Chương 24: Về nhà

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tề Lam đưa Dạ Tôn về tới dưới lầu, nói rằng sáng mai tám giờ cô sẽ tới đón y, rồi rời đi trước.

Dạ Tôn đeo một cái túi màu đen đứng dưới lầu trước khu nhà, tay cầm mấy túi quà tặng của fan, cạnh chân Dạ Tôn còn đặt một vali hành lý.

Y đứng ở dưới lầu liếc mắt nhìn trên lầu đèn thấy sáng, lại liếc mắt nhìn xung quanh, thấy quanh đó không có ai, thân hình lóe sáng rồi biến mất tại chỗ.

Phó Hồng Tuyết tính thời gian Dạ Tôn sắp về tới nên đang chuẩn bị bữa khuya, thực đơn là nhờ Thẩm Nguy viết cho hắn, nguyên liệu nấu ăn đều là những thứ buổi tối hắn và Thẩm Nguy đi siêu thị mua.

"Tôm xào dầu hào, trước tiên cho vào trong nồi một lượng dầu ăn thích hợp... Một lượng thích hợp là bao nhiêu mới đủ?" Phó Hồng Tuyết nói thầm, cho vào trong nồi một lớp dầu mỏng, lại cảm thấy không đủ, rót vào thêm chút nữa, sau đó bưng đĩa tôm đã sơ chế tốt lên, "Chờ dầu nóng, nãy giờ chắc đã đủ nóng nhỉ?"

"Tiểu Hồng Tuyết!"

Phía sau một giọng nói đột nhiên vang lên.

Tay của Phó Hồng Tuyết run lên, cả đĩa tôm đổ ụp vào trong nồi, trong đĩa còn có nước, nước rơi vào dầu sôi khiến dầu bắn tung toé, trong nồi lập tức bốc lên một ngọn lửa.

"Cẩn thận!" Dạ Tôn khoát tay, Phó Hồng Tuyết một tay cầm cái đĩa một tay cầm cái giá nhỏ để xào tôm bị y dùng hắc năng lượng kéo vào trong lồng ngực.

Ngọn lửa bốc lên sau đó rất nhanh biến mất, Dạ Tôn liền vội vàng hỏi: "Tiểu Hồng Tuyết, ngươi không sao chứ?"

"Không có chuyện gì." Phó Hồng Tuyết phục hồi tinh thần, nói, "Thả ra ta trước, tôm của ta!"

Dạ Tôn cũng không để ý, hôn lên cổ Phó Hồng Tuyết một cái: "Tôm quan trọng hay là ta quan trọng?!"

Phó Hồng Tuyết vuốt ve tay của Dạ Tôn, bước nhanh đi tới chỗ cái nồi rồi dùng cái giá trộn nồi tôm vài cái, cũng không quay đầu lại: "Tôm sẽ cháy, nhưng ngươi thì không."

Dạ Tôn bởi vì bị Tề Lam tới đón nên không thể sử dụng hắc năng lượng trở về, lúc này lặn lội đường xa về đến nhà Phó Hồng Tuyết lại vì tôm mà quên y.

Dạ Tôn nghiện diễn xuất rồi, y ôm ngực: "Tiểu Hồng Tuyết ngươi thay đổi rồi, ngươi lại đối xử với ta như vậy... Lẽ nào ngươi đã quên đêm đó chúng ta từng ngồi bên hoa dưới ánh trắng thề non hẹn biển..." Lời kịch thoại này là của nữ chính trong "Kiếm Thánh đao", thế mà Dạ Tôn đọc thoại lại vô cùng thuận miệng.

Phó Hồng Tuyết đổ sốt cà chua vào trong nồi, hắn chưa kịp trả lời, trong phòng lại truyền đến tiếng cười trầm thấp, nghe như đang nhẫn nhịn không dám cười, nhưng sau đó thực sự không nhịn được, xì một tiếng cười vang hết sức rõ ràng, tiếp đến chính là cười ha ha.

Dạ Tôn nhất thời đen mặt lại, lùi về sau hai bước liền nhìn thấy một con hắc miêu nằm sấp trên ghế sô pha, hắc miêu cười vang từng tiếng một, chân trước còn đập thẳng vào sô pha.

Con mèo chết này từ lúc nào xuất hiện trong nhà y?

Dạ Tôn giương tay một cái, một luồng hắc năng lượng không chút khách khí đánh vào Đại Khánh, Đại Khánh gào lên một tiếng nhảy cuỗm lên, nhưng vẫn bị bắn trúng chóp đuôi, cậu gào gừ một tiếng, trong nháy mắt liền lao về phía cửa sổ biến mất hút.

Phó Hồng Tuyết dọn món tôm xào lên bàn, nói: "Sao ngươi lại bắt nạt Đại Khánh?" Nói xong cũng thấy Dạ Tôn hít thở bực tức, Phó Hồng Tuyết liền nói, "Nhanh đi rửa tay, qua ăn cơm."

Phó Hồng Tuyết chỉ biết nấu một vài món, vì thế trươc giờ hắn và Dạ Tôn đều qua nhà đối diện ăn quỵt cơm.

Gần đây không biết vì sao Phó Hồng Tuyết đột nhiên có hứng thú nấu ăn, không có chuyện gì đều đi theo sau Thẩm Nguy để phụ giúp, trù nghệ thật sự tiến bộ không ít.

Dạ Tôn đi rửa sạch tay, khi trở về Phó Hồng Tuyết đã dọn xong bát đũa, Dạ Tôn không vội ăn cơm, gặm môi Phó Hồng Tuyết một cái trước, nói: "Ăn điểm tâm trước."

Phó Hồng Tuyết chỉ cười, hỏi: "Lần này trở về còn đi sao?"

"Đi." Dạ Tôn gắp một con tôm, "Ngày mai sẽ đi."

Phó Hồng Tuyết thu lại nụ cười: "Nhanh như vậy?"

"Đi quay quảng cáo, cùng ngày sẽ trở về, sau đó nửa tháng sẽ không có công tác." Dạ Tôn nói.

Dạ Tôn cố ý nói một câu chia làm hai câu, y thích nhìn dáng vẻ của Phó Hồng Tuyết thay đổi tâm tình khi bị chuyện của y tác động.

Hai người ăn xong thì đã khuya, Dạ Tôn lấy trong túi ra hộp bánh trung thu thủy tinh mà fan tặng cùng ăn với Phó Hồng Tuyết hai cái, bánh trung thu ngọt mà không ngán, Dạ Tôn để phần còn lại vào tủ lạnh, dự định ngày mai đưa cho nhà đối diện cho bọn họ nếm thử.

"Những thứ này đều fan tặng?" Phó Hồng Tuyết ngồi trên ghế sô pha, nhìn Dạ Tôn lấy ra từng món từng món trong một đống đồ trong túi.

"Đúng." Dạ Tôn nói, "Hôm nay lúc xuống máy bay đã muộn lắm rồi, còn có mười mấy cô gái chờ ở bên ngoài."

Phó Hồng Tuyết nhìn theo tay Dạ Tôn đang cầm hộp quà mở ra, bên trong có một tấm thiệp, vừa nhìn trên đó sắc mặt Phó Hồng Tuyết liền khó coi, trên đó vẽ một cái chibi của Dạ Tôn, viết mấy dòng chữ: "Diện Diện thân yêu, yêu anh cả đời nha!"

Hầu như trong mỗi phần quà đều có thiệp hoặc thư, trên đó toàn viết những lời ngọt ngào sến súa buồn nôn.

Dạ Tôn lần đầu nhận được nhiều quà tặng của fan như thế, cảm thấy rất mới lạ, cầm từng cái từng cái nhìn chăm chú.

Đang nhìn, thì tấm thiệp trong tay bị Phó Hồng Tuyết rút đi.

Dạ Tôn nghi hoặc mà nhìn về phía hắn, Phó Hồng Tuyết đặt tấm thiệp lên trên bàn, thầm nghĩ Long Thành thật phiền phức, nếu ở trong sa mạc liền có thể trực tiếp để trên ngọn đèn đốt bỏ.

Phó Hồng Tuyết nói: "Muộn lắm rồi, ngủ đi."

*

Sáng sớm ngày hôm sau, Tề Lam đến đón Dạ Tôn đi quay quảng cáo, tạo hình xong Tề Lam dùng điện thoại di động chụp cho Dạ Tôn một bức ảnh, post weibo.

Chờ đến buổi trưa, cũng không biết fan có được tin tức từ đâu, mà biết địa điểm Dạ Tôn quay quảng cáo, khi Dạ Tôn quay xong kết thúc công việc, bên ngoài đã có không ít fan đứng chờ.

Lần này Tề Lam không để Dạ Tôn chụp ảnh chung như lần trước, mà trực tiếp để nhân viên hỗ trợ đưa người lên xe, liền bảo tài xế lái xe đi luôn.

Lên xe rồi mới để Dạ Tôn hạ cửa sổ xe xuống chào fan.

Xe chạy về Long Thành, Tề Lam dặn dò: "Mấy ngày nay lúc ra cửa cậu nên chú ý một chút, đặc biệt là lúc cùng bạn trai cậu đi ra ngoài đừng quá thân mật, bị chụp lại thì không tốt."

Dạ Tôn hơi nhíu mày, nhìn về phía Tề Lam: "Tại sao không tốt?"

Tề Lam nói: "Hiện giờ nhân khí của cậu vừa mới tăng lên, vào lúc này kiêng kỵ nhất là chuyện công bố tình cảm, nếu như cậu muốn công bố tôi cũng không ngăn cản cậu, nhưng tốt nhất nên chờ qua một năm nửa năm nữa chờ cậu đứng vững trong giới giải trí đã."

Dạ Tôn hơi nhíu mày, không tỏ rõ ý kiến.

Tề Lam biết cô cũng không khuyên nổi Dạ Tôn, nói tiếp: "Nếu như cậu có dự định công khai, nhất định phải nói trước với tôi một tiếng."

Dạ Tôn lúc này mới đáp lại.

Kỳ thực, cho dù Tề Lam không nói, Dạ Tôn cũng không có dự định công khai tình yêu của y và Phó Hồng Tuyết.

Nếu như là lúc trước cũng thì khác, nhưng dựa theo tình hình hiện tại, sự nổi tiếng của y đang từ từ tăng lên, nếu vào lúc này công khai tình yêu của y và Phó Hồng Tuyết, chỉ sợ sẽ mang lại cho Phó Hồng Tuyết rất nhiều phiền phức. Địa Tinh và Hải Tinh quan hệ hòa bình, Cục Điều Tra Đặc Biệt cũng không còn là bộ ngành thần bí gì nữa, vạn nhất đến lúc đó fan vì xuất phát từ lòng hiếu kỳ đến Cục Điều Tra Đặc Biệt chặn người, đây cũng không phải việc mà y muốn.

Tề Lam đưa Dạ Tôn về đến nhà, căn dặn y nhất định phải mau chóng xem xong kịch bản, rồi bảo tài xế đưa cô thẳng đến sân bay.

Dạ Tôn về đến nhà, cách thời gian Phó Hồng Tuyết tan tầm còn hơn một giờ, Dạ Tôn ngồi trên sô pha lật xem một cái kịch bản, đột nhiên có cảm giác hoảng loạn không tên trong đáy lòng, y đè ngực run run chốc lát, lấy điện thoại di động ra gọi cho Phó Hồng Tuyết một cú điện thoại.

"Số điện thoại ngài gọi đã tắt máy."

Dạ Tôn sắc mặt trầm xuống, thân ảnh lóe lên biến mất ở trong phòng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net