Phiên ngoại: Sửu (ba)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kể từ hôm ấy, Hàn đại thiếu dường như cảm thấy rất hứng thú đối với những tiết mục biểu diễn của đoàn xiếc thú, rất thường đến đó, không chỉ đến một mình, mà còn dẫn theo vài vị bằng hữu đến, Chu đoàn trưởng mừng rỡ đến nổi không ngậm mồm lại được. Có mấy vị đại thiếu gia này tọa trấn, hắn không cần lo lắng bị đám bảo kê địa phương ức hiếp nữa.

Mà cũng bởi vậy, Sửu có được điều kiện tốt hơn.

Mỗi lần Hàn đại thiếu tới đều tặng cho Sửu một ít quà, có lúc là đồ ăn thức uống có lúc là quần áo giầy dép, chẳng có lần nào tay không mà đến.

Sau khi đoàn trưởng biết Hàn Tử Duệ và cậu là bằng hữu, không chỉ miễn bớt phần công việc vặt cho cậu, còn cho phép cậu lên đài biểu diễn với thằng hề của đoàn xiếc, thậm chí thay đổi nơi ở cho cậu, để cậu ở chung phòng trọ với các diễn viên khác.

Ngày nọ, Hàn Tử Duệ dẫn Sửu đi ăn cơm Tây, hắn giúp Sửu cắt đĩa bò bít tết, hắn mỉm cười nghe Sửu kể về những chuyện ở đoàn xiếc thú.

"Cậu cứ dễ dàng thỏa mãn như vậy?" Hàn Tử Duệ cắt bò bít tết cắt thành từng miếng nhỏ, đẩy đĩa tới trước mặt Sửu, "Cũng không nghĩ tới rời khỏi đoàn xiếc thú làm công việc gì khác?"

"Tôi?" Sửu dùng đĩa ăn ghim một miếng thịt bò nhỏ lên, nhỏ giọng nói, "Tôi không nghĩ gì nhiều, ở đoàn xiếc của tôi trưởng đoàn lớn nhất." Thịt bò vào miệng vừa tươi mới vừa mềm mại, cho dù ăn bao nhiêu thứ, Sửu cũng không nhịn được than thở trong lòng, trên thế giới còn có nhiều món ăn ngon như thế.

"Cậu chỉ thiếu một cơ hội học tập thôi." Hàn Tử Duệ ưu nhã cắt bò bít tết, bỏ một miệng thịt bò vào trong miệng nhai từ tốn, hỏi, "Có muốn học làm ăn không?"

"Nhập hàng cần tiền vốn." Sửu nói.

Hàn Tử Duệ nở nụ cười: "Cậu đang nói tới buôn bán, còn tôi đang nói tới chuyện hiện tại tôi phụ trách hiệu buôn Tây của cha tôi, nếu như cậu đồng ý, có thể theo tôi đến đó làm việc."

Sửu ngẩn ra, nhớ tới những người mặc âu phục mang giày da chỉnh chu đi theo bên người Hàn Tử Duệ, trái tim của cậu không kìm nén được đập nhanh hơn.

Không có một người đàn ông nào cam tâm làm một chân chạy việc vặt cả đời, nếu như có cơ hội thay đổi vận mệnh...

Sửu cố ngăn trái tim hoảng sợ, e dè hỏi: "Tôi... Có thể không?"

"Đương nhiên, chỉ cần cậu đồng ý."

Sửu dùng sức gật đầu.

Ngày hôm sau, Hàn Tử Duệ đưa Sửu rời khỏi đoàn xiếc thú.

Đoàn trưởng cần dựa dẫm vào thế lực của Hàn gia, cũng không có làm khó dễ gì Sửu.

Sửu mang theo một cái rương nhỏ đã rách da của mình, bên trong đựng một ít vật phẩm vụn vặt từ bé đến giờ của cậu, với người khác, đây chỉ là một đống rách nát, thế nhưng đối với Sửu mà nói lại có ý nghĩa vô cùng.

Hàn Tử Duệ tự mình mở cửa xe, kéo Sửu ngồi kế bên ghế tài xế, cậu ngồi trên xe, Hàn Tử Duệ khởi động xe nói: "Trước tiên, tôi dẫn cậu đi xem chỗ ở của cậu."

Hàn Tử Duệ thuê cho Sửu một tiểu viện, ở tận cuối một ngõ nhỏ, nhà không lớn, nội thất trang trí bên trong mặc dù có chút cổ xưa, nhưng cũng rất sạch sẽ.

"Nơi này... Hình như hơi cũ kỹ, ngày mai tôi bảo A Thần tới đây thay đổi toàn bộ nội thất." Hàn đại thiếu đánh giá nội thất trong phòng.

"Không cần, như thế này rất tốt." Trong lòng Sửu tràn đầy vui mừng, nhưng rất nhanh, nét cười của cậu lại biến mất, "Hàn thiếu gia, anh đối xử với tôi tốt như vậy, tôi phải báo đáp anh như thế nào đây?"

"Cậu hả?" Hàn Tử Duệ cười, nhéo má Sửu, "Cậu rửa sạch đống phấn trang điểm trên mặt trước đi, lẽ nào cậu muốn để nguyên như thế rồi theo tôi đến hiệu buôn Tây sao?"

Sửu vội vã đi mở vòi nước trong sân, cúi đầu rửa mặt.

Chờ Sửu rửa mặt xong, vừa ngẩng đầu lên đã thấy Hàn Tử Duệ cầm khăn lông đứng ở bên cạnh cậu.

Sửu đưa tay nhận lấy: "Cảm ơn."

"Đừng nhúc nhích." Hàn Tử Duệ nhìn kỹ khuôn mặt của Sửu, cầm khăn mặt ướt, một tay nâng cằm Sửu, một tay cầm khăn mặt xoa xoa khóe miệng còn sót ít son màu đỏ của cậu, nhẹ giọng nói, "Cậu bao nhiêu tuổi rồi? Mặt cũng rửa không sạch sẽ."

Hàn Tử Duệ cao hơn Sửu một cái đầu, Sửu bị hắn ép ngẩng đầu lên.

Hơn một tháng qua, đây là lần đầu tiên Sửu tỉ mỉ mà nhìn Hàn Tử Duệ, Hàn Tử Duệ mày kiếm mắt sao, lớn lên mang theo vài phần anh khí của võ tướng, Hàn Tử Duệ lau khô mặt cho Sửu, thấy thiếu niên bình tĩnh mà nhìn mình.

Dưới ánh mặt trời, con ngươi của thiếu niên trong veo như nước suối, khiến Hàn Tử Duệ ngắm nhìn không khỏi bồi hồi trong lòng, có một loại cảm giác muốn gần gũi thân cận.

Hàn Tử Duệ nuốt ngụm nước bọt, liếm liếm đôi môi hơi khô: "Đi thay quần áo, tôi dẫn cậu đi ăn cơm, tôi đã bảo người ta mua cho cậu ít quần áo giầy mới, đều để ở trong phòng ngủ của cậu."

Sửu đi thay áo sơmi và quần tây, là thiếu niên nhưng Sửu mặc áo sơmi trông quá gầy nhỏ so với người bình thường, Hàn Tử Duệ vươn tay giúp cậu sửa lại cổ áo, kéo kéo vạt áo sơmi: "Cậu quá gầy, phải ăn nhiều đồ bổ một chút, muốn ăn gì?"

Sửu nở nụ cười: "Gì cũng được."

Hôm sau, Sửu vẫn đi theo Hàn Tử Duệ, Hàn Tử Duệ cũng giữ lời hắn từng nói, dẫn theo Sửu đi hiệu buôn Tây tìm công việc cho cậu.

Sửu rất chịu khó cũng rất chăm học, cậu cực kỳ quý trọng công việc có thể diện này, một tháng qua, quản lí luôn miệng khen cậu làm tốt.

Hàn Tử Duệ thì lại thường ghé chỗ của Sửu chơi một chút, giới thiệu không ít bằng hữu giúp đỡ chuyện làm ăn ở chỗ của cậu, còn dạy cậu ứng đối như thế nào trong những tình cảnh này, Sửu chưa thích ứng được đối với những việc này, cậu đã có thói quen khúm núm như ở đoàn xiếc thú mười mấy năm qua, thế nhưng khi đi theo Hàn Tử Duệ, mỗi lần cậu không cẩn thận lộ ra một ánh mắt lấy lòng, liền bị Hàn Tử Duệ dùng đầu ngón tay gõ vào trán.

"Làm gì thế?" Hàn Tử Duệ uống rượu, trong ánh mắt cũng mang theo chút men rượu, "Chỉ có người khác nịnh bợ lấy lòng với cậu, cậu sao có thể lấy lòng người khác như thế?" Hàn Tử Duệ nói, ghé sát vào bên tai Sửu, "Đừng quên, hiện tại cậu là người của Hàn Tử Duệ này."

Lúc hắn nói chuyện, một luồng khí nóng phun vào tai Sửu, lỗ tai cậu chợt đỏ ửng lên.

Tối hôm đó Hàn Tử Duệ uống hơi nhiều, tiệc tối còn chưa kết thúc, bên ngoài mưa to xối xả, khi tài xế tới đón bọn họ, Hàn Tử Duệ đã say khướt, Sửu đỡ hắn lên xe, như thường lệ, tài xế đưa Sửu về nhà trước, sau đó mới chở Hàn Tử Duệ về.

Kết quả, vừa đến đầu ngõ vào nhà Sửu, xe lại đột nhiên dừng lại.

Tài xế che dù xuống xem một lát, nói xe hỏng rồi, phải tìm người đến sửa.

Vào lúc này, Hàn Tử Duệ cũng vừa tỉnh lại, hỏi đã đến chỗ nào rồi, biết xe hỏng trên đường: "Vậy anh về trước đi, đêm nay tôi đến nhà A Sửu nghỉ tạm, ngày mai trực tiếp đi hiệu buôn Tây."

Tài xế đáp vâng một tiếng, giúp A Sửu đỡ Hàn Tử Duệ vào nhà cậu, rồi về trước.

Tuy rằng che dù, nhưng quần áo của Hàn Tử Duệ vẫn ướt hết một nửa, một đường gió lớn về đến nhà, Hàn Tử Duệ cũng tỉnh rượu không ít.

Sửu lấy một chậu nước nóng rửa mặt lâu người cho Hàn Tử Duệ, cầm một bộ đồ ngủ của mình đến cho Hàn Tử Duệ thay.

Hàn Tử Duệ cao hơn Sửu một cái đầu, cũng may đồ ngủ tốt tương đối rộng rãi, tuy mặc vào ống quần và ống tay áo đều ngắn một mẩu, nhưng cũng có thể mặc tạm.

Rửa mặt xong, Sửu trải chăn đệm, để Hàn Tử Duệ nằm xuống, còn cậu đi rửa mặt.

Một lát sau, Sửu mặc một thân áo ngủ đi vào, hỏi Hàn Tử Duệ có muốn tắt đèn hay không.

Dây đèn ngay bên tay Hàn Tử Duệ, muốn tắt đèn hắn đưa tay kéo xuống là được, hắn vỗ vỗ chỗ trống nửa bên giường: "Cậu nằm đi, tôi tắt đèn."

Tim Sửu đập liên hồi, chần chờ một lát, Hàn Tử Duệ không nhịn được nở nụ cười: "Sao vậy? Sợ tôi ăn cậu?"

Sửu không biết trả lời như thế nào, lấy từ trong tủ quần áo ra một cái gối, định lấy thêm chăn, Hàn Tử Duệ ngẩng đầu: "Giường chỉ có ngần ấy chỗ, hai cái chăn trên một cái giường, còn có chỗ cho người ngủ hay không? Chỉ một buổi tối thôi, nằm tạm đi."

Sửu do do dự dự nằm xuống, nửa người sát bên mép giường.

Hàn Tử Duệ hỏi: "Tắt đèn?"

Sửu: "Ừm."

Cụp cụp một tiếng, đèn tắt.

Sửu vừa nhắm mắt lại, đột nhiên một cánh tay ôm vòng qua eo cậu, kéo cả người cậu vào giữa giường: "Ngủ sát mép như thế, không sợ ngã xuống?" Hàn Tử Duệ hỏi.

Cả người Sửu bỗng cứng ngắc không dám động.

Hàn Tử Duệ kéo cậu đến bên người xong, cũng không có buông tay, cứ ôm Sửu như thế ôm, tay sờ sờ bụng cậu vào lần: "Sao hơn một tháng vẫn gầy thế này?"

Sửu nhỏ giọng nói: "Có thêm tí thịt..."

"Thật sao?" Hàn Tử Duệ nhích sát người lại, cằm chống lên vai Sửu, hơi thở phả vào cổ của cậu.

Hai gò má của Sửu bỗng nóng ran, muốn trốn sang bên cạnh, lại bị Hàn Tử Duệ ôm chặt.

Hàn Tử Duệ là điển hình của công tử ăn chơi, lúc trước cũng đã cùng những công tử khác chơi đùa với các bé trai bé gái trong vũ trường, nhưng hắn cũng có nguyên tắc của mình, trừ phi thật sự có tình cảm, nếu không phải hắn sẽ không động vào sự thuần khiết của người đó.

Nhưng mà thiếu niên trước mắt hắn, mỗi lần nhìn thấy ánh sáng lóe lên trong mắt cậu, cười với hắn không mang theo một tí nịnh nọt nào, khi hắn tình cờ tới dùng cơm, thiếu niên này liền bận bịu trước sau, bận đến mức chóp mũi lấm tấm mồ hôi, cơm nước nấu xong rồi cũng chỉ một lòng hi vọng chờ đợi hắn ăn một miếng, sau đó lại mang vẻ mặt chờ mong hỏi một câu: "Mùi vị có được không?"

Mẫu thân hắn mất sớm, mẫu thân mới mất, phụ thân đưa dì Hai, dì Ba và cả dì Tư tiến vào gia tộc, chỉ tính riêng em trai em gái đã sinh thêm vài đứa, hắn đã sớm phiền chán cái nhà đó, hai năm trước qua Mỹ chơi với bạn học một chuyến, hắn rất thích nơi đó, vốn nghĩ đi Mỹ du học, nhưng phụ thân hắn lại cho rằng trưởng tử phải ở bên người, chết sống không đồng ý...

Tâm tư của Hàn Tử Duệ bay đi thật xa, chờ khi trở về, nhìn ngắm thiếu niên ở trước mắt, trong bóng tối có thể nghe được tiếng hít thở đều đều của cậu, Hàn Tử Duệ không nhịn được cong cong khóe miệng, cũng không biết tự lúc nào đã sinh ra một loại cảm giác "Có cậu bên cạnh bầu bạn cũng rất tốt" đối với thiếu niên.

Chờ qua vài tháng nữa, khi hắn xuất ngoại có thể thoát khỏi quản lý của phụ thân, hắn liền có thể cùng cậu trải qua những tháng ngày như mong muốn.

"A Sửu?"

Sửu tỉnh rồi, đáp ừ một tiếng trong cơn buồn ngủ.

"Cậu thích tôi không?" Hàn Tử Duệ hỏi.

Trong bóng tối, thiếu niên vì lo nghĩ vấn đề này, thân thể căng thật chặt, hồi lâu không hề trả lời.

Trên môi Sửu đột nhiên nóng lên, cậu đột nhiên trợn to hai mắt, hô hấp hơi ngưng lại.

Môi của cậu thật mềm mại...

Hàn Tử Duệ lo lắng cậu bị dọa sợ, không tiến thêm bước kế tiếp, chỉ hôn một cái lên môi của cậu, lại hỏi: "Trả lời tôi, cậu thích tôi không?"

"Ừm..."

Hàn Tử Duệ nở nụ cười, vươn mình chống nửa người trên, đưa tay bóp bóp cằm của Sửu: "Hả là có ý gì?"

"Thích, yêu thích..."

Hàn Tử Duệ lại hôn một cái lên môi cậu, khi hôn hắn cũng có thể cảm giác được chóp mũi của cậu bởi vì căng thẳng mà ướt mồ hôi.

Hàn Tử Duệ nghe được đáp án, rất hài lòng, hắn nằm xuống, tay vẫn như trước ôm lấy eo của Sửu: "Cậu đã nói như vậy, tôi rất vui. Ngủ đi, ngủ ngon."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net