Chương 43: Cướp cô dâu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đêm khuya, từ trên lầu cao nhìn xuống.

Âm nhạc êm dịu vẫn còn tiếp tục, trên sàn nhảy nữ ca sĩ mặc sườn xám lay chuyển dáng người theo điệu nhạc, tiếng hát như lông chim gảy dây cung, quấy phá lòng người khách qua đường.

La Phù Sinh đi tới quầy bar, gọi một ly rượu, ngồi ở đó nhìn nữ ca sĩ trên sàn nhảy.

Sương tỷ quàng áo lông ngang vai đi tới, hỏi: "Phù Sinh, cậu không sao chứ?"

La Phù Sinh rất kỳ quái: "Tôi? Tôi có thể có chuyện gì?"

Sương tỷ nói: "La Thành mới vừa nói chuyện của cậu và Sửu..."

La Phù Sinh không nhịn được nở nụ cười: "Đừng nghe cậu ta nói mò, tôi chỉ muốn giúp Sửu tẩy trang, kết quả tên đó liều chết không chịu. Sương tỷ, Mỹ Cao Mỹ của chúng ta có công việc gì không cần tẩy trang cũng có thể làm không?"

Sương tỷ suy nghĩ một chút nói: "Hình như... Chỉ có công việc vệ sinh quét tước mỗi ngày vào buổi sáng thôi. Mỗi ngày, trong buổi sáng từ sáu giờ đến trước chín giờ phải quét dọn xong toàn bộ phòng ốc và sàn diễn, nhưng mà công việc vệ sinh này tiền lương cũng không có bao nhiêu, vừa bẩn vừa mệt, cậu ta đồng ý làm sao?"

La Phù Sinh nói: "Thử xem đi."

La Phù Sinh uống một hớp rượu, Sương tỷ dựa vào ánh đèn mờ mờ phát hiện mặt La Phù Sinh hơi khác thường, nàng ghé sát vào nhìn kỹ, hỏi: "Mắt của cậu, xảy ra chuyện gì?"

La Phù Sinh che mắt trái lại theo bản năng, ực một hơi cạn sạch ly rượu: "Bị ngã thôi, không sao, tôi đi nghỉ ngơi trước, ngủ ngon."

Trở lại trên lầu, La Phù Sinh ngừng trước cửa phòng của Sửu và Tiểu Cửu một lát, bên trong rất yên tĩnh, Sửu có lẽ đã ngủ.

La Phù Sinh về phòng trước, tắm rửa sạch sẽ, tắm xong soi gương nhìn vành mắt của mình, rủa thầm một tiếng: "Cái tên này ra tay đúng là không chút lưu tình..."

Anh gọi điện thoại cho La Thành, bảo cậu ta mang đến một túi nước đá, phải chườm đá lên mắt, nếu không ngày mai bị bọn thủ hạ nhìn thấy, còn tưởng rằng anh nửa đêm đi diệt Thanh bang.

La Thành không mở cửa đi vào phòng, từ bên khe cửa đưa túi đá cho La Phù Sinh, cực kỳ thân thiết hỏi: "Anh, anh cần nước đá làm gì?"

La Phù Sinh đưa tay ra nhận lấy túi nước đá, đặt một khối đá lên mắt, nói: "Mắc mớ gì tới cậu?"

La Thành thở dài nói: "Anh, anh phải chú ý thân thể đó."

La Phù Sinh: "Tôi biết rồi, cậu mau ngủ đi."

Đóng cửa lại, không quá mấy phút La Thành lại tới gõ cửa.

La Phù Sinh ngồi ở trên ghế sô pha, bỗng cảm thấy mặt trời thực sự mọc ở hướng tây, La Thành con thỏ nhỏ chết bầm này lại học được cách gõ cửa?

La Phù Sinh đi mở cửa, La Thành nhét một bọc giấy qua khe cửa, La Phù Sinh không rõ cậu muốn gì, nhận lấy rồi mở bọc giấy ra liếc mắt nhìn, bên trong là mấy cây nến.

"Buổi tối bị cúp điện?" La Phù Sinh hỏi.

"Không phải..." La Thành thực sự nhịn không được, nửa úp nửa mở thăm dò, "Nước đá phải chơi chung với nến, mới kích thích... Anh à, mắt của anh bị sao thế? Ai da? Anh cần nước đá không phải vì cùng người kia... Chỉ một mình anh thôi sao?"

La Phù Sinh càng nghe càng không đúng, kết hợp với lời Sương tỷ nói lúc nãy, cuối cùng cũng hiểu tên tiểu tử này rốt cuộc muốn biểu đạt ý gì.

"La Thành! Cậu ngứa người đúng không?!"

Tối hôm đó, La Phù Sinh ở Mỹ Cao Mỹ diễn một màn từ truy đuổi ác chiến với tiểu đệ, cuối cùng huynh đệ Hồng bang ở Mỹ Cao Mỹ giúp anh tóm được La Thành, kết cục là La Phù Sinh cởi giày, ngay ở trước mặt chúng huynh đệ dùng đế giày đánh mông La Thành một trận.

*

Buổi sáng hơn bảy giờ, Sửu ngồi xổm người xuống, tỉ mỉ giúp Tiểu Cửu mặc áo khoác, sau đó cài từng cái nút áo.

Sửu đứng lên, nhấc rương hành lí.

Tiểu Cửu kéo kéo góc áo của cậu: "Chúng ta thật sự phải đi sao?"

Sửu ừ một tiếng.

Tiểu Cửu nói: "Em rất thích nơi này."

Sửu cúi đầu nhìn Tiểu Cửu, đang muốn mở miệng, Tiểu Cửu lại nói: "Nhưng mà, em càng thích ở cùng với anh hơn."

Sửu nở nụ cười, đưa tay xoa đầu Tiểu Cửu, đang muốn dẫn theo Tiểu Cửu rời đi, liền nghe bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa.

"Là tôi, La Phù Sinh." La Phù Sinh gõ cửa, "Nếu như cậu đã dậy rồi, tôi muốn nói chuyện với cậu."

Sửu nhét rương đồ vào gầm giường, lúc này mới đi ra mở cửa.

La Phù Sinh đứng ở cửa, ăn mặc chỉnh tề, nhìn giống như đang muốn ra ngoài.

Anh nói: "Tối hôm qua tôi và Sương tỷ đã thương lượng, Mỹ Cao Mỹ còn có một công việc không cần mặc âu phục cũng không cần tẩy trang. Chính là mỗi ngày vào buổi sáng từ sáu giờ đến chín giờ quét tước toàn bộ lầu một của Mỹ Cao Mỹ, mỗi ngày làm ba tiếng, mỗi tháng được nghỉ hai ngày. Tiền lương không nhiều, có lẽ chỉ bằng một nửa mức lương hiện tại của cậu, cậu đồng ý làm không?"

Sửu trầm mặc nhìn La Phù Sinh, dường như đang do dự.

"Còn có." La Phù Sinh nói, "Tối hôm qua..."

Sửu nhìn vành mắt trái còn hơi tím xanh của La Phù Sinh, có vẻ hơi bất an.

La Phù Sinh nói tiếp: "Tối hôm qua là tôi không đúng, tôi không nên ép buộc cậu làm chuyện mà cậu không muốn làm."

Sửu nói xin lỗi: "Tôi cũng không nên động thủ."

La Phù Sinh cười nói: "Vậy chúng ta đều không để bụng chuyện đó nữa, việc này cứ cho qua như vậy?"

Sửu gật đầu.

La Phù Sinh nói: "Vậy xế chiều cậu đi tìm Sương tỷ, chị ấy sẽ nói cho cậu biết những việc phải làm. Tôi còn có việc, đi trước."

Sửu: "La tiên sinh đi thong thả."

Đóng cửa, Sửu quay đầu lại nhìn về phía Tiểu Cửu.

Tiểu Cửu hỏi: "Chúng ta còn đi sao?"

Sửu cười với cô bé: "Không đi nữa."

"A!" Tiểu Cửu cao hứng nhảy lên.

*

La Phù Sinh đến Hứa gia, cũng không nghĩ tới Hứa Tinh Trình định làm lớn chuyện đến như vậy.

"Cướp hôn?" La Phù Sinh hỏi, "Cậu cướp hôn, có thể trốn đi đâu?"

"Trước tiên đi Quảng Châu, rồi ngồi thuyền đi Hương Cảng, tiếp đó ngồi tàu thuỷ sang nước Pháp." Thái độ của Hứa Tinh Trình rất kiên định, "Chỉ cần rời khỏi Trung Quốc, cha tôi sẽ không thể có cách bắt được tôi." Hắn nói, nắm lấy tay La Phù Sinh, "Phù Sinh, anh nhất định phải giúp tôi!"

La Phù Sinh hỏi: "Cậu muốn tôi giúp cậu như thế nào?"

"Một lúc nữa tôi sẽ đến Đoạn gia cướp cô dâu, tôi sẽ đưa Thiên Anh đi trước, cậu ở phía sau ngăn cản người của Đoạn gia, đừng để cho bọn họ đuổi theo là được." Hứa Tinh Trình từ lâu đã lên kế hoạch rồi, hắn nói rõ kế hoạch ra, "Sau đó tôi sẽ lái xe đưa Thiên Anh ra bến tàu, mua vé chuyến tàu gần nhất rời khỏi Đông Giang, đến lúc đó cậu bảo thủ hạ của cậu lái xe của tôi đi, tốt nhất là đi vòng thêm vài vòng quanh thành phố Đông Giang, như vậy dù cho cha tôi có biết chuyện, bắt được xe của tôi, cũng không tìm được chúng tôi."

La Phù Sinh có chút do dự.

Hiện giờ giúp Hứa Tinh Trình chẳng khác nào muốn anh đối phó với nghĩa phụ của mình.

Hứa Tinh Trình khẩn cầu: "Phù Sinh, bây giờ chỉ có anh mới có thể giúp được tôi."

La Phù Sinh là người giang hồ, hai chữ nghĩa khí đương nhiên phải đặt lên hàng đầu, Hứa Tinh Trình đã cầu xin anh như thế, anh cắn răng nói: "Được! Tôi giúp cậu!"

Hai người ước định thời gian cẩn thận, La Phù Sinh cũng không yên lòng giao chuyện này cho người khác, liền giao cho La Thành, ngàn vạn lần dặn dò, tuyệt đối không thể nói cho người khác biết.

Tuy La Thành khi làm việc nhỏ thì hấp ta hấp tấp, nhưng mà khi gặp phải đại sự, vẫn vô cùng đáng tin.

Buổi chiều La Phù Sinh theo Hứa Tinh Trình đi cướp người, La Phù Sinh ngồi ở trên xe gắn máy, canh giữ ở cửa, vốn nghĩ chờ hai người đi ra thì chặn cửa không cho bọn người kia đuổi theo, ai ngờ trong chốc lát bên trong truyền ra một tiếng tiếng súng.

La Phù Sinh nhất thời rùng mình, vội vã tiến vào trong.

Mang theo quà cưới là cái đèn lồng đỏ lớn và tơ lụa vào trong, anh nhìn thấy súng trong tay Hứa Tinh Trình đang chỉ vào Đoạn Thiên Tứ, người ca ca mà Thiên Anh sắp bái đường thành thân, Đoạn Thiên Tứ muốn động cũng không dám động.

Hứa Tinh Trình kéo Thiên Anh đi, lúc đi ngang qua bên người La Phù Sinh, vội vã nói: "Phù Sinh, nơi này đành giao cho anh rồi!"

Dứt lời, đưa Thiên Anh ra xe, lái xe rời đi.

La Phù Sinh đang muốn nghĩ cách làm sao cản nhũng người ở đây lại, liền thấy người của gánh hát đột nhiên la lên, Cửu Tuế Hồng quá kích động nên đã ngất xỉu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net