Chương 26: Bến tàu Hồng bang

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày mười lăm tháng tám, đêm trăng tròn.

La Phù Sinh luôn trải qua Tết Trung Thu bình thản như thế, ăn bữa cơm tối với nghĩa phụ của anh xong, anh đến bến tàu Hồng bang.

Ngồi trên đống hàng hóa cao cao, La Phù Sinh phóng tầm mắt nhìn dòng sóng nước trong vắt dao động, bỗng dưng giống như nhìn thấy có thứ gì từ trên trời rớt xuống, "ùm" một tiếng liền rơi xuống sông.

Động tĩnh này rất lớn, dọa công nhân đang chuyển hàng hoảng hồn, tiếp đó La Phù Sinh liền nghe thấy có người hô: "Có người rơi xuống nước rồi! Nhanh cứu người!"

Mọi người ở bến tàu Hồng bang đều am hiểu kỹ năng bơi lặn, chỉ chốc lát sau đã vớt được người kia từ dưới sông lên, La Phù Sinh cầm áo khoác qua xem, liền nhìn thấy một nam nhân sắc mặt trắng bệch.

Người đàn ông kia mặc một thân trường sam màu đen, nhưng lại để tóc dài, nếu không có khuôn mặt vừa nhìn liền biết thuộc về một nam nhân lạnh lùng, La Phù Sinh thật muốn nghĩ rằng đây là Lâm muội muội từ trên trời rớt xuống.

La Phù Sinh thấy thuộc hạ ép bụng người kia mấy lần, người kia liền phun ra mấy ngụm nước, ho khan hai tiếng thì yếu ớt tỉnh lại, nhìn cũng không có gì đáng ngại.

La Phù Sinh ngồi xổm người xuống, đang muốn hỏi người kia từ chỗ nào đến, liền nghe thấy phía sau một trận rối loạn.

La Phù Sinh xoay người lại, liền thấy bốn mươi, năm mươi người của Thanh bang kéo đến, mỗi người đều cầm theo một cây đao phay, khí thế hung hăng.

Hôm qua ở trong thành anh và những người này từng giao thủ, Thanh bang không tóm được một chỗ tốt nào từ anh, trái lại còn bị anh đánh cho tè ra quần, hôm nay rõ ràng kéo đến để trả thù.

La Phù Sinh kéo kéo cái áo lót trên người, luồn tay vào trong, lấy ra một thanh đao phay cầm trên tay.

Đao trong tay xoay chuyển hai lần, La Phù Sinh cất giọng nói: "Lo lắng làm gì? Bọn người kia muốn ỷ đông hiếp yếu trên địa bàn của chúng ta, đập phá chén cơm của mọi người đấy?"

Bởi vì chuyện ngày hôm qua, La Phù Sinh cũng lười phí lời với đám người này, hai bên không nói lời nào đã ra tay.

Tuy bến tàu Hồng bang có nhiều thưưng nhân, nhưng ngoại trừ công nhân vận chuyển ở đây, cũng chỉ có bảy, tám người là huynh đệ trong Hồng bang. Người tuy ít, nhưng từng người đều hậu thuẫn cho La Phù Sinh, càng không có ai sợ hãi.

Bến tàu này năm năm trước là La Phù Sinh một người một đường giết hết, đối mặt khoảng hơn trăm người cũng không đáng sợ, sao lại sợ một đám chỉ có bốn mươi, năm mươi tên này?

Hai bên giao thủ một lúc, tiếng la hô chém giết, tiếng kêu thảm thiết vang lên liên hồi.

Vào lúc này, Phó Hồng Tuyết tỉnh lại, hắn che ngực ho khan hai tiếng, chống đất ngồi dậy, rồi đứng lên.

Sau đó hắn liền nhìn thấy người kia... Anh ta chỉ mặc một cái áo thun ngắn tay, quần tây đen, đi ủng, cầm đao trong tay chém người như một con dã thú khát máu.

Người kia đang đánh nhau nhưng dường như cảm nhận được có người đang nhìn mình, anh ta quay đầu lại liếc mắt nhìn, cái nhìn này, khiến tim Phó Hồng Tuyết nhảy lên một nhịp.

Rất nhanh La Phù Sinh không còn rảnh rỗi phân tâm nữa, cả đám người Thanh bang kia đều tập trung đánh về phía anh.

A Dạ?

Phó Hồng Tuyết thoáng nghĩ về người kia, một cây đao đội nhiên bổ về phía đầu của hắn, chỉ trong nháy mắt Phó Hồng Tuyết liền xông qua đoạt đao, một cước đạp bay tên kia, sau đó điểm nhẹ mũi chân, phi thân rơi xuống trước mặt La Phù Sinh.

La Phù Sinh thoáng nhìn thấy có người đáp xuống, trong lòng căng thẳng cho rằng là người của Thanh bang, sau một khắc liền thấy người kia cầm một thanh đao trong nháy mắt đánh lui bảy, tám người của Thanh bang vây xung quanh, tất cả vết thương đều tránh đi chỗ trí mạng, nhưng cũng làm cho những người kia mất sức chiến đấu.

"Không bị thương chứ?" Phó Hồng Tuyết trầm giọng hỏi.

La Phù Sinh sững sờ: "Không có." Trong lòng anh rất nghi hoặc, người kia là ai vậy? Vừa rồi mới được vớt lên từ dưới sông, đảo mắt liền sinh long hoạt hổ qua đây giúp đỡ, hơn nữa trông như có quen biết mình.

Phía sau một cây đao bổ về phía lưng La Phù Sinh, Phó Hồng Tuyết một phát bắt được cánh tay của tên kia, kéo người sang bên cạnh, giơ tay đánh rớt đao của người kia ra sau lưng, rồi đạp bay người kia ra ngoài.

La Phù Sinh nhíu mày, thấy tình huống như vậy cũng không rảnh phân tâm, giơ đao lên bổ về phía người của Thanh bang.

Vốn dĩ Ngọc Diêm La La Phù Sinh đã khó đối phó, giữa đường đột nhiên xuất hiện một tên Trình Giảo Kim, so với La Phù Sinh còn biết đánh nhau hơn, khí thế Thanh bang nhất thời liền tụt xuống hơn phân nửa.

Một lát sau liền bị hai người liên thủ đánh tới không còn đường lui chỗ, chỉ còn lại một vài người có thể chạy, bọn họ kéo đám người bị thương, sốt sắng hốt hoảng rút lui.

Huynh đệ Hồng bang còn muốn đuổi theo, La Phù Sinh giương tay một cái: "Đừng đuổi theo, tiếp tục làm việc, đêm nay đống hàng này phải mau chóng xếp xong."

Dứt lời, xoay người nhìn về phía Phó Hồng Tuyết đứng bên cạnh, Phó Hồng Tuyết cầm thanh đao trong tay, trải qua một phen ác chiến như thế nhưng trên người hắn một giọt máu cũng không bắn tới, so sánh với anh, La Phù Sinh vươn tay lau mặt một cái, lòng bàn tay đỏ một mảng.

"Huynh đệ, anh là người từ đâu đến?" La Phù Sinh hỏi, "Trước giờ ở Đông Giang, tôi có lẽ chưa từng thấy anh."

Anh vừa nói chuyện, Phó Hồng Tuyết liền ý thức được anh không phải Dạ Tôn.

Tuy rằng vóc dáng hai người rất giống, thế nhưng từ khí chất đến cách nói chuyện đều không giống.

"Tôi nhận lầm người, anh không phải A Dạ." Phó Hồng Tuyết dứt lời, xoay người liền muốn đi.

"A Dạ?" La Phù Sinh hỏi, "Anh đến bến tàu Hồng bang tìm người?"

Phó Hồng Tuyết dừng một chút, hỏi: "Trước khi tôi tới, còn có người lạc tới nơi này sao?"

Lời này của hắn hỏi thật sự quá mức mới mẻ.

La Phù Sinh cười nói: "Huynh đệ, anh là từ đâu rơi xuống? Trên trời sao?"

Phó Hồng Tuyết không hề trả lời.

La Phù Sinh lại nói: "À, tôi là Đông Giang Hồng bang La Phù Sinh, nếu như anh muốn tìm người, tìm tôi hỗ trợ thì không sai đâu."

Đối phương đã báo họ tên, Phó Hồng Tuyết cũng nói: "Tôi là Phó Hồng Tuyết, đến từ Long Thành."

"Long Thành?" La Phù Sinh dù ở Đông Giang lăn lộn nhiều năm như vậy, hiểu biết cũng không ít, nhưng chưa từng nghe tới Long Thành.

La Phù Sinh hỏi: "Trước giờ chưa từng nghe tới chỗ này, ở nơi nào vậy?"

Phó Hồng Tuyết nói: "Hải Tinh."

"Gì chứ? Tôi không phải hỏi chỗ đó trông như thế nào." La Phù Sinh nở nụ cười, "Tôi hỏi anh Long Thành ở nơi nào."

Phó Hồng Tuyết thấy anh ta phản ứng như thế, trong lòng có lẽ cũng rõ ràng, chỗ này rất có khả năng không phải Hải Tinh, hắn tám phần mười đã cùng Dạ Tôn xuyên qua trùng động nên mới như thế, rơi xuống trong một thời không khác rồi.

"Một chỗ rất xa." Phó Hồng Tuyết nói, "Tôi tới nơi này, là đến tìm một người." Hắn đuổi theo tên mang mặt nạ trắng mà đến, người kia hẳn cũng lạc ở đây, thân là một thành viên của Cục Điều Tra Đặc Biệt, hắn nhất định phải truy bắt người kia về quy án mới được.

La Phù Sinh lại dùng tay áo xoa xoa mặt, ném đao sang một bên, nói: "Phó... Hồng Tuyết đúng không? Anh muốn tìm ai cứ nói với tôi, tôi bảo huynh đệ Hồng bang tìm giúp anh! Tuy rằng hôm nay không có anh thì tôi cũng có thể đánh bọn Thanh bang kia tè ra quần, nhưng hôm nay coi như anh cũng giúp tôi bớt phí chút khí lực. Đi, tôi mời anh uống rượu, chúng ta vừa uống vừa nói."

Phó Hồng Tuyết nghe La Phù Sinh nói vậy, biết anh có lẽ là người trong bang hội giang hồ, bây giờ hắn vừa tới nơi này, cái gì cũng không rõ ràng, rất cần người khác hỗ trợ.

"Được, vậy thì làm phiền rồi." Phó Hồng Tuyết nói.

"Không phiền không phiền!" La Phù Sinh gọi một tên tiểu đệ tới, bảo cậu ta gọi mấy huynh đệ ra trông coi bến tàu. Dù sao người của Thanh bang vừa mới bị đánh lui, đêm nay hẳn là không còn dám đến nữa, còn không bằng về Mỹ Cao Mỹ nghỉ ngơi vui vẻ uống rượu.

La Phù Sinh đi tới chỗ chiếc xe mô tô bên cạnh, leo lên trên xe, vỗ vỗ chỗ ngồi phía sau xe: "Huynh đệ, lên xe, tôi đưa anh tới chỗ tốt!"

Phó Hồng Tuyết đã từng thấy loại xe như vậy, Triệu Vân Lan cũng có mấy chiếc, hắn ngồi sau xe để La Phù Sinh chở đi.

La Phù Sinh chở theo Phó Hồng Tuyết, nhấn ga rời khỏi bến tàu Hồng bang.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net