Phiên ngoại: Sửu (một)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phiên ngoại này kể về một phần cuộc đời của Sửu chứ không liên quan đến chính văn. Do phiên ngoại của Sửu rất dài nên mình sẽ chia ra làm 9 phần theo đánh số của tác giả trong raw.

------------------------------

"Thức dậy!"

Kèm theo tiếng quát gắt gỏng, một chiếc giày da dính đầy bùn ẩm ướt đá mạnh vào người đang nằm trên giường, cái giường đơn cũ kỹ được ghép lại từ hai tấm ván gỗ lát thô, một thiếu niên mười lăm, mười sáu tuổi đang cuộn mình trong cái ga trải giường cũ kỹ trên giường bị đá lăn xuống đất.

"Mặt trời sắp mọc cao hơn đầu của tao rồi! Tao nuôi mày để mày làm ông chủ hả?! Còn không mau đi làm việc?!"

Thiếu niên vừa tỉnh, mắt cũng không kịp mở, ngay lập tức lồm cồm bò dậy, cởi tấm ga trải giường cũ đang khoát lên người mình, cầm lấy cái chổi bên cạnh rồi vội vàng chạy ra khỏi lều vải.

Mùa hè, sáng sớm không khí có chút lạnh, trời vừa hửng sáng.

Bao quanh rạp xiếc thú ọp ẹp nhá nhem từng tiếng mắng chửi gọi rời giường từ sát vách truyền đến, sáng sớm mỗi ngày tên trưởng đoàn đều say khướt trở về, hắn đạp tỉnh tất cả mọi người rồi bắt họ đi làm việc, sau đó hắn mới chịu đi ngủ.

Vào hạ, hừng đông thường đến sớm hơn ngày thường, một thiếu niên mặc bộ quần áo cũ nhào nát rộng thùng thình đang cúi đầu dọn dẹp đống phân động vật phía dưới đáy lồng sắt, trong lồng là những con cọp, sư tử quanh năm biểu diễn bị đánh đến mức trên cơ thể đầy vết thương, chúng giương đôi mắt màu da cam nhìn chằm chằm thiếu niên đang hóa trang thằng hề kia.

Thiếu niên quét dọn xong lồng thú, nhìn về phía những con thú khốn khổ bị nhốt trong lồng, nở nụ cười tự giễu, y luôn cảm giác mình và những con vật bị giam cầm ở trong lồng kia không hề khác gì nhau.

Buổi chiều, đoàn xiếc thú đoàn dần náo nhiệt lên, xuất diễn bắt đầu từ hai giờ chiều, lúc này các diễn viên tạp kỹ, những người huấn luyện thú cũng đang chuẩn bị lên sân khấu.

Sửu gặm một cái bánh bao, đứng ở phía ngoài lều nhìn đám người đang luyện tập, đáy mắt toát lên sự khát cầu.

Không phải sự khát cầu đối với sân khấu, mà là sự khát cầu đối với việc có thể leo lên sân khấu là có thể có được cuộc sống ăn no mặc ấm.

"Sửu, lại đây!"

Giọng nói của đoàn trưởng bỗng dưng vang lên ở phía sau lưng, Sửu sợ hãi giật nảy mình, lập tức phản ứng lại, vội vàng xoay người chạy tới.

"Đi mua hai cân bánh Hồ Điệp của Chu gia, rồi cầm cả phong thư này đến Hàn trạch ở đường Hoàng Hải, mời Hàn tiên sinh và Hàn thiếu gia tối ngày mai đến xem biểu diễn." Đoàn trưởng nói.

Sửu trầm mặc nhận lấy tiền và phong thư, rồi đi ra ngoài.

Vừa xoay người, liền bị đá một cước vào cái chân nhỏ gầy: "Đưa xong lập tức trở về, trở về mà làm việc đàng hoàng! Đừng tưởng rằng cả ngày mày hóa trang thành thằng hề thì thật sự có thể lên sân khấu!"

Sửu không lên tiếng, ra khỏi đoàn xiếc thú.

Hàn trạch cũng không khó tìm, là căn nhà to nhất cuối đường Hoàng Hải, từ lúc ngoài cửa gỗ trông vào có thể nhìn thấy tòa nhà ba tầng đồ sộ bên trong.

Thiếu niên đứng ở cửa, ló đầu nhìn vào trong một chút, nhưng không nhìn thấy có quản gia người hầu nào ở đấy, y cúi đầu nhìn hộp điểm tâm và phong thư trong tay, hơi chần chờ liếc mắt vào bên trong một cái, cuối cùng cẩn thận từng li từng tí bước tới phía trước một bước, đi vào Hàn trạch.

"Ăn mày thối! Ai cho phép mày vào?!"

Sửu vừa mới đi tới cửa biệt thự, giọng nói của một đứa bé đột nhiên vang lên, Sửu nghe vậy vội ngẩng đầu lên, liền thấy một cái bóng đen từ trên trời giáng xuống, không chờ y phản ứng lại, trán y đã đau buốt, một bình mực nước Tây Dương đập xuống tảng đá xanh trên mặt đất, Sửu chỉ cảm thấy trán mình nóng lên, có một chất lỏng ấm áp từ trên trán chảy xuống.

Người trong nhà nghe thấy động tĩnh, một người hầu mặc váy thắt nơ chéo hai bên, chừng mười lăm, mười sáu tuổi từ trong nhà đi ra.

Nữ hài vừa thấy thiếu niên đứng ở cửa mặc cái áo sơmi bẩn thỉu và quần dài rộng thùng thình, giày vải rách lộ cả ngón chân, trên mặt còn hóa trang phấn trắng lem luốc, tức khắc chán ghét phất tay: "Đây là biệt thự tư nhân, đi đi đi, đi nhanh lên!"

Vết thương trên trán khiến đầu y đau nhức, Sửu bị quát sợ đến mức rụt cổ một cái.

"Tôi, tôi là người của đoàn xiếc thú." Sửu nhỏ giọng nói, "Đoàn trưởng bảo đưa hộp này và phong thư tới, mời, mời Hàn tiên sinh và Hàn thiếu gia buổi tối đến xem biểu diễn."

"Đưa đồ cho tôi." Nữ hài đưa tay nhận lấy cái hộp và phong thư từ trong tay của Sửu, vẻ mặt ghét bỏ, "Đi nhanh lên, đừng làm bẩn chỗ này."

Cô gái kia đã nhận lấy đồ rồi, Sửu thở phào nhẹ nhõm, rốt cuộc y cũng có thể trở về báo cáo kết quả.

Sửu cúi đầu, đang muốn đi ra ngoài, một chiếc xe hơi màu đen chạy vào sân, cửa xe mở ra, một thiếu niên mặc âu phục chừng mười bảy, mười tám tuổi bước xuống.

"Ăn mày thối!"

Trên lầu hai, âm thanh của đứa trẻ kia lại vang lên, Sửu ngẩng đầu lên nhìn theo bản năng, một cái chặn giấy bằng gỗ bay về phía y.

Sửu choáng váng cảm thấy như có thần linh phù hộ, cánh tay bị người ta kéo một cái, cái chặn giấy kia bay sợt qua tóc của y, nếu không phải nhanh tránh kịp...

"Hàn Di!" Thiếu niên giận dữ quát một tiếng, tiểu thiếu niên trên lầu hai le lưỡi trừng hắn một cái, quay đầu bỏ chạy.

"Cậu có sao không?" Thiếu niên quay đầu lại liếc mắt nhìn Sửu, thấy những chỗ không có phấn trắng hóa trang che phủ trên trán của y đều chảy đầy máu, "Bị thương? Thằng nhóc kia đập trúng sao?" Nói rồi, hắn giơ tay nâng mặt của Sửu lên, nhìn kỹ vết thương trên trán của y.

Sửu sợ hết hồn, lùi về sau một bước theo bản năng.

"Theo tôi vào trong." Thiếu niên thả Sửu ra, đi vào trong.

Sửu không nhúc nhích.

Thiếu niên đi mấy bước, quay đầu lại nhìn y, nhíu mày nói: "Bảo cậu đi vào, không nghe thấy sao?"

Giọng nói của thiếu niên rõ ràng đã có vẻ thiếu kiên nhẫn, Sửu chần chờ một chút, biết rõ đoàn trưởng muốn nịnh bợ khách quý, nếu y đắc tội họ rồi, trở về cũng không được kết quả tốt gì, do dự một hồi, rốt cục y vẫn đi theo.

Sửu mới bước vào trong nhà, một giọng nữ sắc bén liền vang lên: "Ai da, Hàn đại thiếu gia sao món đồ gì cậu cũng mang vào trong nhà hết vậy?"

Đó là người phụ nữ tóc uốn xoăn mặc một bộ sườn xám màu đỏ đang tô son môi.

"Đây là bằng hữu của tôi, không vui sao? Không vui thì nhẫn nhịn đi." Hàn Tử Duệ lạnh rên một tiếng.

"Tôi ngược lại chẳng hề không vui gì cả." Nữ nhân rút một điếu thuốc lá ra đốt, "Dù sao cậu cũng biết rõ tính khí của ba cậu mà, nếu như ông ấy lại nhìn thấy cậu lại giao du với loại bằng hữu vớ va vớ vẩn này, ắt hẳn sẽ rất tức giận, đừng quên lần trước..."

Hàn Tử Duệ cười mà như không cười: "Lần trước cái gì?" Trong giọng nói mang đầy cảnh cáo.

Cô ta bị ánh mắt kia thoáng nhìn qua, kiêu ngạo nhất thời tản đi không ít.

"Đi theo tôi." Hàn Tử Duệ đi ngang qua Sửu đang tay chân luống cuống đứng tại chỗ bên cạnh, lạnh lùng nói.

Hiện tại, Sửu rất muốn chạy trốn khỏi đây, thế nhưng y không dám, mắt thấy bóng người của Hàn đại thiếu đã sắp biến mất ở trên cầu thang, Sửu do dự một chút, nhấc chân đi theo.

Trong thư phòng trên lầu hai, Sửu co quắp đứng trên tấm thảm màu đỏ sậm, mãi đến tận khi Hàn Tử Duệ lấy ra một cái rương gỗ từ phía dưới giá sách.

"Sao lại không ngồi?" Hàn Tử Duệ chỉ vào sô pha.

"Tôi, tôi đứng là được rồi." Sửu nói.

"Ngồi xuống." Khẩu khí của Hàn Tử Duệ mang theo vài phần mệnh lệnh.

Sửu ngồi xuống sát bên mép sô pha.

Sửu vừa ngồi xuống, thì có hạ nhân bưng tới một chậu nước và khăn mặt sạch sẽ.

"Rửa mặt sạch đi, tôi giúp cậu bôi thuốc." Hàn Tử Duệ nói.

"Không cần, tôi..." Muốn từ chối nhưng không có thể nói ra, ánh mắt của Hàn đại thiếu tựa như lưỡi đao lạnh lùng nghiêm nghị, Sửu cúi đầu rửa mặt, rửa xong cũng không dám chạm vào cái khăn mặt trắng như tuyết kia, y sợ làm bẩn khăn mặt, y dùng tay áo xoa xoa mặt.

Khuôn mặt cũng không được rửa sạch cho lắm, còn có thể nhìn thấy một ít vệt sáng, nhưng từ những phần lộ ra đã có thể nhìn rõ được đây là một thiếu niên tuấn tú.

Hàn Tử Duệ hơi nhíu này, hắn bôi thuốc tiêu độc lên vết thương trên trán của Sửu, vết thương ở trên mặt, vết thương không sâu, lúc này máu dường như đã không còn chảy nữa.

"Cậu là thằng hề của đoàn xiếc thú?" Hàn Tử Duệ hỏi.

"Ừm." Sửu đáp một tiếng.

"Cậu tên là gì?" Hàn Tử Duệ lại hỏi.

"Sửu."

"Cái gì?"

"Sửu."

"Chữ Sửu nào?"

"Chữ Sửu trong thằng hề."

"Sao lại có người dùng tên gọi này?"

"..."

Sửu không biết trả lời như thế nào, y lựa chọn trầm mặc.

Hàn Tử Duệ bôi loại thuốc tốt nhất cho Sửu, dùng băng dán cố định phần bông băng lại, rồi nói: "Tôi tên Hàn Tử Duệ, chữ Duệ trong trí tuệ sâu rộng."

Thoa thuốc xong, Hàn Tử Duệ đi xuống lầu, gọi tài xế đưa Sửu trở về đoàn xiếc.

Chờ người đi rồi, Hàn Tử Duệ tâm tình vui vẻ gọi một cú điện thoại.

"Huynh đệ, tôi có biện pháp để ông ta nhả ra." Hàn đại thiếu gia cười lạnh một tiếng, "Lúc này ông ta không tức giận đến mức tự mình đưa tôi đi Mỹ, tôi theo họ của anh."

.............

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net