Chương 49: Tội chết

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng sớm hôm sau, khi La Phù Sinh rời giường, phát hiện Sửu lại hóa trang thằng hề, đồng thời còn mặc cái áo khoác vai cao cao buồn cười bình thường cậu vẫn mặc.

"Cậu sao vậy..." La Phù Sinh đang muốn nói chuyện, Sửu liền lên tiếng cắt ngang lời của anh, "Dậy rồi? Tới ăn sáng."

Tiểu Cửu đã ngồi ở trước bàn ăn, cầm lấy một cái bánh bao, cắn một miếng lớn.

"La thúc thúc, sớm nha!" Tiểu Cửu cười tươi lộ ra hàm răng trắng.

"Sớm." La Phù Sinh lê chân bước tới bên cạnh bàn, Sửu tiến lên đỡ anh, thấp giọng nói, "Trước tiên đừng nói cho Tiểu Cửu."

La Phù Sinh không rõ vì sao, nhưng vẫn ừ một tiếng.

Sửu múc thêm một chén cháo nữa cho La Phù Sinh, sau đó cũng múc cho mình một chén, ngồi xuống nói: "Tiểu Cửu, buổi chiều anh phải đi làm, em ở nhà chăm sóc La thúc thúc được không?"

Tiểu Cửu gật đầu: "Được ạ."

Ăn xong điểm tâm, Tiểu Cửu giúp đỡ Sửu thu dọn bàn, chờ thu dọn xong, Tiểu Cửu đi tìm người bạn buổi chiều hôm qua cô bé mới quen được, là nữ hài nhà hàng xóm cùng tuổi với cô bé để chơi chung.

La Phù Sinh hỏi: "Cậu không định để Tiểu Cửu nhìn thấy dáng vẻ thực sự của mình sao?"

Sửu lấy thuốc giúp La Phù Sinh, rót cho anh một ly nước ấm nói: "Ở trong lòng Tiểu Cửu, đây mới là dáng vẻ chân thực của tôi."

La Phù Sinh uống thuốc, nhìn về phía Sửu: "Cậu định vĩnh viễn để cho cô bé nhìn cậu như vậy sao?"

Sửu hỏi: "Anh không nhìn ra hôm nay tôi có gì khác biệt sao?"

La Phù Sinh nhìn Sửu, anh nhìn chằm chằm Sửu hồi lâu, nheo mắt lại cũng không tìm ra đến rốt cuộc cậu có biến hóa gì, chỉ có thể đoán mò: "Khóe miệng vẽ nhỏ hơn?"

Sửu lắc đầu một cái, La Phù Sinh nói: "Cậu tới gần một chút."

Sửu nhích người tới gần, nhìn theo hành động của cậu, La Phù Sinh có một loại cảm giác kỳ lạ.

Anh và La Thành nói chuyện có lúc cũng kề vai sát nhau, khoảng cách của hai người gần đến mức nào anh cũng không có bất kỳ cảm giác gì, thế nhưng bây giờ, nhìn khuôn mặt Sửu gần trong gang tấc, trong đầu La Phù Sinh lại hiện lên khuôn mặt đã tẩy trang vào tối ngày hôm qua, hai gương mặt đối lập, điều này khiến tim của La Phù Sinh bất tri bất giác đập nhanh hơn.

La Phù Sinh cầm trong tay nửa ly nước, anh uống nước để che giấu tâm tình của mình lúc này: "Tôi không thấy được."

Sửu ngồi thẳng người: "Hôm nay trang điểm nhạt hơn hôm qua."

La Phù Sinh đã hiểu rõ: "Cậu dự định từ từ giảm nhạt trang dung, đến khi lộ ra dáng vẻ thật sự?"

Sửu gật đầu.

Tiểu hài tử vốn mẫn cảm yếu đuối, Sửu biết khi mình hóa trang thằng hề mới là người khiến Tiểu Cửu có cảm giác an toàn, là người khiến cô bé tin tưởng dựa vào.

Nếu như Sửu bỏ lớp hóa trang thằng hề ngay, nhất định làm cho tâm lý của Tiểu Cửu bị sốc.

Bữa cơm trưa, Sửu nấu nhiều hơn mọi ngày một chút, buổi chiều cậu phải đi Mỹ Cao Mỹ làm việc, mãi đến tận sáng mai khi Mỹ Cao Mỹ đóng cửa mới trở về.

La Phù Sinh và Tiểu Cửu, một người căn bản không thể làm cơm, một người còn quá nhỏ, Sửu không yên tâm về cô bé. Xào thức ăn nhiều một chút, buổi tối chỉ cần hâm nóng lên liền có thể ăn.

Hơn bốn giờ chiều, Sửu gọi Tiểu Cửu đang chơi bên nhà hàng xóm trở về, nói với cô bé rằng mình phải đến Mỹ Cao Mỹ làm việc, nếu như có chuyện gì thì phải đến Mỹ Cao Mỹ tìm Sương tỷ, Sương tỷ sẽ báo lại cho cậu.

Tiểu Cửu hiểu chuyện vâng lời, Sửu lúc này mới ra ngoài.

Sau khi ra ngoài Sửu cũng không lập tức rời đi, mà ở bên ngoài nhà bếp tẩy trang thay quần áo, bỏ quần áo thằng hề vào trong bao bố, treo ở một góc cao trong nhà bếp.

Hơn hai mươi phút sau, mặc âu phục, mang giày da, Sửu đi tới Mỹ Cao Mỹ.

Lần đầu ăn mặc như vậy đi ra ngoài, Sửu có chút không dễ chịu, cậu ngẩng đầu nhìn tấm biển đề mấy chữ "Sàn nhảy Mỹ Cao Mỹ", sau đó cất bước đi vào.

Buổi chiều, bên trong chưa có nhiều người, chỉ có mấy vị khách, khúc dương cầm du dương vang lên trong đại sảnh.

Nữ phục vụ mặc quần áo con thỏ tiến lên cười nói: "Tiên sinh đi một mình sao?"

Sửu nói: "Tôi tìm Sương tỷ."

"Ngài là bằng hữu của Sương tỷ à?" Cô bé kia nói, "Mời đi theo tôi."

Sương tỷ mặc một thân sườn xám màu xanh lam, đang nói chuyện với huynh đệ Hồng bang, thoáng nhìn có người đến, liền bảo thủ hạ đi xuống trước.

"Sương tỷ, vị tiên sinh này đến tìm ngài." Nữ phục vụ nói.

Sương tỷ gật đầu, cô bé kia xoay người rời đi, Sương tỷ đứng lên nói: "Vị tiên sinh này, ngài tìm tôi?"

"Sương tỷ, tôi là... Sửu." Sửu nói.

Sương tỷ cả người sững sờ, chợt nở nụ cười: "Trời ạ, tôi thật sự một điểm cũng không nhận ra cậu, nhưng mà như vậy cũng tốt, tôi không nhận ra cậu, Hầu Lực khẳng định cũng không nhận ra cậu."

Sương tỷ vừa liếc nhìn Sửu, không nhịn được nói: "Tôi còn tưởng rằng do cậu xấu xí mới hóa trang như vậy, lại không nghĩ rằng... Cậu nói xem, dung mạo của cậu đẹp mắt như vậy tại sao lại còn giấu giấu diếm diếm thế?"

Sửu không lên tiếng, cậu hơi nhíu mày, nhếch khóe miệng, lộ ra một nụ cười qua loa nhưng chán ghét.

Mỹ Cao Mỹ ánh đèn mờ ảo, Sương tỷ không chú ý đến vẻ mặt của Sửu, nếu là cậu khi trước dù thế nào cũng không có người chú ý tới, vẻ mặt cậu đã quen ẩn giấu sau lớp hóa trang thằng hề, như vậy mặc dù căm ghét cau mày, bĩu môi khinh thường, người khác cũng đều không nhìn thấy, nhưng cậu lại quên mình đã tẩy trang.

Sửu nhếch môi, nhắc nhở mình nhất định phải chú ý thói quen dễ làm hỏng chuyện này.

Sương tỷ nói: "Đi thôi, tôi dẫn cậu ra quầy bar."

*

Sửu giao cho Tiểu Cửu phải chăm sóc kỹ lưỡng La Phù Sinh, Tiểu Cửu liền cực kỳ tận tâm chăm sóc La Phù Sinh, cô bé bắt La Phù Sinh nằm ở trên giường không được phép lộn xộn, còn ngồi ở bên cạnh cầm một quyển truyện cổ tích mà tiểu cô nương nhà hàng xóm cho cô bé mượn, giả vờ giả vịt đọc.

La Phù Sinh nghe câu chuyện xưa của cô bé, vẫn là chuyện của con khỉ và con voi lần trước.

La Phù Sinh cũng không vạch trần, chờ Tiểu Cửu kể xong anh mới hỏi: "Tiểu Cửu, em có muốn học đọc sách không?"

Tiểu Cửu không chút do dự gật đầu.

Cô bé luôn luôn rất ước ao có thể đến trường đọc sách như những tiểu hài tử khác, đặc biệt là những đứa trẻ mới vào lớp, mỗi ngày bọn họ đều mặc đồng phục đẹp, đeo cặp sách mới tinh, được người lớn nắm tay đưa tới trường học. Ở trong mắt Tiểu Cửu, có lẽ đọc sách cũng vui như được mặc quần áo mới, được người lớn thương yêu.

"Chờ thêm ít lâu, anh sẽ đưa em đi học đọc sách viết chữ." La Phù Sinh nói.

"Thật sao?" Tiểu Cửu nghiêng đầu hỏi vẻ mặt chờ mong.

La Phù Sinh cười xoa đầu của cô bé: "Thật đó."

Tiểu Cửu giơ tay lên: "Ngoéo tay!"

La Phù Sinh liền đưa tay ra, móc ngón tay của mình với ngón tay nho nhỏ của cô bé, hai ngón tay cái chạm vào nhau, ấn một cái.

Hai người vừa nghéo tay xong, ngoài cửa liền truyền đến tiếng gõ cửa, Tiểu Cửu đi chầm chậm ra mở cửa, La Thành vừa vào cửa liền đi thẳng đến phòng ngủ, trong tay cậu cầm một tờ báo, vội vàng nói: "Anh! Không tốt rồi! Hôm qua, xe lửa từ Bắc Bình đến Đông Giang, nửa đường bị phát nổ phá huỷ, khoang hạng nhất không một ai sống sót!"

La Phù Sinh choáng váng: "Bọn họ đi chuyến xe đó sao?"

La Thành gật đầu.

La Phù Sinh cau mày, hai tay anh nắm chặt lấy chăn, hồi lâu, anh nói: "Sai người đi đến đó hỏi thăm một chút, bọn họ đều không phải người bình thường, tôi không tin bọn họ sẽ chết."

"Đều lúc nào rồi, La nhị đương gia còn quan tâm người khác?"

Một giọng nói khiến người ta chán ghét vang lên, Hứa Tinh Trình dẫn theo một đội cảnh sát xông vào, hắn bước nhanh đi vào phòng ngủ.

La Thành chặn trước mặt La Phù Sinh nói: "Mày tới đây làm gì?"

Hứa Tinh Trình ung dung sửa lại găng tay của mình, nói: "Cục trưởng hạ lệnh nghiêm tra kẻ buôn lậu nha phiến, bắt được phải giải ra pháp trường bắn chết." Hứa Tinh Trình nhíu mày nhìn về phía La Phù Sinh, ngữ khí vui vẻ, "Huynh đệ, chuyện này tôi cũng không còn cách nào khác, người đâu, dẫn La Phù Sinh đi!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net