C57 - Mắc kẹt trong chiến tranh (8): Ai đây ta?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

MẮC KẸT TRONG CHIẾN TRANH (8)

Chương 57: Ai đây ta?

Edit by Bếp Tô Lam

꧁LẠC CẨU TEAM꧂

______________________________

Những người khác ngửi được mùi thơm lại không được cảm vị chỉ có thể trơ mắt ra nhìn, nhất thời lòng ngứa ngáy không thôi.

Có người đánh bạo hỏi: "Lần kế tiếp luyện tập thực chiến bắn trúng con mồi có phải cũng được thưởng không?"

Tô Hàn không chút do dự trả lời: "Đương nhiên là có."

Cả đám nhất thời gào khóc sói tru, không chờ nổi đến lần thực chiến kế tiếp.

Quay lại bên cạnh đồng đội, Tô Hàn lầm bầm: "May mà chỉ có 13 NPC."

Cấp dưới nhiều hơn nữa thì áp lực sẽ lớn hơn.

Chung Duệ không để bụng: "Ăn tất cả những thức ăn trồng quanh đây có thể chống đỡ mấy ngày."

"NPC ở bên trong phó bản nào biết được 15 ngày sau sẽ kết thúc, vì thế họ tính toán kỹ lưỡng chuẩn bị cho mai sau. Nhưng người chơi biết rõ, căn bản chẳng có cái gọi là mai sau."

"Ngoài ra trong tình huống không thể khác được vẫn còn những biện pháp kiếm tiền khác."

Tô Hàn ghé mắt: "Ví dụ?"

"Đen ăn đen, cũng có thể gọi là vì dân trừ hại." Chung Duệ giọng điệu thờ ơ: "Gần đây có nhóm người chuyên đi đánh cướp đoàn đội yếu thế. Nếu thật sự không được thì đi quét sạch bọn họ, sau đó thu hàng dự trữ của họ vào túi."

Tô Hàn không bất ngờ chút nào.

"Cơm tối ăn cái gì thế?" Chung Duệ lạc đề nói chuyện phiếm như chuyện thường tình.

Tô Hàn trả lời: "Bánh mì bơ chà bông, không đủ thì ăn thêm đồ ăn vặt." Từ khi kỹ năng thiên phú lên cao cấp, cô chưa bao giờ thiếu ăn.

"Cô hạnh phúc thật." Chung Duệ dùng giọng điệu bình tĩnh nói.

"Như nhau thôi." Tô Hàn bất động thanh sắc.

Đang nói chuyện phiếm, một người đi tới báo cáo tình hình: "Phần lớn bi sắt đã nhặt về rồi, nhưng vẫn còn số ít không biết đi đâu, tìm mãi không thấy."

Tô Hàn đã sớm đoán được, cũng không để trong lòng, thuận miệng hỏi: "Tỷ lệ hao hụt là bao nhiêu?"

Người nọ tính sơ bộ, cho ra kết luận: "Khoảng chừng 6%."

Tô Hàn gật đầu, tỏ ý cô đã biết: "Không sao. Lượng đạn vẫn dư dả, đủ chống đỡ sự hao hụt."

Dù sao phó bản cũng không còn lại mấy ngày.

Thấy không bị trách cứ, người nọ không khỏi thở phào nhẹ nhõm, rồi phấn khởi quay đi.

Chung Duệ ở một bên xem toàn bộ quá trình, trong lòng cảm thấy hình như có gì không đúng lắm. Rõ ràng là cấp dưới của anh mà, sao lại đi báo cáo với Tô Hàn? Anh còn chưa kịp mở lời thì người nọ mang vẻ mặt "chuyện đã giải quyết ổn thỏa" vui vẻ rời đi....

"Còn rất biết cách thu chuộc lòng người." Chung Duệ nhỏ giọng lầm bầm, âm lượng gần như không nghe được.

Tô Hàn đang chìm vào suy nghĩ của bản thân, mải mê suy tư cực kỳ nhập tâm, bởi đó hoàn toàn không phát hiện ra.

**

Ngày thứ tám, số lượng rương tiếp tế còn 8/50. Huấn luyện, săn thú, đào rau củ dại, giao dịch, bận rộn khủng khiếp.

Ngày thứ chín, số lượng rương tiếp tế 5/50.

Chung Duệ quyết định dẫn thuộc hạ ra ngoài thực chiến, nhân tiện vì dân trừ hại.

Tiễn Tuấn nói ra nghi ngờ: "Tùy tiện ra tay với một thế lực nào đó, liệu sẽ khiến những đoàn đội khác bất an lo lắng hay không?"

Chung Duệ nghiêm túc nói: "Nếu không làm vậy, anh đi trước một mình giao dịch với đối phương đi. Anh thế lực đơn bạc, lại còn một người xa lạ, bọn họ nhất định sẽ nổi lòng tham bắt cóc anh."

"Chờ sau khi bị bắt, bọn tôi sẽ chạy tới cứu anh. Cứ như vậy là cả đám nổi tiếng."

"Còn việc con tin có bị giết không thì phải xem vận khí rồi."

Tiễn Tuấn: "...."

Hắn miễn cưỡng đổi lời: "Có vài người tiếng xấu rõ rành rành, khét tiếng vang danh, tất cả mọi người đều biết. Trực tiếp ra tay đi, không cần phải phức tạp hóa quá đâu."

Chung Duệ ngắm nhìn bốn phía, hỏi: "Mọi người thấy sao?"

Mọi người rối rít gật đầu phụ họa: "Trực tiếp ra tay đi! Vì dân trừ hại, mọi người đều hiểu được mà."

"Dân cư quanh đây đều biết bọn họ chẳng phải người tốt lành, sẽ không ai nói gì đâu. Loại bỏ đi thì tối ngủ càng an tâm hơn."

"Trước kia tôi đã bị lừa một lần rồi, thiếu chút nữa mất mạng, tôi đã muốn báo thù từ lâu rồi."

Thế là tất cả mọi người đều nhất trí đồng ý, một nhóm mười hai người trang bị đầy đủ đạn dược cuồn cuộn lên đường, Tô Hàn cùng với hai người yếu ớt khác ở lại tiểu khu trông nhà.

Đoàn người rất nhanh đi tới mục tiêu—— Một quán cà phê nhỏ.

Tiễn Tuấn ở bên cạnh báo cáo: "Đối phương tổng cộng có tám người, tất cả đều là thanh niên trai tráng, không dễ đối phó."

"Đánh thế nào đây?" Nguyên Khánh trưng cầu ý kiến của lão đại.

Chung Duệ vung tay: "Trốn. Thấy người đi ra thì tất cả cùng nhau bắn, hạ gục mục tiêu trong một đợt."

Mười một người còn lại sắc mặt nghiêm nghị, đồng loạt gật đầu.

Đợi khoảng chừng nửa tiếng, có ba người khoác vai nhau nở nụ cười phơi phới đi ra từ quán cà phê. Bọn họ thỉnh thoảng thì thầm to nhỏ, tựa hồ đang nói chuyện gì đó rất vui vẻ.

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Chung Duệ vung tay, quát nhỏ: "Tấn công!"

Trong nháy mắt vô số bi sắt bay ra, trực tiếp làm ba mục tiêu kia xây xẩm mặt mày.

Có mấy người vì khẩn trương mà vô tình bắn lệch hướng. Chung Duệ làm như không nhìn thấy, thần sắc bình tĩnh nói: "Tiếp tục. Lắp đạn, tấn công!"

Lần này tỷ lệ bắn trúng cao hơn nhiều.

"Tiếp tục." Chung Duệ dùng giọng không cho phép nghi ngờ ra lệnh.

Lần bi sắt thứ ba tuôn ra.

Trong ba mục tiêu, có một người khá là xui xẻo, nhiều lần hứng đạn lạc nên thể lực giảm mạnh. Mà đúng lúc có một quả bi sắt bắn về phía cổ gã với tốc độ nhanh kinh người.

Gã trợn tròn mắt, vừa muốn tránh né mà thân hình đã biến thành ánh sáng trắng.

Hai người còn lại cũng không khá hơn là bao, thể lực bay thẳng một đường xuống dưới 20%.

Chung Duệ thờ ơ nói: "Lần tấn công thứ tư, bắt đầu."

Ngay sau khi bàn tay rơi xuống, vài viên bi sắt đã đánh trúng mục tiêu, vẻ khó tin hiện lên trong mắt hai người rồi lần lượt tan biến trên không trung.

Mười một người lên đạn, bốn đợt tấn công, nhanh gọn lẹ tiêu diệt hết ba người, chiến tích tương đối mỹ mãn.

Trong mắt Tiểu Cao hiện lên vẻ mừng rỡ như điên, tựa hồ không dám tin bản thân mình làm được.

Chung Duệ đúng lúc gõ tỉnh mọi người: "Độ chính xác còn phải luyện lại, cố gắng tấn công các khớp xương và các bộ phận yếu. Ngoài ra chú ý hỏa lực tấn công, ưu tiên giảm nhân số của đối phương. Tốc độ lắp đạn cần nhanh hơn, tốt nhất tiêu diệt sạch sẽ trong một lần."

Song giây tiếp theo, anh chuyển đề tài câu chuyện: "Tuy nhiên đây là trận chiến chính thức đầu tiên, có thể làm được điều này cũng đã coi như không tồi."

Nhận được sự tán dương của lão đại, mọi người rất chi là hưng phấn.

Chung Duệ rũ mắt. Tuy không trò chơi được thiết lập cụ thể như thế nào, nhưng rất rõ ràng cấp dưới hỗ trợ sau khi chính mắt nhìn thấy người biến mất cũng không có phản ứng quá lớn. Giống như... Đây chính là "bình thường" được in trong đầu bọn họ.

Bỗng nhiên vẻ mặt anh biến đổi, nhỏ giọng nhắc nhở: "Lại có người đi ra."

Bi sắt "keng keng keng" đập vào cửa, trên đất, trên cửa sổ, người ở trong quán cà phê không thể nào không biết được.

Lúc này có hai người đi ra để kiểm tra tình huống: "Mariko, ba người đang làm cái gì vậy?"

Chuyện xảy ra đột ngột, bọn họ không nghĩ tới là địch tấn công, chỉ cho rằng ba người mới vừa ra ngoài phá phách.

Chờ hai người ra tới đường ngoài thì phát hiện đồng đội không thấy tung tích đâu, họ lập tức ngây ngẩn.

Lúc này không cần Chung Duệ mở miệng, mười một người còn lại liền tự giác bắt đầu tấn công.

Càng sử dụng ná bắn, họ dần dần nghiệm ra cách thức tấn công phù hợp với bản thân. Ai nhanh thì bắn nhiều phát, ai chính xác thì thực hiện các đòn chính xác. Còn có người ỷ vào thân thủ nhanh nhạy của bản thân mà tấn công ở cự ly gần. Khoảng cách giữa cả hai dần rút ngắn, độ chính xác lập tức được cải thiện đáng kể.

Ai nấy đua nhau trổ tài, thể hiện bản lĩnh cao cường, ngược lại hai người mới bước ra khỏi cửa quán cà phê lại gặp xui xẻo. Một người trong đó bởi vì bị đánh trúng điểm yếu quá nhiều đã bị tiễn vong trong một đợt.

Một người khác cuống quýt chạy ngược về và hét lớn: "Không ổn, có kẻ địch tấn công!"

Nhưng mà hắn vừa mới quay đầu lại liền bị năm viên bi sắt đập vào lưng, tức khắc cũng biến thành ánh sáng trắng.

Chung Duệ bày bày tỏ sự tán thưởng: "Làm tốt lắm."

Tiễn Tuấn cười toe toét, nhưng cố ý dùng giọng điệu phách lối khinh thường bày tỏ: "Ồ, chỉ là tám người thôi, chẳng có gì to tát!"

Có mấy người liếc mắt nhìn hắn, thế mà mới nãy anh không có nói như thế nha.

Chung Duệ trầm tư chốc lát, cảm thấy còn lại ba người chắc hẳn sẽ không ngu đến mức tiếp tục đưa đầu ra cửa, đang muốn kêu mọi người cùng nhau vào quán thì ai ngờ đối phương bước ra. Chẳng qua là, tên cầm đầu đang cầm một con dao, lúc này con dao ấy đang kề trên cổ một cô gái xinh đẹp.

"Tao biết mấy người chạy tới để cứu nó." Tên cầm đầu trầm giọng nói.

Mắt Chung Duệ lóe lên, trong lòng nói ai đây ta?

Cô gái xinh đẹp từ tốn mở miệng, cố gắng phủi sạch quan hệ: "Tôi không quen bọn họ."

Tên cầm đầu giễu cợt: "Lừa ai hả?! Mày mới bị bắt buổi trưa, buổi tối bọn nó tới đây kiếm chuyện. Nói không cùng một phe, ai mà tin được?"

Sau đó gã nhìn về phía Chung Duệ, trong lời nói mang theo tự tin không biết từ đâu ra, thái độ cực kỳ ngông cuồng: "Không muốn bạn gái mày gặp chuyện thì bảo thuộc hạ giao toàn bộ vũ khí ra, ném xuống đất."

Vẻ mặt của Chung Duệ cực kỳ hờ hững cộng thêm câm nín, anh vẫy vẫy tay với cấp dưới biểu thị: "Tùy mày, tấn công." Từ đầu tới cuối hoàn toàn không chút quan tâm đến an toàn của con tin.

Nhưng NPC cấp dưới của anh lại có chút lấn cấn trong lòng—— Lỡ như không chính xác, trúng sai người thì sao? Tuyệt đối không được để mất mặt trước mặt lão đại!

Vì vậy mọi người không hẹn mà cùng bỏ qua tên cầm đầu, quay qua bắn tập kích hai người khác.

"Tao sắp giết nó đó!" Tên cầm đầu tức giận gầm lên, cũng kề dao sát vào cổ cô gái xinh đẹp.

Cô gái xinh đẹp mím môi, trong lòng nổi hung hàn. Cô dùng tay nắm lưỡi dao, một bên dùng hết sức bú sữa mẹ lấy gót giày hung hăng đạp đầu ngón chân tên cầm đầu.

"Shhhhh——" Tên cầm đầu hít ngược một hơi lạnh.

Cô gái từ sau khi đạp một cước ác liệt thì gấp rút muốn chạy trốn.

Vẻ mặt tên cầm đầu âm trầm, nhịn đau bước tới, quơ tay túm lại mái tóc dài của cô gái.

Tay phải cô gái chợt xuất hiện một con dao găm, trở tay cắt đi mái tóc dài của mình.

Chung Duệ lúc này đúng lúc bước tới, ngăn cản tên cầm đầu tấn công lần nữa, sau đó thay cô gái chiến với tên kia.

Hai tên thuộc hạ nhanh chóng tử trận, tên cầm đầu cũng biến thành ánh sáng trắng.

Chung Duệ ra hiệu bảo cấp dưới đi lục soát bên trong, tìm kiếm chiến lợi phẩm.

Cô gái bỗng nhiên lên tiếng: "Mọi thứ đều được giấu trong tủ."

Mọi người dừng bước, chờ đợi lão đại bước ra lên tiếng chỉ thị.

Chung Duệ không chút do dự: "Lục soát trong tủ trước, sau đó khám xét quán cà phê từ trên xuống dưới một lần, không được bỏ qua bất kỳ ngóc ngách nào."

"Rõ." Mọi người đáp trả, ngay lập tức tuân lệnh hành động.

Cô gái mím môi, hỏi: "Không tin tưởng tôi?"

Chung Duệ hỏi ngược lại: "Tôi cũng không quen cô, tại sao phải tin tưởng?"

Cô gái: "...."

Nói như thế hình như cũng có chút đúng.

"Được rồi, cô đã được cứu rồi, muốn làm gì thì làm đi." Quan tâm một câu xong Chung Duệ cũng đi vào nhà tìm kiếm chiến lợi phẩm.

Chỉ để lại một mình cô gái đứng ở trước cửa, một đầu tóc lộn xộn không chỉnh tề phất phới trong gió.

"Nhìn thì chẳng giống người tốt mà cuối cùng vẫn cứu tôi?" Cô gái bất đắc dĩ than nhẹ một tiếng, sau đó lấy hai bao gạo từ trong kho tùy thân ra đặt ngay cửa, sau đó rời đi.

Lúc này ở bên trong quán cà phê truyền đến từng tiếng gào kinh ngạc vui mừng: "Nhiều đồ ăn quá đii!!"

---------------------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Có người hỏi tui về thế giới tui tiếp nhận ý kiến, tôi xin trả lời ở đây. Một người là sinh tồn ở sa mạc, một người là liên quan đến bệnh dịch.

Nhưng mà bình luận quá nhiều, sau khi nhớ nội dung thì không tìm được bình luận đó nằm ở đâu nữa rồi... Tuy vậy cũng vô cùng vô cùng cảm ơn đề nghị của độc giả, muah muah muah ^3^


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net