Chương 57: Nhận bộ phim mới

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dạ Tôn liếc mắt nhìn Sở Kỳ Kỳ: "Sao lại bảo tôi điên rồi?"

Sở Kỳ Kỳ gật đâu: "Còn không phải sao, tôi cảm thấy anh điên rồi. Lần trước anh diễn cảnh hôn với tôi, vị kia  nhà anh đã không vui đấy?"

Dạ Tôn mỉm cười, ánh mắt rõ ràng đang mang theo uy hiếp bảo Sở Kỳ Kỳ câm miệng.

Sở Kỳ Kỳ muốn nói tiếp, nhưng bị lời nói của Tề Lam ngăn lại.

Tề Lam nói: "Kỳ thực ở đây có một kịch bản phim rất thích hợp với cậu, đạo diễn mấy ngày trước cũng đến tìm tôi. Trước đó sợ cậu mẫn cảm đối với loại đề tài này, thêm vào đấy yêu cầu có chút cao, không quá phù hợp với hình tượng công ty định hình cho cậu, sơ cậu không nhận. Nếu cậu thật sự có hứng thú, tôi gọi điện thoại cho đạo diễn, hẹn ông ấy ra bàn bạc một chút?"

Dạ Tôn gật đầu: "Được."

Tề Lam thấy Dạ Tôn đồng ý, cô gọi điện thoại ngay lập tức.

Dạ Tôn vẫn ung dung ngồi trên ghế sô pha, Sở Kỳ Kỳ rót cho y một chén trà, Dạ Tôn bưng lên đến uống một hớp, liền nghe Sở Kỳ Kỳ nói: "Thật không nghĩ tới đàn ông các người cãi nhau cũng ấu trĩ như thế đấy, tôi còn tưởng rằng loại chuyện bực bội này chỉ có nữ nhân mới làm."

Dạ Tôn liếc cô một cái, lạnh lùng nói: "... Cô nói như vậy, rất dễ bị giết đó, cô có biết không?"

Sở Kỳ Kỳ bật cười: "Đừng dọa người, đã lâu như vậy anh còn không thoát khỏi vai diễn sát thủ K à? Anh thoát vai cũng quá chậm đó."

Dạ Tôn thầm nghĩ, phạm pháp giết người, không thể khiến Tiểu Hồng Tuyết bị làm khó dễ, dùng hắc năng lượng khiến người ta câm miệng chắc không phạm pháp chứ?

"Hẹn được rồi!" Tề Lam cúp điện thoại, cười nhìn về phía Dạ Tôn.

Trong nháy mắt Dạ Tôn nắm chặt lòng bàn tay, hắc năng lượng biến mất, ý lạnh nơi đáy mắt tản đi, ánh mắt ôn hòa nhìn về phía Tề Lam.

"Chiều nay đạo diễn rảnh, chúng ta đi ăn cơm trưa trước, ăn xong tôi đưa cậu đi gặp đạo diễn." Tề Lam nói.

"Tốt tốt!" Sở Kỳ Kỳ, "Chúng ta đi ăn lẩu chứ?!"

Tề Lam: "Cô không sợ mập à? Sắp có bộ phim mới, cô phải lập tức tiến tổ."

"Cũng không có gì, ăn hai bữa thôi mà!" Sở Kỳ Kỳ ôm cánh tay quản lý, một tay muốn lôi kéo Dạ Tôn, Dạ Tôn nghiêng người tách ra, cực kỳ nho nhã làm động tác xin mời.

"Anh còn giận vị kia nhà anh như vậy? Miệng không vừa ý thân thể lại làm bộ!" Sở Kỳ Kỳ cắt ngang một tiếng, vẻ mặt ngạo kiều ngửa đầu đi ra ngoài.

Trên xe, Tề Lam giới thiệu về tiểu truyện của vai diễn và nội dung bộ phim cho Dạ Tôn.

Đây là một bộ phim dân quốc, là chuyện xưa về các bang phái giang hồ ở Hải Tinh 100 năm trước, bối cảnh niên đại khá giống với thời không mà bọn người La Phù Sinh sống. Phim kể về hai huynh đệ từ thôn xóm nhỏ đến thành phố lớn tìm lý tưởng, nhưng do nhiều nguyên nhân trở mặt thành thù, lúc gặp lại hai người đứng ở hai phía đối lập, đã biến thành kẻ thù như nước với lửa.

Dạ Tôn nghe về tiểu truyện, y diễn vai Thẩm Dữ, Thẩm Lâm và Thẩm Dữ là hai huynh đệ. Thẩm Dữ là vai nam chính của phim điện ảnh này, toàn bộ cố sự đều phát sinh xoay quanh Thẩm Dữ, mà trong phim điện ảnh này có một đoạn là đương gia bang phái Thẩm Dữ và một đào hát có cảm tình gút mắc.

Dạ Tôn cẩn trọng xem xong tiểu truyện của nhân vật, vốn dĩ y mang theo bao nhiêu giận dữ muốn nhận một bộ phim để chọc tức Phó Hồng Tuyết, thế nhưng hiện tại vừa nhìn tiểu truyện của nhân vật này, tưởng tượng một thoáng viễn cảnh nhân vật trong lòng, cảm thấy rất giống tâm tình của mình trước đây, xem xét liền sản sinh hứng thú đối với bộ phim.

"Có kịch bản không?" Dạ Tôn hỏi.

Tề Lam nghe y hỏi như vậy, biết Dạ Tôn có hứng thú nhận phim này, vội vã tìm kịch bản mà y muốn, gửi mail cho Dạ Tôn.

Kết quả từ khi ăn lẩu về đến công ty, lại tới buổi chiều Tề Lam đưa Dạ Tôn đi gặp đạo diễn, Dạ Tôn đều chăm chú xem kịch bản.

Rốt cục đi được nửa đường, Dạ Tôn cũng xem xong kịch bản, y để điện thoại di động xuống, thở dài một hơi.

Tề Lam hỏi: "Thế nào? Có hứng thú không?"

Dạ Tôn nói: "Bộ phim điện ảnh này, nhận."

"Quá tốt rồi!" Tề Lam nói, "Khi nãy cậu xem kịch bản quá chăm chú, tôi không dám quấy rối cậu. Tôi vừa nhận được tin tức, trước đó cậu diễn bộ phim 'Sát thủ', nhận được đề cử người mới xuất sắc nhất của giải thưởng Kim Xà, nói thật trước đây tôi cảm thấy bộ phim này cậu có thể nhận giải lớn hơn, hiện tại tôi còn cảm thấy có chút tiếc nuối. Nhưng mà nếu như cậu nhận bộ phim điện ảnh mới này của đạo diễn Phong, sang năm tuyệt đối có thể cạnh tranh vai nam chính xuất sắc nhất."

Dạ Tôn không có hứng thú gì đối với mấy giải thưởng kia, ồ một tiếng cho có lệ để đáp lời.

Lúc này đang là giờ tan tầm, xe của họ chạy chầm chậm trong dòng xe cộ.

Dạ Tôn nhìn người đi bộ trên vỉa hè còn nhanh hơn so với những người đi xe trên đường, cảm thấy vô cùng tuyệt vọng đối với giao thông ở Hải Tinh.

Dạ Tôn buồn bực ngán ngẩm cầm điện thoại di động lên dự định xem tiểu truyện của nhân vật lại một lần nữa, điện thoại di động bỗng vang lên một cú điện thoại, là Phó Hồng Tuyết gọi tới.

Dạ Tôn bắt máy.

Phó Hồng Tuyết âm thanh rất nhẹ, hệt như hạ thấp giọng hết sức để nói chuyện: "A Dạ, ta lập tức phải chấp hành nhiệm vụ, Triệu sở bảo mọi người tắt máy, ta báo trước với ngươi một tiếng."

Dạ Tôn: "Ồ."

Tình huống bên kia, Dạ Tôn nghe thấy Triệu Vân Lan đang càm ràm: "Được chưa? Chuyện này cũng phải thông báo, Hồng Tuyết cậu cũng quá không có tiền đồ đấy?"

Dạ Tôn cong cong khóe môi, trực tiếp cúp điện thoại.

Tối hôm đó, sau khi Dạ Tôn gặp đạo diễn xong, kí hợp đồng tại chỗ, ngày mai sẽ tiến tổ.

Đạo diễn Phong rất cao hứng, lúc trước ông đến tìm Tề Lam mấy lần, Tề Lam đều lấy lí do kịch bản không hợp để từ chối, mắt thấy phim điện ảnh sắp phải khai máy còn chưa tìm được vai nam chính thích hợp, đạo diễn Phong còn dự định tùy tiện tìm một người tạm chấp nhận, lại không nghĩ rằng có thể xoay chuyển tình thế.

Trong phòng ăn, mấy người cùng nhau nâng ly.

Không đợi Dạ Tôn đưa ly lên miệng, cửa phòng đột nhiên bị đẩy mở.

Một người đàn ông cầm chủy thủ trong tay đột nhiên xông vào, hắn điên cuồng dùng ánh mắt tàn nhẫn lướt qua mấy người trong phòng, giương tay lên, một luồng hắc năng lượng ngưng tụ thành dây thừng trói Dạ Tôn lại, hắn vươn tay vồ tới, Dạ Tôn liền bị hắn tóm lấy, chủy thủ kề lên cổ Dạ Tôn.

Là người Địa Tinh? Dạ Tôn nhíu mày.

"Anh, anh muốn làm gì?" Tề Lam nói, "Anh bỏ dao xuống đi, có chuyện gì thì từ từ nói."

Giọng đàn ông hét giọng khàn khàn: "Tôi biết anh, anh là một đại minh tinh! Tôi cần anh giúp một chuyện."

Dạ Tôn hơi cong khóe môi: "Gấp cái gì?"

"Có người muốn bắt tôi, tôi cần anh giúp tôi rời khỏi nơi này." Nam nhân dí sát chủy thủ vào cổ Dạ Tôn, nhìn những khác muốn bước tới, quát, "Đừng tới đây! Bằng không tôi giết anh ta!"

Dạ Tôn cười lạnh một tiếng, y biết rõ ai muốn bắt hắn.

Sau một khắc, cửa bị đẩy mở lần thứ hai.

Triệu Vân Lan dẫn theo Phó Hồng Tuyết cùng những người khác của Cục Điều Tra Đặc Biệt xông vào trong phòng ăn.

Triệu Vân Lan: "Anh tốt nhất nên bó tay chịu trói, bằng không..."

Bỗng thấy rõ cảnh tượng trước mắt, Triệu Vân Lan sững sờ.

Phó Hồng Tuyết nói: "A Dạ!"

Người đàn ông kia lạnh giọng quát lên: "Đừng tới đây! Nếu như các người bước tới tôi sẽ giết anh ta, giết một đại minh tinh, cũng coi như có người chôn cùng tôi."

Triệu Vân Lan rốt cục nhịn không nổi nữa, cười đến mức khẩu súng cầm trên tay đang run run lên: "Được được được, chúng tôi không qua đó. Bằng không như vậy đi, nếu anh có thể giết anh ta, tôi thả cho anh đi, thế nào?"

"Triệu sở!" Phó Hồng Tuyết nhíu mày nói.

"Anh nói thật chứ?" Nam nhân kia hỏi.

"Đương nhiên là nói thật. Chẳng qua, tôi nhất định phải nhắc nhở anh, một lúc nữa khi anh động thủ, có thể đừng hô cứu mạng với chúng tôi..." Triệu Vân Lan còn chưa dứt lời, dây thừng hắc năng lượng trên người Dạ Tôn đột nhiên rơi xuống.

"Yên tâm." Dạ Tôn giơ tay lên, nhìn chằm chằm vào lòng bàn tay đang ngưng tụ hắc năng lượng của y, cười nói, "Tôi ra tay, hắn ta không kịp hô cứu mạng đâu."

......... Lời thoại quan trọng nhất định không thể bỏ đi chứ!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net