Chương 69: Đêm đông

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Xem tin tức kia xong, Tiểu Cửu lại chuyển kênh thiếu nhi xem TV, kênh chiếu phim hoạt hình "Bọt biển bảo bảo", bọt biển túi lưới màu vàng ở đáy biển dưới đầy đất truy đuổi sứa nhỏ trong suốt, Tiểu Cửu khanh khách cười không ngừng.

Chúc Hồng ngồi chống cằm nhìn Tiểu Cửu, cảm thấy cô bé này đáng yêu đến đòi mạng, cô cũng muốn chính mình sinh một đứa.

Triệu Vân Lan vẫn như trước tựa trên người Thẩm Nguy, trong tiếng cười của Tiểu Cửu, anh nói: "Tiểu Nguy, đưa tôi quả quýt."

Thẩm Nguy một tay nâng Triệu Vân Lan trên đùi mình đặt xuống ghế sô pha, nghiêng người đứng dậy đi lấy thêm quýt, dùng một tờ giấy gói mấy quả quýt mình vừa bóc vỏ xong đưa cho Triệu Vân Lan, Thẩm giáo sư và Triệu sở trưởng lại trở về tư thế cũ, ai ngồi yên bóc vỏ quýt thì vẫn bóc, ai ngồi trên đùi ăn quýt thì vẫn ăn.

Quách Trường Thành thấy thế, hỏi Sở Thứ Chi: "Sở ca, anh có muốn ăn quýt không?"

Sở Thứ Chi liếc cậu một cái: "Muốn ăn tự mình bóc vỏ."

Quách Trường Thành: "Ồ..." Sau đó cầm một quả quýt lên bắt đầu bóc vỏ.

Trong căn phòng tràn nhập mùi quýt, Chúc Hồng ngửi được luyến ái thứ mùi vừa chua vừa thối của ái tình, liếc mắt ngẩng mặt nhìn trần nhà, cũng may trong phòng này không chỉ có mỗi mình cô là cẩu độc thân.

"Hồng Tuyết, hai ngườ dự định khi nào kết hôn vậy?" Chúc Hồng mang vấn đề mà vị MC trong bản tin giải trí kia chưa tìm được đáp án, vứt cho hai vị chính chủ.

Phó Hồng Tuyết liếc mắt nhìn Dạ Tôn, cười nói: "Cũng không vội thế đâu, dù sao cũng phải đủ tam thư lục lễ."

Đại Khánh mới trộm trong bếp một cái đùi gà, vừa gặm vừa hỏi: "Ba thư... Là thứ gì?"

"Tam thư lục lễ là cựu lễ cần có trong hôn lễ thời cổ, mấy ngàn năm qua Hải Tinh cũng có truyền thống như vậy." Thẩm giáo sư từ tốn giải thích cụ thể về tam thư lục lễ.

Dạ Tôn nghe xong nhíu mày: "Sao thế? Ngươi còn chuẩn bị so sánh ngày sinh tháng đẻ? Nếu bát tự của chúng ta không hợp thì sao?"

"Thật đúng là, tin loạn mấy loại mê tín thời phong kiến làm gì?" Triệu Vân Lan lại nhận mấy quả quýt được bóc sạch vỏ từ tay Thẩm Nguy, bỏ mấy múi quýt vào trong miệng, "Hừm, ngọt." Nói xong cũng không quay đầu lại, chuẩn xác mà đưa mấy múi quýt lên miệng Thẩm Nguy.

Trong phòng nhiều người như vậy, Thẩm giáo sư cũng hơi ngại ngùng không trực tiếp dùng miệng, chỉ đưa tay cầm lấy bỏ vào trong miệng nhẹ nhàng nhai kĩ.

Triệu Vân Lan nói: "Nghe lời tôi này, cứ chọn một ngày trời tiết tốt, đi cục dân chính đăng kí là xong, đúng không Tiểu Nguy?"

Thẩm Nguy: "Ừm."

Triệu Vân Lan lại nói: "Tôi đang nói Dạ Tôn và Hồng Tuyết, hai ta cũng không thể đơn sơ như thế, chờ tôi chọn phòng đặt bàn trước rồi..."

Triệu Vân Lan còn chưa dứt lời, vèo một tiếng, một quả quýt từ chỗ Dạ Tôn phá không lao tới.

Thẩm Nguy nháy mắt liếc ngang, sau một khắc tay của anh an ổn che trước mặt Triệu Vân Lan, tóm lấy quả quýt Dạ Tôn vừa ném tới suýt nữa đập vào mũi Triệu Vân Lan.

Triệu Vân Lan từ đầu tới cuối đều rất thả lỏng, tiếp tục ăn quýt Thẩm Nguy đã bóc sạch vỏ cho anh, còn nhìn Dạ Tôn nở nụ cười khiêu khích.

Nếu không phải Phó Hồng Tuyết đúng lúc đè tay của Dạ Tôn lại, Dạ Tôn đã bị nụ cười khiêu khích kia kích động đến mức muốn tóm lấy chùm nho trên bàn tiếp tục ném vào mặt tên kia.

Trong phòng bếp, La Phù Sinh cách lớp cửa kính nhìn xem phòng khách náo nhiệt.

Sửu đang nêm gia vị vào nồi súp, xoay người lại nói: "Hay là anh về phòng lên giường nằm nghỉ đi, vết thương vẫn chưa hoàn toàn khép lại, đừng lộn xộn."

La Phù Sinh cười nói: "Vài vết thương nhỏ không đáng lo lắng, có việc gì cần tôi giúp đỡ không?" Nói rồi, anh lại muốn đi bưng nồi thịt bò hầm cà rốt bên cạnh, Sửu vội vã cướp trước một bước, chặn anh lại, nói, "La Phù Sinh, anh có thể để yên cho tôi nấu cơm được không?"

La Phù Sinh vẻ mặt vô tội: "Tôi chỉ muốn giúp đỡ thôi."

"Anh đi về giường nằm nghỉ chính là cách giúp đỡ tôi tốt nhất." Sửu nói.

La Phù Sinh mím mím môi, xoay người đi ra ngoài.

Khi Sửu bảo La Thành dọn món ăn cuối cùng lên bàn, gọi mọi người đến ăn cơm, cũng không thấy La Phù Sinh đi ra.

"La Phù Sinh đâu?" Sửu hỏi.

La Thành cầm một đôi đũa từ phòng bếp đi ra: "Đi về phòng nằm nghỉ rồi, bảo là muốn cố gắng dưỡng thương, rõ ràng lúc nãy còn nhảy nhót tưng bừng!"

Sửu trực tiếp đi tới phòng ngủ của cậu và La Phù Sinh.

La Phù Sinh mới xuất viện, Sửu lo lắng La Thành tay chân vụng về chăm sóc cho anh không được tốt, nên cậu quyết định ngủ chung phòng với La Phù Sinh, thuận tiện chăm sóc.

Vừa đẩy cửa ra, điện thoại di động đặt ở đầu giường kết nối với cái loa nhỏ bên cạnh, một tiểu hoa đán đang xướng kinh kịch, La Phù Sinh chỉ mặc một cái áo sơmi nằm ở trên giường, nhắm mắt rung đùi đắc ý.

Trời bên ngoài đã tối, rèm cửa sổ vẫn chưa được kéo lên.

Sửu đi tới bên giường, cầm điện thoại di động lên tắt nhạc, âm nhạc ngừng lại, La Phù Sinh liền mở mắt ra, con ngươi sáng lấp lánh nhìn phía Sửu: "Tôi đang nằm nghỉ ngơi đây." Nói rồi trưng bộ mặt tỏ vẻ cầu được khích lệ.

Sửu cảm thấy La Phù Sinh cứ thích làm trẻ con hệt như Tiểu Cửu, cậu cười nói: "Ra ngoài dùng cơm."

La Phù Sinh không đợi được khích lệ, có chút không cam lòng, khi đứng dậy liền cố ý hít vào một hơi, tỏ vẻ đau đón, lén lút nhìn về phía Sửu, Sửu vội vã đỡ lấy anh: "Sao thế? Vết thương còn đau không?"

"Vẫn tốt, cậu dìu tôi ra ngoài đi." La Phù Sinh cười híp mắt nói.

"Vết thương đau còn muốn xuống giường sao? Lên giường nằm đi!"

La Phù Sinh sững sờ, anh còn dự định hôm nay lén uống vài ly rượu đấy, anh vội nói: "Hiện giờ không đau nữa."

"Không đau cũng không được đi, vết thương của anh mới đỡ một chút thôi, đừng cố gắng chống đỡ." Sửu nói, "Một lúc nữa tôi đưa thức ăn vào phòng cho anh."

La Phù Sinh một cái bác quan tâm thất bại, bị nhét trở lại trên giường, nhìn bóng lưng Sửu đi ra ngoài, lát sau bên ngoài truyền đến giọng nói của Sửu: "Vết thương của La Phù Sinh đau, anh ấy không thể ra ngoài ăn chung với chúng ta." La Phù Sinh thực sự khóc không ra nước mắt.

Thế nào gọi là tự mình tìm đường chết?

Đại khái chính là hành động giống như anh đây...

Bởi vì La Phù Sinh còn phải dưỡng thương, sau bữa tối mọi người liền giải tán.

Trong nhà có điều hòa nên rất ấm áp, khi Sửu thu dọn xong bàn ăn trở về phòng ngủ, thì Tiểu Cửu và La Thành đã sớm trở về phòng của mình ngủ rồi, La Phù Sinh cũng đã ngủ.

"La Phù Sinh, uống thuốc." Sửu một tay bưng ly nước ấm, lòng bàn tay kia cầm thuốc.

La Phù Sinh vốn đang nằm tựa nửa người lên đầu giường chờ Sửu, vào lúc này nghe tiếng cậu gọi mình, mở mắt ra hỏi: "Sao không để đấy ngày mai hẳn thu dọn?"

Sửu đặt ly nước và thuốc vào trong tay La Phù Sinh: "Căn nhà này tốt như vậy, sao tôi đành lòng để nó bị bẩn chứ?"

La Phù Sinh uống thuốc, đặt ly lên tủ đầu giường.

Sửu đi tới bên cạnh, kéo chăn ngồi lên giường dựa vào gối, nhìn về phía La Phù Sinh nói: "Hôm nay Chúc Hồng tiểu thư có bàn bạc với tôi, nàng có thể giúp Tiểu Cửu liên hệ với trường học, năm nay tìm giáo viên học bổ túc kiến thức cơ bản trước, chờ năm sau sẽ chính thức đến trường nhập học."

La Phù Sinh ừ một tiếng.

Sửu lại nói: "Chờ vết thương của anh khỏi hẳn, tôi dự định đi ra ngoài tìm một công việc, nếu không cứ dựa vào sự giúp đỡ của Hồng Tuyết và Dạ Tôn mãi cũng không phải cho lắm."

La Phù Sinh nói: "Đều là huynh đệ trong nhà khách khí như vậy làm gì? Lúc trước giúp bọn họ mua Ngọc Giác tôi đã giao sạch cả gia sản mà, chúng ta cứ ổn định sinh hoạt chờ sang đầu xuân năm sau hẳn tìm việc làm, không vội đâu."

Sửu: "..."

Xưa nay không xem tiền tài là chuyện to tát, La nhị đương gia quả nhiên lòng dạ rộng rãi.

Sửu bận bịu từ buổi chiều, lúc này cũng có chút mệt mỏi, liền hỏi: "Tắt đèn không?"

La Phù Sinh: "Tắt."

Sửu tắt đèn, hai người sóng vai nằm trên giường, La Phù Sinh khẽ cử động, một bàn tay cẩn thận từng li từng tí một len lỏi qua vào trong chăn, vuốt mèo múp míp nhẹ nhàng mò qua người nằm bên cạnh, nhưng khi cảm giác được nhiệt độ của người kia, anh lại không dám tiến thêm một bước.

"A Sửu."

"Hả?"

"Cậu có cảm thấy không, trước khi ngủ hai ta nói chuyện với nhau đặc biệt giống như..."

"Chuyện gì?"

"Chính là... Giống trong bộ phim truyền hình khi ở bệnh viện chúng ta xem đó, hai người vì chuyện con mình chuẩn bị đến trường, buổi tối trước khi ngủ nằm trên giường cùng nhau thương lượng..."

"... Anh rốt cuộc đang muốn nói gì?"

"... Không có gì, ngủ đi."

"Ừm, ngủ ngon."

"Ngủ ngon..."

Trong bóng tối, La Phù Sinh thở dài một tiếng, đang muốn thu bàn ngón tay không đàng hoàng của mình, đột nhiên đầu ngón tay đụng tới tay của người kia, sau một khắc tay của La Phù Sinh đã bị Sửu nắm chặt.

La Phù Sinh ngẩn ra, bỗng thốt lên một câu: "Sao tay của cậu lạnh quá vậy?" Nói xong lại hối hận, Sửu động tác hơi khựng lại đã tỏ ý về câu hỏi kia, anh rõ ràng có rất nhiều câu hỏi tốt hơn, tại sao anh lại một mực muốn hỏi cậu câu này?

Sửu nói: "Lúc nãy tắm nước nóng không đủ dùng, dùng nước lạnh tắm nốt."

"Cậu ngốc à? Trời rất lạnh." La Phù Sinh cảm nhận tim mình thắt lại, anh giả vờ trấn định nói, "Lại đây, tôi ủ ấm cho cậu."

"Được."

Sửu vừa dứt tiếng, La Phù Sinh cảm giác được thân thể người kia ở trong bóng tối nhích lại gần...

____________________

Tác giả có lời muốn nói:

La Phù Sinh: A! Thật sốt sắng! Làm sao bây giờ?! Đang online chờ gấp!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net