Chương 28: Người chết

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dạ Tôn đang chờ, tất cả án mạng ly kỳ cùng nhau xảy ra.

Vào hai ngày trước, Dạ Tôn từ trùng động do tứ thánh khí hình thành tại ngoại thành phía bắc Long Thành đi tới thời không này, nơi này không có Địa Tinh và Hải Tinh, người sống ở đây đều là nhân loại bình thường, giống như nơi trước đây Phó Hồng Tuyết đã từng sống.

Dạ Tôn tạm thời ở trong nhà trọ Sa Lợi Văn, y vốn định dùng đồng hồ đeo tay để thế chấp tiền phòng, nhưng chủ nhà trọ Uông Tô Tô lại không chịu lấy tiền, còn nói cái gì mà "Nhị đương gia chịu đến trọ, là vinh hạnh của Uông Tô Tô tôi." Cuối cùng không lay chuyển được, chủ nhà cứ bảo lúc y rời đi thì phái một người đến thanh toán tiền phòng là được.

Nhị đương gia? Dạ Tôn không biết là ai, nhưng nếu người khác sống chết cũng không chịu nhận tiền, y cũng không có đạo lý bắt ép người ta nhận.

Gian phòng Dạ Tôn thuê nằm đối diện gian phòng của La Phi, La Phi ít khi ra ngoài, ở nhà một mình thì lại rất thích thổi saxophone, Dạ Tôn nghe cả ngày, cảm thấy hắn thổi saxophone rất hay, nhưng nhạc khúc lại quá ít.

Đẩy cửa sổ ra, phía dưới là đường phố Đông Giang náo nhiệt, Dạ Tôn thỉnh thoảng sẽ đứng trước cửa sổ một lúc, chờ mong ở một góc đường nào đó có thể đột nhiên nhìn thấy Phó Hồng Tuyết xuất hiện.

Đối diện nhà trọ Sa Lợi Văn có một cửa hàng bán bánh bao chiên rất nổi danh, tên là "Bánh bao chiên Ngưu Ký", cửa tiệm kia làm ăn rất tốt, mỗi ngày từ buổi trưa đến chạng vạng đều có người xếp hàng dài mua bánh.

Dạ Tôn đối với đồ ăn không có cảm hứng mãnh liệt gì, trong lòng y chỉ nghĩ đến, đương nhiên không phải là đồ ăn, mà là một người kia nhỉ?

Giờ tan tầm, trên đường người đi lại bắt đầu đông hơn, tiệm bánh đối diện lại xếp hàng dài, âm thanh nhao nhao ồn ào từ ngoài cửa sổ truyền đến, Dạ Tôn cảm thấy có chút phiền, đóng cửa sổ cầm một tờ báo lên đọc để giết thời gian, báo là buổi sáng Uông Tô Tô đưa tới, Dạ Tôn nghĩ buổi tối nàng còn phải tìm lý do tới gặp y. Người phụ nữ kia hình như có cảm tình với y.

Dạ Tôn quay lưng ngược hướng cửa sổ, ngồi trên ghế, trang đầu bản báo tiêu đề là Cửu Tuế Hồng đến biểu diễn tại rạp hát Long Phúc ở Đông Giang.

Dạ Tôn buồn bực ngán ngẩm mà nhìn tờ báo, cùng lúc đó, một người mặc trường sam màu đen, tóc dài buộc sau lưng, đi tới sau hàng dài mua bánh bao chiên tại cửa tiệm đối diện kia, vào xếp hàng.

Khi La Phù Sinh phóng xe máy đến, Phó Hồng Tuyết đã đi tới đầu hàng.

Ông chủ hỏi: "Vị tiên sinh này, ngài muốn mua bao nhiêu?"

Phó Hồng Tuyết nói: "Bốn lạng bánh bao chiên, phân làm hai phần."

Ông chủ cười nói: "Được rồi, vừa vặn còn lại bốn lạng, khách nhân phía sau đừng xếp hàng nữa, bánh hôm nay bán xong hết rồi!"

Ông chủ thuần thục xếp gọn bánh vào túi cho Phó Hồng Tuyết, Phó Hồng Tuyết trả tiền, vừa quay đầu liền thấy phía sau còn có hai người, một tiểu cô nương mười mấy tuổi mắt to tròn mặc váy thắt nơ bướm và một thiếu niên thanh tú nhã nhặn mặc áo khoác ngoài màu xanh lam.

Tiểu cô nương kia chớp mắt nhìn về phía Phó Hồng Tuyết, bộ dáng cứ như muốn nói gì đó.

Phó Hồng Tuyết nói: "Cô nương, có chuyện gì sao?"

Tiểu cô nương chắp tay lại như cầu kinh, năn nỉ: "Tiên sinh, anh có thể để lại cho em một phần bánh bao chiên không? Xin anh đó!"

Phó Hồng Tuyết cầm hai phần bánh, một phần là cho La Phù Sinh, một phần là cho mình, nghe vậy cũng không nói nhiều lời, đưa một phần cho tiểu cô nương.

Tiểu cô nương vội vã lấy tiền ra, Phó Hồng Tuyết cười nói: "Không cần, mời em ăn." Dứt lời xoay người rời đi.

Tiểu cô nương cực kỳ vui mừng: "Oa, người này thực sự trông rất soái, tâm địa cũng tốt nữa... Ca ca, đi, chúng ta về nhà ăn bánh bao chiên đi!"

La Phù Sinh ngồi trên xe gắn máy nhìn Phó Hồng Tuyết bước tới, từ trong tay hắn tiếp nhận một phần bánh đặt vào cốp sau xe, cười nói: "Vừa nãy tiểu nha đầu kia thật đáng yêu đấy, có thích không? Thích thì huynh đệ của tôi giúp anh hỏi thăm một chút xem là cô nương nhà ai, tôi trông nàng vừa nãy nhìn anh như thế, trong đôi mắt kia đều lấp lánh ánh sao."

Phó Hồng Tuyết nói: "Đừng đùa."

"Ầy, con gái xinh đẹp mà, nam nhân nào không thích?" La Phù Sinh nói, khởi xe máy, "Lên xe, tôi đưa anh về Mỹ Cao Mỹ trước, sau đó tôi phải tới sân bay đón người, buổi tối tôi bảo đại ca tôi dẫn anh đến rạp hát Long Phúc, để anh xem hí kịch."

Phó Hồng Tuyết nói: "Không cần, tôi ở Mỹ Cao Mỹ chờ tin tức."

La Phù Sinh cười: "Ở Mỹ Cao Mỹ cũng chờ thôi, ở rạp hát Long Phúc cũng phải chờ, khác nhau ở chỗ nào?"

Phó Hồng Tuyết nói: "Có."

La Phù Sinh bất đắc dĩ, mặc dù anh mới quen biết Phó Hồng Tuyết hai ngày, cũng biết Phó Hồng Tuyết là người cực kỳ cố chấp.

"Được thôi." La Phù Sinh nói, "Lên xe, đưa anh trở về. Chẳng qua anh cũng không cần quá nóng ruột, chỉ cần người anh muốn tìm ở Đông Giang, không quá ba ngày, các huynh đệ của tôi nhất định có thể xới ba tấc đất tìm được người ra cho anh."

Phó Hồng Tuyết khẽ gật đầu, nói: "Đa tạ."

"Khách khí!" La Phù Sinh cười nói.

Xe máy phóng qua bụi đường mà đi.

Dạ Tôn xem báo xong, nghe bên ngoài yên tĩnh không ít, đứng dậy mở cửa sổ ra, gió mát từ cửa sổ thổi tới, đối diện đã không còn đám người xếp hàng, cửa hàng bánh bao chiên lại bán xong trước thời gian đóng cửa.

Dạ Tôn giơ tay phải lên, lòng bàn tay ngưng tụ một đoàn khói đen, rất nhanh lại tản đi sạch sành sanh.

Xem ra, muốn hắc năng lượng khôi phục còn phải đợi thêm một hai ngày...

*

Tối hôm đó, trời vừa tối, trên hành lang nhà trọ Sa Lợi Văn liền truyền đến tiếng bước chân dồn dập, tiếp theo cửa đối diện bị gõ vang.

Tiếng gõ cửa rất gấp, nương theo đó là thanh âm của một nam nhân: "La tiên sinh? La tiên sinh?!"

Cửa đối diện một hồi không có động tĩnh, người đàn ông kia lại gõ: "Xảy ra một vụ án ly kỳ rất lớn! Cục trưởng Hứa bảo tôi mời ngài qua đó!"

Một tiếng cọt kẹt, hai cánh cửa ở hai căn phòng đồng thời mở ra, La Phi đã mặc chỉnh tề, đội mũ đen trên đầu, hắn bước nhanh về phía cửa thang gác.

Dạ Tôn đóng cửa phòng, tiến lại đi cùng hắn, La Phi liếc y một cái, Dạ Tôn nói: "Nhớ lần trước tôi gặp anh đã nói gì không?"

La Phi đáp: "Anh mới nên nhớ lần đó gặp mặt tôi đã nói những gì với anh."

Dạ Tôn cười nói: "La tiên sinh, cũng chưa từng thấy tận mắt, đừng dễ dàng phủ quyết."

Hai người rất nhanh đi xuống lầu, cửa xe cảnh sát đến mời La Phi đã mở sẵn, La Phi lên xe, Dạ Tôn cũng đi theo.

La Phi nghiêng đầu nhìn về phía y: "Dạ tiên sinh thật sự không biết cái gì gọi là khách khí."

Dạ Tôn cong khóe môi, nở nụ cười: "Cảm tạ La tiên sinh quá khen."

Xe hướng về ngoại thành phía đông, đi thẳng tới bến tàu Hồng bang mới ngừng lại.

Có mười mấy cảnh sát phong tỏa hiện trường, bên ngoài khu phong tỏa, huynh đệ Hồng bang đang tụ tập, sau đó liền thấy một chiếc xe màu đen dừng trước bến tàu Hồng bang.

Trên xe bước xuống hai người, một nam nhân mặc áo khoác dài màu đen vạt áo cài chỉnh tề xem ra rất có dáng dấp anh luân thân sĩ, một nam nhân khác mặc âu phục màu trắng, tóc hơi xoăn, khóe miệng mang theo một vệt ý cười.

Cảnh sát dẫn La Phi và Dạ Tôn đi về phía khu phong tỏa, Dạ Tôn mới đến gần thì có người tiến lên xem náo nhiệt: "Nhị đương gia, sao ngài lại đến đây?"

Dạ Tôn liếc hắn một cái: "Ngươi nhận lầm người."

"Hả?" Người kia lại nhìn Dạ Tôn một chút, mới nhìn hai người thực sự trông y hệt nhau, nhưng quan sát kỹ ánh mắt và ngữ khí nói chuyện của người này so với nhị đương gia La Phù Sinh nhà bọn họ hoàn toàn khác nhau.

Dạ Tôn theo La Phi tiến vào khu phong tỏa.

Đến phần đất gần bờ sông, có đặt một bộ thi thể, La Phi chỉ liếc mắt nhìn liền cau mày, bởi vì thi thể trước mặt trông thực sự quá quỷ dị...

La Phi mang một đôi găng tay trắng, sau đó đưa tay ra sau, một người cảnh sát đưa đèn pin cầm tay cho hắn, La Phi dùng đèn pin cầm tay chiếu lên xem kỹ từ dưới chân bộ thi thể kia.

Quần áo trên thi thể rất rộng, nhưng khung xương lại rất nhỏ, La Phi dùng tay bóp ống quần, bên trong dường như chỉ có bộ xương không hề có một chút máu thịt.

Đèn pin cầm tay của hắn hướng lên trên, liền nhìn thấy cánh tay vặn vẹo như móng gà bình thường. Mà trên mặt thi thể chỉ có da mặt dán sát vào xương, da dường như bị hong khô như tàu hủ ky bao lấy xương, mà hốc mắt của người này cũng trống rỗng, con ngươi không còn.

La Phi hô hấp có chút ngưng trọng, hắn lần đầu nhìn thấy thi thể như vậy... Trông như một người bị hút hết máu thịt, sau khi rút khô chỉ còn xương và da, khiến cho da trực tiếp bao lấy xương.

Chuyện này xem ra... Thực sự dường như là việc người thường không thể làm được.

"Tôi lần đầu nhìn thấy thi thể như vậy." Pháp y Bản Kiệt Minh ngồi xổm người xuống, nói, "Người chết là côn đồ ở Hồng bang, vừa nãy bọn họ hỏi qua người của bến tàu, có người nói đêm nay bọn họ chỉ nhìn thấy một kẻ khả nghi duy nhất, là một người mặc áo chàng có mũ trùm đầu, mang mặt nạ màu trắng, trông vóc dáng là một người đàn ông."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net