Chương 22: Thế thân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phó Hồng Tuyết đồng ý làm thế thân, vui mừng nhất chính là đạo diễn, ông vội vã gọi người dẫn Phó Hồng Tuyết đi thay quần áo.

Bởi vì Phó Hồng Tuyết đã cột búi tóc đến, nên cũng không cần đội tóc giả, chỉ thay một bộ quần áo, không mất bao nhiêu thời gian.

Trong phim, sát thủ A Lãng lại che mặt, có rất nhiều cảnh cũng không cần lo lắng phải quay tránh góc mặt, sau này chỉ cần diễn viên đóng vai A Lãng quay thêm vài cảnh đặc tả là được.

Rất nhanh, Phó Hồng Tuyết thay quần áo xong, đây là một bộ áo choàng đen, Dạ Tôn nhìn vào cảm thấy y phục này và bộ trang phục Phó Hồng Tuyết thường mặc trước đây có chút giống nhau, đặc biệt là đai lưng cột chặt, đường nét nhìn phần eo thon của hắn đặc biệt rõ ràng. Trong nhất thời, khiến Dạ Tôn hồi tưởng không ít kỉ niệm.

Chỉ đạo võ thuật không ở đây, phó chỉ đạo liền cầm một cây đao đến chỗ Phó Hồng Tuyết, nói cho hắn biết lát nữa đánh như thế nào để có góc quay đẹp.

Phó Hồng Tuyết nhận đao, xoay tay một cái, động tác cầm đao vừa nhìn liền biết là người quen dùng đao, phó chỉ đạo hỏi: "Huynh đệ đã luyện qua đao?"

Dạ Tôn cười nói: "Hắn à, trước đây đao chính là tính mạng của hắn."

Phó chỉ đạo cười nói: "Thế thì xem ra không cầm tới tôi rồi, tôi rút lui trước."

Phó chỉ đạo vừa đi, đạo diễn Phương liền đến giải thích cảnh quay, chủ yếu nói cho Phó Hồng Tuyết biết bọn họ phải quay nội dung gì. Cụ thể là sát thủ A Lãng tới giết Dạ Tôn trong vai Tạ Dật Phàm.

Đạo diễn Phương nhìn Phó Hồng Tuyết nói: "A Lãng thân thủ nhất định phải đặc biệt linh hoạt nhanh gọn. A Lãng chính là loại sát thủ trời sinh, hắn ở trong bầy sói lớn lên, lại như đồng nhất với sói, hắn chỉ có một mục đích, chính là giết người vì thế động tác của hắn sẽ không quá hoa mĩ, điểm này nhất định phải chú ý một chút."

Phó Hồng Tuyết gật đầu. Bây giờ nghe kĩ, nhân vật này với hắn đúng là có mấy phần giống nhau, chỉ có điều A Lãng trời sinh ra để giết người, mà hắn từ khi sinh ra chỉ có nhận thức phải báo thù.

Sau đó, đạo diễn Phương để cho bọn họ diễn thử trước, chờ một lúc lại chính thức quay.

Dạ Tôn rút kiếm, Phó Hồng Tuyết cầm đao, đạo diễn Phương hô bắt đầu, Phó Hồng Tuyết liền giơ đao bổ về phía Dạ Tôn, hai người đánh mấy hiệp, đạo diễn liền hô cắt.

"Hồng Tuyết à, cậu đánh ra động tác rất đẹp, nhưng tình cảm không đúng." Đạo diễn Phương nói, "A Lãng hiện giờ là cầm tiền tới giết người, hắn giết người không mang theo tình cảm, hắn giết người vì tiền. Nhưng cậu lại cho tôi cảm giác giống như hai ngươi có quan hệ vô cùng tốt, bây giờ muốn giết người lại không nỡ, cứ thăm dò thăm dò y. Như vậy đánh ra cảm giác liền không đúng."

Dạ Tôn không nhịn được thầm cười trộm.

Đạo diễn Phương cũng chuyển sang nói Dạ Tôn: "Còn có cậu đó, Dạ Tôn. Cậu gặp phải sát thủ hẳn phải xem thường, cho rằng hắn không thể giết chết cậu, nhưng vừa nãy cậu còn rất vui vẻ nữa chứ? Thật giống như đang ngóng trông tên sát thủ này nhanh chóng xuất hiện, mau tới giết tôi đi."

Lần này đến lượt Phó Hồng Tuyết cong khóe môi cười, Dạ Tôn ho khan hai tiếng: "Biết rồi, tôi và anh ấy thảo luận một chút, lát nữa trực tiếp quay luôn đi."

Đạo diễn Phương gật đầu, đi ra ngồi sau màn hình máy quay.

Dạ Tôn thấp giọng nói: "Tí nữa ngươi lập tức coi ta là Mã Không Quần, trong lòng chỉ cần nghĩ nhất định phải giết người này là được."

Phó Hồng Tuyết nói: "Được, lát nữa ta không dùng nội lực."

Dạ Tôn nhíu mày: "Thế nào? Ngươi còn muốn dùng nội lực? Có muốn mang hắc đao của ngươi tới không, trực tiếp mưu sát chồng?"

Phó Hồng Tuyết nhất thời nghẹn lời, còn chưa kịp giải thích, Dạ Tôn liền vừa cười, vừa thừa dịp không ai chú ý sờ soạng bên hông của Phó Hồng Tuyết một cái nói: "Tiểu Hồng Tuyết đã lâu không mặc y phục như thế, ta đã sắp quên Tiểu Hồng Tuyết của ta còn có một cái eo thon nhỏ, dùng một tay liền có thể ôm được nha."

Phó Hồng Tuyết: "..." Tại sao y mới đi ra ngoài qua phim vài ngày, nói chuyện càng ngày càng không đứng đắn?

Bên này Dạ Tôn và Phó Hồng Tuyết chuẩn bị kỹ càng, đạo diễn liền hô bắt đầu quay.

Phó Hồng Tuyết và Dạ Tôn đứng cách xa khoảng ba mét, đạo diễn hô bắt đầu, trong nháy mắt, Phó Hồng Tuyết điểm nhẹ mũi chân, giơ đao bổ về phía Dạ Tôn. Dạ Tôn rất quen thuộc với đao pháp của Phó Hồng Tuyết, thêm vào đó, đạo của Phó Hồng Tuyết đao cũng chỉ lấy đẹp mắt làm chủ yếu, tiếp chiêu thức của hắn cũng không khó khăn, Dạ Tôn ban đầu còn nhẩm lại một ít động tác võ thuật.

Mấy chiêu hạ xuống mở màn với Phó Hồng Tuyết, chiêu thức của hai người càng ngày càng ác liệt, mơ hồ thật sự mang theo vài phần sát ý, đạo diễn đã rất lâu chưa từng thấy cảnh đánh nhau đặc sắc như vậy, qua hơn bảy, tám phút mới hô kết thúc.

Đao kiếm va chạm vào nhau, hai người thân hình tách ra như chớp giật, Phó Hồng Tuyết chống đao, cúi người thở dốc. Tuy Dạ Tôn đứng nghiêm, nhưng trên mặt lại mang theo chút tâm tình kín đáo.

Sau đó quay thêm mấy cảnh đặc tả, mấy cảnh này lấy tốc độ nhanh nhất thuận lợi quay xong.

Phó Hồng Tuyết đi thay quần áo, Dạ Tôn và diễn viên đóng vai A Lãng còn vài cảnh thoại cần quay, chờ Phó Hồng Tuyết thay quần áo xong đi ra, mấy cảnh kia cũng quay xong rồi.

Bởi vì được Phó Hồng Tuyết giúp đỡ, tối hôm đó quay phim vô cùng thuận lợi, trước hừng đông đoàn phim liền kết thúc công việc, Phó Hồng Tuyết và Dạ Tôn cùng nhau ngồi xe về khách sạn.

Khi về đến khách sạn, trời tờ mờ sáng, buổi trưa mới bắt đầu quay tiếp, hai người chỉ có bảy tiếng để nghỉ ngơi.

Đạo diễn Phương còn nhớ tới Phó Hồng Tuyết, về khách sạn lại lần thứ hai hỏi dò hắn có hứng thú gia nhập đoàn phim diễn vai đó hay không, Phó Hồng Tuyết quả quyết từ chối, đạo diễn Phương một mặt mất mát rời đi.

Ra khỏi thang máy, Dạ Tôn bảo Đinh Vũ trở về phòng của cậu, đồng thời lấy thẻ phòng của mình từ trong tay cậu ta.

Dạ Tôn dẫn Phó Hồng Tuyết trở về phòng, lúc này mới chú ý tới hắn hai tay trống trơn: "Ngươi không mang hành lý?"

Phó Hồng Tuyết lắc đầu một cái: "Đi rất vội vàng, không về nhà thu thập quần áo."

Dạ Tôn nở nụ cười, cầm một chai nước trên bàn vặn nắp ra đưa cho Phó Hồng Tuyết đang ngồi trên ghế sô pha: "Sao phải vội vàng tới mức thời gian về nhà một chuyến cũng không có?"

Phó Hồng Tuyết ánh mắt sáng rực: "Buổi sáng ở Cục Điều Tra Đặc Biệt đã muốn đi thăm ngươi, một khắc cũng không chờ được, liền xin Triệu sở nghỉ phép, anh ấy bảo Lâm Tĩnh giúp ta mua vé, bảo Tiểu Quách đưa ta ra sân bay."

Dạ Tôn nghe xong, trong mắt tràn đầy ý cười, y quỳ một gối trên ghế sô pha, một tay chống lên tay vịn ghế sô pha, một tay chống lên chỗ tựa lưng ghế, vây Phó Hồng Tuyết vào một góc sô pha, sau đó cúi người nhìn hắn: "Tiểu Hồng Tuyết nhớ ta như thế? Tại sao không gọi điện thoại cho ta, ta lập tức sẽ trở về gặp ngươi."

Phó Hồng Tuyết hơi ngẩng mặt lên nhìn y: "Chuyện đó không giống nhau."

Dạ Tôn nhẹ giọng cười: "Sao lại không giống nhau?"

Mặt Dạ Tôn kề sát chỉ cách gang tấc, chỉ cần Phó Hồng Tuyết hơi ngẩng đầu một chút thì môi của y có thể chạm vào, Phó Hồng Tuyết không trả lời, hắn ngẩng đầu lên định hôn môi Dạ Tôn, Dạ Tôn cố ý đè vai hắn lại, không cho hắn lộn xộn.

"Tại sao không giống nhau?" Dạ Tôn lại hỏi.

"Ta muốn đến thăm ngươi." Phó Hồng Tuyết nhìn vào con ngươi của Dạ Tôn, "Ta nghĩ vì muốn ngươi làm chút gì, chứ không phải muốn ngươi vì ta làm gì cả."

Lời kế tiếp, ai cũng không cần nói rõ nữa, đều hòa vào một nụ hôn nóng bỏng...

Dạ Tôn tiến sát lại luồn tay vào trong vạt áo Phó Hồng Tuyết, ngón tay Phó Hồng Tuyết cũng đang mở nút thắt trên quần áo của Dạ Tôn, Dạ Tôn đột nhiên đè tay của hắn lại.

Phó Hồng Tuyết không hiểu nhìn y.

"Ta phải đi tắm, ngày hôm nay cả người đầy mồ hôi, ta cảm giác mình đều sắp thối rồi." Dạ Tôn hôn lên khóe môi Phó Hồng Tuyết một cái, "Chờ ta."

Phó Hồng Tuyết há miệng nói: "A Dạ..."

Dạ Tôn nhìn về phía hắn.

Phó Hồng Tuyết hai tai đều có chút ửng hồng nói: "Cùng nhau tắm chứ?"

Dạ Tôn nở nụ cười, kéo vạt áo Phó Hồng Tuyết, trực tiếp đẩy mạnh người kia vào phòng tắm, sau đó đóng cửa lại...

Một lát sau, tiếng nước vang lên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net