cười đến ôn nhu như thế, chợt nói: "Có phải là... Trước đây anh theo đuổi bạn gái cũng dùng qua chiêu này?"

Dạ Tôn hơi nheo mắt lại, lại không nói lời nào.

Sở Kỳ Kỳ lập tức cảm giác mình đoán đúng: "Bạn gái của anh cũng quá hạnh phúc đó chứ?!"

Dạ Tôn nhìn về phía Phó Hồng Tuyết, lúc này Phó Hồng Tuyết mặt không hề cảm xúc ngồi ở đó, cũng không biết hắn đang nghĩ gì.

Vừa ngẩng đầu đã thấy Dạ Tôn bước tới, Phó Hồng Tuyết liếc mắt nhìn y, đứng dậy đi mất.

Dạ Tôn hỏi: "Đi đâu thế?"

Phó Hồng Tuyết cũng không quay đầu lại: "Phòng vệ sinh."

Dạ Tôn ồ một tiếng, ngồi xuống nghỉ ngơi với Sở Kỳ Kỳ.

Trợ lý của Sở Kỳ Kỳ mang tới ít hoa quả đã gọt sẵn, Sở Kỳ Kỳ cầm dĩa ăn, cũng gọi Dạ Tôn ăn cùng.

Cô rất tò mò về Dạ Tôn, vừa hỏi chút chuyện linh tính, thế là càng hỏi càng hứng thú, hỏi tiếp: "Dạ Tôn, anh và bạn gái của anh ai theo đuổi ai vậy?"

Dạ Tôn cũng không bài xích chuyện tán gẫu với người khác, bình thường cũng rất ít người hỏi y về phương diện tình cảm.

Vào lúc này, hiếm thấy có người hỏi, y rất tình nguyện tâm sự: "Tôi theo đuổi hắn."

Lúc trước y xuất thủ cứu Phó Hồng Tuyết từ nhà tù mã nô ra, thoạt đầu cũng không cùng nghĩ nhiều như thế, nhưng sau đó, người kia liền dần dần biến thành người luôn quẩn quanh trong lòng y, để y muốn đến gần, muốn nắm giữ, muốn bảo vệ...

Sở Kỳ Kỳ: "Oa, cô ấy nhất định có dung mạo rất xinh đẹp nhỉ?"

Dạ Tôn nở nụ cười: "Hừm, rất dễ nhìn."

Sở Kỳ Kỳ hỏi: "Có đẹp hơn tôi không?"

Dạ Tôn rất nghiêm túc trả lời: "Đẹp hơn cô."

Tiểu trợ lý bên cạnh không nhịn được che miệng cười trộm.

Sở Kỳ Kỳ: ". . ." Cô vì cái gì mà muốn tự chuốc nhục nhã nhỉ?

Sở Kỳ Kỳ lại hỏi: "Hai người quen biết nhau như thế nào?"

Dạ Tôn nói: "Tôi lạc đường trong sa mạc, hắn cho tôi một ngụm nước, sau đó đưa tôi thoát khỏi sa mạc."

"Một ngụm nước liền thu được một anh chàng đẹp trai?" Sở Kỳ Kỳ khóc thét, "Vậy bây giờ tôi hiện tại đi sa mạc cố thủ, còn có thể tìm được một người sao?"

Sở Kỳ Kỳ đang cảm khái, Phó Hồng Tuyết từ bên ngoài trở về, ngồi xuống bên cạnh Dạ Tôn.

Dạ Tôn rất tự nhiên cầm một miếng dưa Ha-Mi rong tay xoay người đưa tới bên miệng Phó Hồng Tuyết.

Phó Hồng Tuyết nghiêng đầu: "Không ăn."

Dạ Tôn cũng không miễn cưỡng, y ăn một mình.

Sở Kỳ Kỳ líu lưỡi: "Trợ lý của anh tính cách rất khó chịu nha."

Dạ Tôn có chút bất ngờ: "Ai? Cô nói hắn à?" Y chỉ chỉ Phó Hồng Tuyết.

Sở Kỳ Kỳ gật đầu.

Dạ Tôn nở nụ cười: "Hắn không phải trợ lý của tôi."

Sở Kỳ Kỳ: "Ồ." Vậy chắc là bằng hữu.

Dạ Tôn lại nói: "Hắn là người cho tôi một ngụm nước, người đưa tôi thoát khỏi sa mạc."

Sở Kỳ Kỳ: "Hả?!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net