Chương 52: Thái Thị Khẩu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng hôm sau hơn mười một giờ, Hứa Tinh Trình đi tới cục cảnh sát.

Bên trong nhà giam âm u ẩm ướt tràn ngập mùi hôi ô uế, Hứa Tinh Trình dương dương tự đắc đi tới phòng giam của La Phù Sinh, lại nhìn thấy anh ngồi trên giường dựa vào tường, dáng vẻ khí định thần nhàn.

Trên người anh đều là vết máu, thế nhưng khi anh mở mắt ra, đáy mắt lại mang theo một vệt ý cười nhìn hắn, Hứa Tinh Trình có một loại cảm giác bất an không nói nên lời.

Hắn không biết bất an này đến từ đâu, nhưng luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng lắm.

Hứa Tinh Trình cẩn thận nhìn chằm chằm La Phù Sinh, tựa như muốn tìm ra vấn đề từ trên người anh, thế nhưng hắn không thể tìm được.

Theo sau Hứa Tinh Trình, hai cảnh sát để hộp cơm trên bàn đặt hình cụ thẩm vấn, dọn cơm nước bên trong ra, sau đó lại mở cửa phòng giam.

"La Phù Sinh, đã từng là huynh đệ, tôi vì anh chuẩn bị rượu ngon thức ăn ngon, ăn no rồi tiễn anh lên đường, cũng không đến mức đường tới Hoàng Tuyền làm quỷ chết đói." Hứa Tinh Trình nói.

La Phù Sinh liếc mắt nhìn cánh cửa đã mở, anh đứng lên, chậm rãi đi ra cửa.

Chân của anh... Tại sao có thể đứng lên đi lại được rồi? Hứa Tinh Trình cảm thấy kỳ quái, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, vẫn cảm thấy La Phù Sinh đang liều mạng giữ sĩ diện cố chống đỡ.

La Phù Sinh ngồi xuống ở bên cạnh bàn, anh cầm lấy bình rượu, mở nắp rót một chén, uống một hớp liền cầm đũa dùng bữa.

Hứa Tinh Trình thấy khẩu vị của anh rất tốt, hắn đi tới cạnh đó nói: "La Phù Sinh, anh trông có vẻ rất thoải mái."

"Không phải vậy sao? Làm quỷ chết đói?" La Phù Sinh nói, "Khi nào hành hình?"

"Giữa trưa, đúng 12 giờ." Hứa Tinh Trình nói.

La Phù Sinh liền không nói gì thêm, chuyên tâm ăn cơm, Hứa Tinh Trình cầm bình rượu lên cũng rót cho mình một chén rượu.

Khi La Phù Sinh đặt đũa xuống, hắn bưng chén lên, nói: "Bây giờ anh phải chết rồi, có lời gì muốn nói không?"

"Nói, nhưng không phải ở đây." La Phù Sinh nói, "Cậu công khai bắn chết tôi không phải vì muốn để những người khác đều đến xem, đều tới nghe sao? Tôi vẫn tương đối chờ mong phần diễn thuyết tí nữa của cậu."

La Phù Sinh nói, bưng chén rượu lên, đụng nhẹ vào chén rượu của Hứa Tinh Trình một cái, sau đó uống một hớp.

Hứa Tinh Trình đặt cái chén xuống không uống.

La Phù Sinh uống rượu xong, nói: "Tôi ăn no, khi nào thì đi?"

*

Thành phố Đông Giang không mưa, hôm nay khí trời đặc biệt tốt, bầu trời xanh lam, không một gợn mây.

11 giờ 45 phút, La Phù Sinh và bốn người đàn ông buôn lậu nha phiến bị giải đến pháp trường ở Thái Thị Khẩu.

Có một hàng cột gỗ trói phạm nhân, La Phù Sinh bị trói ngay cột thứ nhất.

La Thành lẫn trong đám người, nhìn La Phù Sinh bị trói ở trên cây cột máu me khắp người, trong lòng cực kỳ lo lắng: "Người này rốt cuộc có phải là anh của tôi không? Tôi trông thế nào cũng đều là anh của tôi đấy?" La Thành kéo kéo ống tay áo của Phó Hồng Tuyết, "Phó tiên sinh, anh tôi tối hôm qua cũng chưa trở về đó, vạn nhất Dạ tiên sinh tính sai, không đi tới nhà lao thì sao đây?"

Phó Hồng Tuyết nói: "Không thể. Tôi xác định đây là A Dạ, không phải La Phù Sinh."

La Thành hỏi: "Làm sao anh biết? Ngộ nhỡ không phải?"

Phó Hồng Tuyết nói: "Không có vạn nhất, một lúc nữa cậu sẽ biết thôi."

La Thành lại nhìn chung quanh: "Cũng không biết Sương tỷ có tìm được cứu binh tới không? Người kia không phải là Lâm thiếu gia sao?" La Thành nhìn Lâm Khải Khải phất tay một cái, Lâm Khải Khải tách khỏi đoàn người đi tới, nhíu mày nói, "Tôi mới nhận được tin tức, đã sắp xếp người, một lúc nữa tôi đi nói chuyện với Hứa Tinh Trình trước, nếu như không được liền trực tiếp cướp người."

La Thành mở miệng, hình như muốn nói ra kế hoạch của bọn họ, Phó Hồng Tuyết liếc cậu một cái, ra hiệu bảo cậu câm miệng.

La Thành rốt cuộc vẫn không nói ra.

Một chiếc xe hơi màu đen từ trong đám người chạy tới, dân chúng vây xem tự động tránh ra một khoảng đường, để chiếc xe màu đen kia chạy tiếp.

Chiếc xe vẫn chạy đến trước nơi hành hình mới đừng lại, một cảnh sát ôm súng đến bên cạnh xe, mở cửa xe ra.

Hứa Tinh Trình bước xuống xe, giẫm giày da xuống đất, hắn mang găng tay, trên người khoác một cái áo choàng quân dụng màu lam đậm, khi hắn xuống xe nâng vành mũ lên, trông uy phong lẫm lẫm.

Hứa Tinh Trình còn chưa đi lên đài hành hình, liền bị Lâm Khải Khải ngăn cản đường đi.

"Tinh Trình, cậu thật sự muốn giết Phù Sinh sao?" Lâm Khải Khải hỏi.

"Chuyện này không phải do tôi muốn giết anh ta." Hứa Tinh Trình cất giọng nói, để cho quần chúng vây xem xung quanh đều nghe thấy rõ, "Mà là anh ta phạm tội, buôn lậu nha phiến, hại người dân nước nhà, người như thế chẳng lẽ không đáng chết?"

"Nhưng mà, cậu ấy là La Phù Sinh, là huynh đệ của cậu đó!" Lâm Khải Khải tức giận nói.

"Tôi biết, tôi cũng đau lòng." Hứa Tinh Trình giả vờ giả vịt thở dài một tiếng, "Tôi chưa từng nghĩ đến có một ngày huynh đệ của tôi lại đi buôn lậu nha phiến, hôm nay Hứa Tinh Trình tôi ở ngay tại đây nói một câu." Hứa Tinh Trình giẫm lên bậc thang bước lên trên đài hành hình, "Tuy rằng hiện nay thời thế loạn lạc, nhưng thế gian vẫn có công bằng và chính nghĩa, cho dù La Phù Sinh anh ta đã từng là huynh đệ của tôi, nhưng từ giờ khắc anh ta bắt đầu phạm tội, Hứa Tinh Trình tôi đã không có người huynh đệ này nữa! Bất kể là ai phạm tội, đều phải bị trừng phạt. Buôn lậu nha phiến là tội chết! Mọi người nói xem bọn họ có đáng bị giết hay không?"

"Đáng chết!"

"Giết hắn!"

Dân chúng vây xem kích động, vẫy vẫy cánh tay hô to.

Phía ngoài đoàn người, La Phù Sinh mặc trên người áo khoác của Sửu, trên đầu đội một cái mũ dạ, che khuất cả người đầy vết thương, nhìn về phía Hứa Tinh Trình đang cao giọng hô hào trên đài hành hình.

"Lâm đại ca không nên đi khuyên hắn." La Phù Sinh nói, "Anh ấy càng khuyên, Hứa Tinh Trình càng có thể dẩy hình tượng của bản thân hắn lên hào quang vĩ đại."

Sửu đỡ La Phù Sinh, nhìn về phía đài hành hình, không nói gì.

"Dìu tôi một chút, tôi phải đến phía dưới đài hành hình." La Phù Sinh nói, lấy từ trong túi ra một con dao nhỏ, dao này vừa nãy được anh mua sau khi vào thành.

"Anh muốn làm gì?" Sửu hỏi.

"Dạ Tôn cũng không phải người bất tử, nếu như Hứa Tinh Trình thật sự muốn giết y, tôi cũng không thể ngồi yên không thèm để ý chứ?" La Phù Sinh nói.

Sửu quàng cánh tay La Phù Sinh lên cổ của mình, để lực không đồn về chân trái đang bị thương của anh, khi đi về phía trước cũng không đến nỗi động tới vết thương.

Hai người lẫn vào đoàn người chầm chậm đi về phía trước.

La Phù Sinh thậm chí còn vừa đi vừa phụ họa quần chúng vây xem, cùng bọn họ giơ quả đấm lên hô hào.

La Phù Sinh và Sửu mới tách khỏi đoàn người đi tới vị trí khá cao, cánh tay của La Phù Sinh liền bị một người nắm lấy.

Phó Hồng Tuyết không biết phát hiện ra bọn họ ở trong đám người từ lúc nào, hắn cầm lấy cánh tay La Phù Sinh nói: "Đừng manh động."

"Phó tiên sinh, sao anh lại chạy loạn khắp nơi, trời..." La Thành hạ thấp giọng, "Anh, là anh sao?"

La Phù Sinh lườm cậu một cái: "Không phải tôi còn có thể là ai? Tiểu tử cậu choáng đầu à?" Dứt lời lại nhìn về phía Phó Hồng Tuyết, "Nếu như Hứa Tinh Trình thật sự giết Dạ Tôn thì phải làm sao đây?"

"Hắn không giết được đâu." Phó Hồng Tuyết nói, "Huống chi, có tôi ở đây."

La Phù Sinh nửa tin nửa ngờ, chỉ có thể đứng ở tại chỗ với Sửu, yên lặng xem tình hình.

Rất nhanh, 12 giờ đúng, đã đến lúc giữa trưa.

Hứa Tinh Trình cất giọng nói: "Chuẩn bị hành hình!"

Năm tên cảnh sát vác súng đi ra xa mấy mét, cầm súng trong tay chỉ về phía năm phạm nhân.

"Hứa Tinh Trình." La Phù Sinh bị trói từ nãy đến giờ vẫn trầm mặc đột nhiên mở miệng nói, "Trước khi tôi chết, tôi còn có mấy câu nói muốn nói với cậu."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net