Chương 67: Không làm huynh đệ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Vị này chính là cục trưởng Cục Điều Tra Đặc Biệt của chúng tôi Triệu Vân Lan, phó cục trưởng Đại Khánh, đồng nghiệp của tôi Chúc Hồng." Phó Hồng Tuyết giới thiệu từng người.

La Phù Sinh rất hứng thú nhìn về phía Triệu Vân Lan nói: "Anh chính là Triệu Vân Lan?! Ngưỡng mộ đã lâu ngưỡng mộ đã lâu."

Triệu Vân Lan kinh ngạc nhíu mày: "Anh biết tôi?"

La Phù Sinh cười: "Nghe Dạ Tôn nhắc tới anh."

Triệu Vân Lan nhìn về phía Đại Khánh và Chúc Hồng, trên mặt mang theo một vệt đắc ý, sau đó hỏi: "Dạ Tôn? Cậu ta nói gì về tôi? Chắc phải không lời hay ho gì chứ?"

La Phù Sinh suy nghĩ một chút nói: "Nói hai chúng ta rất giống nhau... Khiến người ta chán ghét."

Đại Khánh và Chúc Hồng thật vất vả mới nhịn được, không cười ra tiếng.

Triệu Vân Lan: "..."

Phó Hồng Tuyết: "..."

La Phù Sinh lại nói: "Chẳng qua Dạ Tôn người kia luôn luôn nói năng chua ngoa nhưng tâm mềm như dậu hũ, nếu không có anh ấy sợ rằng tôi sớm đã chết rồi."

Triệu Vân Lan nở nụ cười, không nói tiếp.

Đúng lúc đó, Sửu đẩy cửa vào phòng, cầm trong tay một cái túi ni lông, bên trong tui là mấy hộp nhựa đựng đồ ăn.

"A Sửu!" Tiểu Cửu nhào tới trước mặt Sửu, giơ hamburger trong tay lên, "Món này ăn rất ngon, anh ăn đi!"

Sửu đưa tay xoa đầu Tiểu Cửu: "Anh không đói bụng, em ăn đi."

La Phù Sinh vừa mới tỉnh, bọn người Triệu Vân Lan cũng không có ở lại phòng bệnh làm phiền quá lâu, Phó Hồng Tuyết ở lại, những người khác đều trở về Cục Điều Tra Đặc Biệt.

La Thành đi theo tiễn bọn người Triệu Vân Lan, Sửu mở hộp cháo ra, bưng lên dùng muỗng khuấy đều, múc một muỗng đưa tới bên miệng La Phù Sinh, La Phù Sinh đưa tay muốn cầm lấy, Sửu chỉ nói một câu "Đừng nhúc nhích", La Phù Sinh liền không cử động nữa, mà thuận theo ý Sửu để cậu đút cháo cho anh ăn.

La Phù Sinh ăn một muỗng cháo, hỏi: "Nơi này có xe lăn không?"

Phó Hồng Tuyết hỏi: "Anh cần xe lăn để làm gì?"

La Phù Sinh cười nói: "Tôi nghe La Thành nói, nơi này so với thành phố Đông Giang còn náo nhiệt hơn, đâu đâu cũng có những thứ mới mẻ, tôi muốn đi xem thử."

Không chờ Phó Hồng Tuyết trả lời, Sửu đã nhíu mày nói: "Anh vừa mới tỉnh, bác sĩ nói phải cố gắng dưỡng thương."

"Tôi không có chuyện gì." La Phù Sinh nói, "Tôi chỉ đi ra ngoài di chuyển một lúc thôi."

"Một lúc cũng không được." Sửu nói.

La Phù Sinh nhìn về phía La Thành, La Thành nói: "Anh à, không phải em không giúp anh, lần này em đồng tình với anh A Sửu, anh đã bị thương thành như vậy, anh phải an yên thanh tĩnh nằm trên giường vài ngày, đừng tự dằn vặt đi lung tung nữa, anh không biết đâu, anh hôn mê mấy ngày nay anh A Sửu cả mắt cũng không dám nhắm lại, không quản ngày đêm chăm sóc anh!"

La Phù Sinh nhìn về phía Sửu, Sửu ánh mắt lảng tránh, cúi đầu múc một muỗng cháo, thổi thổi đưa tới bên miệng La Phù Sinh.

La Phù Sinh lúc này mới chú ý đến hai vành mắt đen thui và đôi mắt ửng hồng đầy tơ máu của Sửu, và cả sắc mặt quá mức tái nhợt của cậu.

"Tôi tự mình ăn." La Phù Sinh đưa tay ra, nói, "Cậu đi nghỉ ngơi cho khỏe."

Sửu lui tay ra sau một chút, gạt tay của La Phù Sinh ra.

Phó Hồng Tuyết hướng tầm mắt nhìn rõ sự băn khoăn của hai người họ, cất tiếng nói: "La Thành, cậu dẫn Tiểu Cửu theo tôi ra ngoài một lát?"

La Thành chỉ vào cái chân què của mình: "Tôi đi ra ngoài một lát?"

Phó Hồng Tuyết nói: "Không phải cậu cảm thấy rất hứng thú với điện thoại di động sao? Tôi đi cho mua mỗi người một cái?"

Hai hôm nay, La Thành thấy không ít người cầm trong tay một vật tựa như cái tivi nhỏ, có thể gọi điện thoại có thể chụp ảnh, còn có thể xem phim, cậu rất hiếu kỳ về nó, trong lòng từ lâu đã muốn cầm thử, vừa nghe Phó Hồng Tuyết nói sẽ mua cho cậu, La Thành cũng không thèm để ý cái chân què nữa, khập khiễng đi theo.

Tiểu Cửu nhiều có ánh mắt tò mò một đứa bé, vừa gặm hamburger vừa đi cùng hai người.

Chờ bọn người Phó Hồng Tuyết đi khỏi, trong phòng cũng chỉ còn lại Sửu cvà La Phù Sinh.

La Phù Sinh lại ăn thêm vài muỗng, nói: "Tôi ăn no."

Sửu cũng không miễn cưỡng La Phù Sinh, đặt hộp thức ăn lên tủ trên đầu giường, La Phù Sinh vươn tay xốc chăn lên.

"Anh làm gì thế?" Sửu đè vai của anh lại, nói.

"Tôi đi vệ sinh một lát." La Phù Sinh nói.

Sửu lúc này mới chuyển từ đè vai sang đỡ anh đứng lên, một tay cầm chai nước biển, một tay đỡ La Phù Sinh chậm rãi tiến vào phòng vệ sinh.

Đến phòng vệ sinh, La Phù Sinh muốn cởi quần, lại có chút khó xử, anh nhìn về phía Sửu: "Cậu... Có phải nên đi ra ngoài chờ tôi không?"

Sửu một tay còn cầm chai nước biển giơ lên cao cao, cậu xoay lưng lại, nói: "Tôi không nhìn anh đâu."

La Phù Sinh tựa vào người Sửu đứng lên, đi vệ sinh xong, ấn nút xả nước của bồn cầu tự hoại.

Sửu đỡ anh đi ra ngoài, La Phù Sinh lại không lập tức trở về trên giường, anh nhìn về phía cửa sổ: "Tôi có thể đến bên cửa sổ ngắm phong cảnh một lát không?"

Yêu cầu này của La Phù Sinh, Sửu thực sự không đành lòng từ chối: "Chỉ có thể nhìn một lát." Cậu nói.

La Phù Sinh chậm rãi đi tới bên cửa sổ, anh nhìn ra phía bên ngoài cửa sổ.

Khu nội trú ở lầu mười bảy, tầng lầu rất cao, từ nơi này có thể nhìn thấy hơn một nửa quanh cảnh Long Thành, trông xa xa còn có thể nhìn thấy một tòa tháp đồng hồ, dưới tháp là đường phố Long Thành náo nhiệt phồn hoa.

Long Thành cũng không phải là một đô thị đâu đâu cũng có nhà cao tầng, ngược lại kiến trúc nơi đâu lại lộ ra chút cảm giác năm tháng, những thứ này khiến La Phù Sinh cảm thấy rất thân thiết, phảng phất như khi ở trong thành phố này, anh còn có thể tìm thấy một điểm tương đồng với thành phố Đông Giang.

"A Sửu, cậu nói xem nếu như Trung Hoa của chúng ta không bị ngọn lửa chiến tranh tàn phá, qua mấy chục năm mấy trăm năm, cũng có thể là một thái bình thịnh thế như nơi này phải không?" La Phù Sinh hỏi.

"Phải." Sửu nói.

La Phù Sinh si mê nhìn ra ngoài cửa sổ, hồi lâu lại nói: "Đáng tiếc phút cuối cùng chúng ta và đại ca bọn họ bị thất lạc, bằng không tôi rất muốn dẫn theo đại ca, Lan Lan còn có nghĩa phụ, Sương tỷ bọn họ cùng đến đây..."

"Anh muốn chờ tất cả mọi người tập hợp cùng một chỗ mới dùng Ngọc Giác... Nhưng tôi tự ý dùng nó." Sửu nói, "Anh hiện giờ có phải rất hận tôi không?"

"Hận cậu vì điều gì?" La Phù Sinh nở nụ cười, "Hận cậu vì cứu tôi mà liều lĩnh? Nếu không phải tôi phản ứng nhanh nhạy cậu và thằng nhóc con La Thành kia cũng đã chết trong tay bọn người Nhật Bản rồi? Cậu nói một chút xem, có ý gì?" La Phù Sinh nói đến đây, nụ cười trên mặt anh từ từ thu lại.

"Tôi chỉ là... Chỉ là..." Sửu giơ chai nước biển trong tay lên cao, cậu lảng tránh La Phù Sinh ánh mắt, hồi lâu mới nói, "Ta chẳng qua chỉ cảm thấy, chúng ta từng cùng nhau trải qua sinh tử, như thế bào cũng đều là huynh đệ..." Sửu nói, "Anh đã nói, làm huynh đệ thì hẳn phải giúp bằng hữu không tiếc cả mạng sống, không phải sao?"

"Giúp bằng hữu không tiếc cả mạng sống?" La Phù Sinh nhìn Sửu, bất đắc dĩ chỉ vào bụng của mình, nói, "Tôi cũng đã trúng một đao, cậu thật nhẫn tâm để tôi vì cậu lại hướng về phía địch nhận thêm hai đao?"

Sửu vội vàng giải thích: "Tôi không phải có ý này."

"Vậy cậu có ý gì?" La Phù Sinh hỏi.

Sửu: "Tôi..."

La Phù Sinh hỏi: "Trước khi cậu khởi động Ngọc Giác đã nói những gì, cậu đều đã quên?"

Trong tức khắc, vẻ mặt của Sửu trở nên rất ngượng ngùng: "Anh... Anh khi đó không phải đã ngất sao?"

La Phù Sinh cười, nụ cười đặc biệt gợi đòn: "Ngất đi? Ngất đi, há chẳng phải tôi sẽ bỏ lỡ lời thề cảm thiên động địa kia của cậu.... Đúng rồi, nói thế nào nhỉ? Hình như là... Cầu xin tôi đừng chết, còn nói muốn thay tôi chết thì phải? A Sửu, cậu không phải đã yêu tôi rồi chứ?"

Sửu vẫn không dám thật lòng trả lời câu hỏi của La Phù Sinh, trong lúc nhất thời cậu chẳng dám mở miệng, liên tục nói mấy từ "Tôi" cũng không nói ra được một câu hoàn chỉnh.

La Phù Sinh hiếm khi chịu nhịn xuống tính tình nóng nảy của mình mà kiên nhẫn chờ đợi đáp án của Sửu.

Qua một hồi lâu, Sửu mới lấy hết can đảm nói được một từ "Phải", cậu đã nói ra rồi. Sau khi nói xong, cậu dường như không thèm đến xỉa đến cái gì nữa, chỉ yên lặng nhìn La Phù Sinh.

La Phù Sinh nhếch môi nở nụ cười: "Vậy thật đúng là khéo quá mà, tôi cũng thật sự rất..."

Đúng lúc ấy, cửa phòng bệnh đột nhiên mở ra.

Y tá vừa tiến vào phòng vừa giận dữ nói: "Bệnh nhân này! Tại sao anh lại xuống giường chạy loạn? Anh không biết làm như vậy vết thương sẽ nứt ra sao? Trở về trên giường nằm xuống cho tôi!"

La Phù Sinh đang nói được nửa chừng bị cắt đứt, nhất thời không vui: "Tiểu nha đầu này, cô có biết cô đang nói chuyện với người nào không?! Tôi đây là..."

Sửu vội vã ngăn cản La Phù Sinh, nói với y tá: "Thật ngại quá, anh ấy lập lức trở về giường nằm nghỉ... La Phù Sinh!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net