Chương 17: Lấy lòng thất bại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dạ Tôn làm sao cũng không nghĩ tới, mở màn phim điện ảnh lại là cảnh hôn.

Y nhất thời có cảm giác như bị gai đâm sau lưng, không cần quay đầu lại nhìn, y cũng biết sắc mặt Phó Hồng Tuyết hiện giờ khó coi như thế nào.

Dạ Tôn hạ thấp giọng hỏi Sở Kỳ Kỳ: "Cảnh hôn không phải lúc sau mới chiếu sao?"

"Chỉ là khi quay thì xếp ở phía sau thôi." Sở Kỳ Kỳ cũng thấp giọng nói.

Dạ Tôn đành tự nghĩ, ở đầu phim cũng được, nói không chừng bộ phim kết thúc Phó Hồng Tuyết sớm sẽ quên cảnh hôn lúc đầu.

Kết quả Sở Kỳ Kỳ nói tiếp: "Đây là nghịch thuật, cảnh phía sau còn có thể chiếu lại một lần."

Dạ Tôn: "..."

Cả bộ phim điện ảnh dài 106 phút, tâm trạng của Dạ Tôn từ đổ nát trùng kiến, rồi cảnh hôn phía sau lần thứ hai lại đổ nát tiếp, bết bát nhất chính là khi quay thật sự chẳng có cảm giác gì, nhưng ở trên màn ảnh phóng to, cảnh hai người hôn nhau tiếng thở dốc ở trong bóng tối đều có vẻ cực kỳ rõ ràng, Dạ Tôn nhắm mắt ngồi ở trên ghế xem xong bộ phim.

Buổi công chiếu kết thúc, ánh đèn sáng lên, phía sau còn có một vài cảnh hậu trường và phân đoạn nhỏ.

Người chủ trì mời đạo diễn và các diễn viên lên sân khấu, Dạ Tôn được mời đi tới lên đài vừa quay đầu lại liền thấy Phó Hồng Tuyết bước ra cửa rời khỏi.

Dạ Tôn cũng không tiếp tục bước lên khán đài, bước nhanh đuổi theo, đi được nửa đường liền bị Tề Lam ở phía sau ngăn cản, nhắc nhở y hoạt động còn chưa kết thúc.

Bọn người Triệu Vân Lan vừa vặn ngồi ở bên cạnh, Triệu sở nhìn Dạ Tôn giơ ngón tay cái: "Bội phục."

Từ ánh mắt cố ý cười trên sự đau khổ của người khác của tên kia, Dạ Tôn đương nhiên nhìn ra Triệu Vân Lan nói không phải khả năng diễn xuất trong phim điện ảnh, mà đang khen mỉa cảnh hôn kia.

Thẩm Nguy nâng kính mắt nói: "Diễn rất khá."

"Đúng vậy! Đúng vậy!" Quách Trường Thành nói, "Tôi xem cũng muốn khóc."

Ngồi góc tối bên cạnh, Chúc Hồng nói: "Trở về cố gắng lấy lòng dỗ dành là được, tính khí Hồng Tuyết tốt như vậy."

Triệu Vân Lan cười: "Dễ tính cũng dễ nghĩ nhiều sự việc."

Dạ Tôn liếc Triệu Vân Lan một cái, theo Tề Lam đi trên đài.

Sau đó phần tương tác sau bộ phim kéo dài hơn nửa giờ, hoạt động liền kết thúc.

Bảo vệ hộ tống Sở Kỳ Kỳ và Dạ Tôn lên xe, Dạ Tôn ngồi trên xe còn có chút mất tập trung.

Sở Kỳ Kỳ thấy Dạ Tôn như vậy, biết y lo lắng về Phó Hồng Tuyết, cô nghiêng đầu nhìn Dạ Tôn: "Có phải lo về nhà không có cách nào giải thích? Tôi chỉ cho anh một chiêu?"

Dạ Tôn nhìn về phía cô.

Sở Kỳ Kỳ ngoắc ngoắc tay: "Đến đây, sư đệ, tôi phổ cập một thoáng cho anh vài cách quay cảnh hôn, anh có thể lừa dối qua ải."

Dạ Tôn nghe xong vài cách diễn cảnh hôn giả, đợi Sở Kỳ Kỳ trở về khách sạn, Dạ Tôn cũng không muốn bọn họ đưa về nhà, khước từ hảo ý lái xe đưa y về của Tề Lam, y tự mình trở về.

Dạ Tôn đi vào hẻm nhỏ gần khách sạn, bóng người thoáng qua biến mất.

*

Phó Hồng Tuyết vừa tắm xong không lâu, hắn mặc một thân áo sơ mi trắng, thả mái tóc đen dài rối tung ra trên vai.

Hắn mặt không cảm xúc tự cầm một chai rượu trong tủ đựng rượu ra, mở nắp chai đi ra sân thượng gió thổi, uống một hớp rượu.

Rượu này so với loại rượu mạnh nhất nơi đại mạc còn có vẻ mạnh hơn, Phó Hồng Tuyết nhíu mày, lại uống một hớp.

Hắn có chút tức giận, trước tiên là bởi vì cảnh hôn của hai người kia, còn một mặt, là bởi vì Dạ Tôn đã từng nói sẽ xóa bỏ cảnh hôn, nhưng y lừa hắn.

Phó Hồng Tuyết chống khuỷu tay trên lan can, nhìn ánh đèn phía dưới đường hắc lên, có chút xuất thần.

Dạ Tôn nhấc tay lên gõ cửa, chần chờ một chút, lại giơ tay phủ qua người.

Âu phục màu trắng trên người y đã biến thành một thân áo bào trắng, mái tóc ngắn màu đen cũng trong nháy mắt biến thành suối tóc dài màu xám bạc.

Dạ Tôn vén lọn tóc dài màu xám, do dự một chút lại biến mái tóc dài xám bạc thành màu đen, giống như lần đầu bọn họ gặp gỡ ở đại mạc.

Ngay tại lúc Dạ Tôn giơ tay lên chuẩn bị gõ cửa, điện thoại đi động của Phó Hồng Tuyết rung lên.

Là điện thoại của Cục Điều Tra Đặc Biệt, có án mạng, đã thông báo với Triệu Vân Lan, gọi Phó Hồng Tuyết lập tức theo Triệu Vân Lan đến đấy. Cúp điện thoại, Phó Hồng Tuyết vào nhà nhanh chóng thay quần áo, sau đó liền nghe thấy tiếng gõ cửa.

Phó Hồng Tuyết cho rằng là Triệu Vân Lan, nhân tiện nói: "Chờ chốc lát, lập tức ra ngay."

Dạ Tôn làm bé ngoan đứng ở cửa chờ.

Qua mấy phút, bên trong truyền ra tiếng bước chân, cửa lớn mở ra.

Phó Hồng Tuyết mặc chỉnh tề, tóc dùng dây buộc màu đỏ cột tóc lên gọn gàng, trong tay cầm thanh hắc đao của hắn, đang có ý muốn ra ngoài, thấy Dạ Tôn đứng ở cửa, Phó Hồng Tuyết ngẩn ra.

Dạ Tôn một thân áo bào trắng, mái tóc đen dài buộc ở sau lưng, mắt y đen như mực, trông y có cảm giác như trẻ hơn nhiều so với bình thường.

Dạ Tôn thấy Phó Hồng Tuyết cầm hắc đao ra ngoài, hỏi: "Có vụ án mới?"

Phó Hồng Tuyết gật đầu, không chờ hắn nói chuyện, cửa nhà đối diện cũng mở ra.

"Đi thôi Hồng Tuyết..." Triệu Vân Lan vừa thấy Dạ Tôn, cũng sửng sốt một chút, cười nói, "Hôm nay sao cậu lại để kiểu tóc này, mới nhuộm hả?"

Thẩm Nguy cầm một cái áo khoác đi ra, đưa cho Triệu Vân Lan, nhìn thấy Dạ Tôn cũng có chút bất ngờ.

"Bà xã, chúng tôi đi trước, anh ngủ sớm một chút không cần chờ tôi." Triệu Vân Lan nhận lấy áo khoác, cười nói.

Thẩm Nguy ừ một tiếng gật đầu.

Phó Hồng Tuyết liếc mắt nhìn Dạ Tôn, cũng nói: "Ngươi cũng đi ngủ sớm một chút."

Dứt lời xoay người cùng Triệu Vân Lan đi mất.

Dạ Tôn nắm áo tay thật chặt, nhìn về bóng lưng đang đi xa của Phó Hồng Tuyết.

Thẩm Nguy nhìn sang Dạ Tôn mang vẻ mặt cô đơn, hỏi: "Qua đây uống chén trà?"

Dạ Tôn đóng cửa lại, bước vào cửa nhà đối diện.

Thẩm Nguy rót một bình trà nóng, rót cho Dạ Tôn một chén.

Dạ Tôn ngồi ở trên ghế sô pha, bưng lên chén trà bằng sứ trắng lên uống một hớp trà.

Thẩm Nguy ngồi ở ghế đối diện, anh xoay xoay chén trà cười hỏi: "Đang lo lắng Phó Hồng Tuyết giận em à?"

Dạ Tôn ừ một tiếng, đặt chén trà xuống hỏi: "Lúc anh tức giận, Triệu Vân Lan dỗ dành anh thế nào vậy?"

Thẩm Nguy bưng chén trà suy nghĩ một chút, mỗi lần Triệu Vân Lan mở miệng đều nói ra những câu đẩy nhau lên xe mà chạy, cũng nghĩ tới khi bọn họ làm chuyện kia, cổ và lỗ tai không nhịn được ửng hồng.

Dạ Tôn hơi nhíu đuôi lông mày: "Như vậy à, em hiểu rồi."

Thẩm Nguy ngẩn ra, anh còn chưa nói gì đấy, Dạ Tôn liền hiểu rõ?

*

Tối hôm đó, cả một đêm Phó Hồng Tuyết không trở về.

Dạ Tôn biết lúc Cục Điều Tra Đặc Biệt có vụ án rất bận bịu, bọn họ có thể mấy ngày đều không có thời gian nghỉ ngơi, cũng không đi quấy rầy Phó Hồng Tuyết.

Ngày hôm sau, như mọi ngày y lại đi phối hợp công tác tuyên truyền, sau đó một ngày, Dạ Tôn lại đi quay quảng cáo, chờ quay xong đã là buổi chiều.

Dạ Tôn gọi điện thoại cho Phó Hồng Tuyết, không ai bắt máy, qua một hồi lâu Phó Hồng Tuyết mới trở về nghe điện thoại, nói vừa nãy đang bận, buổi tối có khả năng không thể trở về.

Dạ Tôn đáp một tiếng cúp điện thoại, vẫn như cũ bảo tài xế đưa y đến nhà hàng.

Đã đến bữa tối, trước cửa nhà hàng bắt đầu xếp hàng, Dạ Tôn đã gọi điện thoại báo số trước, có người phục vụ dẫn y đi vào, Dạ Tôn đang muốn đi vào thì thoáng nhìn bên cạnh tựa như có người đang nhìn y, Dạ Tôn vừa quay đầu lại liền nhìn thấy Hàn Trầm và Tô Miên ngồi ở khu vực chờ.

Mấy phút sau, Dạ Tôn dẫn theo Hàn Trầm và Tô Miên cùng tiến vào phòng ăn, sau khi ngồi xuống Dạ Tôn gọi món trước, Hàn Trầm biết sở thích của Tô Miên, liền gọi thêm vài món ăn và đồ ngọt mà cô thích, rồi trả thực đơn lại cho người phục vụ.

Dạ Tôn hỏi: "Hai ngươi đặc biết đến ăn tại nhà hàng này ở Long Thành?" Tuy rằng Sở Kỳ Kỳ nói nhà hàng này là nơi ăn ngon nhất Long Thành, nhưng cũng không đến nỗi khiến cho người khác đi xe mấy tiếng tới mới ăn được chứ?

"Không phải." Hàn Trầm nói, "Mấy ngày trước, Hắc Thuẫn tổ chuyển tới Long Thành rồi."

Dạ Tôn hơi có chút bất ngờ.

Tô Miên cười nói: "Sau đó mọi người rảnh rỗi là có thể tụ họp nhiều một chút. Đúng rồi, ngày hôm qua chúng tôi vừa đi xem phim điện ảnh của anh, anh diễn sát thủ K trong phim quả thực quá lãnh khốc nha!"

Dạ Tôn vừa nghĩ tới chuyện bộ điện ảnh, lại thêm vào chuyện của Cục Điều Tra Đặc Biệt, y và Phó Hồng Tuyết mấy ngày nay đều không nói với nhau được mấy câu, có lúc Phó Hồng Tuyết quá nửa đêm mới trở về, nhìn tắm rửa ngã xuống liền ngủ, có lúc đi thẳng cả đêm không về.

Tô Miên và Hàn Trầm vừa thấy Dạ Tôn nhắc tới bộ phim điện ảnh có chút xuất thần, hai người nhìn nhau một chút, đều đoán được xảy ra chuyện gì đó.

Món nguội đầu tiên được bưng lên, ba người động đũa dùng bữa.

Tô Miên hỏi: "Dạ tiên sinh, hôm nay anh đặt phòng ăn này có phải vốn muồn hẹn cảnh sát Phó không?"

Dạ Tôn nói: "Ừm, nhưng đáng tiếc Cục Điều Tra Đặc Biệt của bọn họ gần đây quá bận, ăn bữa cơm cũng không có thời gian."

Tô Miên cười híp mắt nói: "Thực ra Dạ tiên sinh, nếu như anh muốn lây lòng cảnh sát Phó, cũng không cần phiền toái như vậy, tôi và Hàn Trầm có thể giúp anh một chiêu."

Dạ Tôn hơi nhíu mày: "Ai nói tôi muốn lấy lòng hắn?"

Tô Miên: "Chính anh nói cho chúng tôi mà."

Dạ Tôn: "Tôi?"

Tô Miên cười nhìn về phía Hàn Trầm, Hàn Trầm nói: "Nhà hàng này số lượng phòng đặt trước có chỉ tiêu rất ít, bình thường phải dặt trước hơn nửa tháng, anh khi đặt trước còn có dãy số đặc thù đánh dấu phía sau, chứng tỏ anh là khách hàng VIP, thế nhưng khi anh gọi món ăn đều gọi những món ăn được đề cử, điều này chứng tỏ đây là lần đầu tiên anh tới nhà hàng này đặt phòng ăn."

Tô Miên nói tiếp: "Ngày hôm nay đối với anh mà nói, hoặc là rất đặc biệt hoặc là rất trọng yếu, vì lẽ đó anh mới hỏi dò người bên cạnh rằng anh muốn tìm một nhà hàng có phòng ăn tốt nhất để ăn tối với cảnh sát Phó, thế nhưng anh vừa nói cảnh sát Phó rất bận, cũng không có quá nhiều cảm giác mất mác, điều này biểu thị anh sớm đã chuẩn bị tâm lý là anh ấy có thể sẽ không đến được. Đây không phải do mấy ngày nay là lần thứ nhất anh nỗ lực lấy lòng cảnh sát Phó chứ?"

Dạ Tôn liếc mắt một cái nhìn hai người bình thường ngồi đối diện, sao y lại có cảm giác hai người kia có dị năng như độc tâm thuật nhỉ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net