Chương 15: Làm bạn trai

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nghe được âm thanh của anh, Lộc Hàng Hàng ôm máy tính liền muốn chạy vào trong phòng.

"Lộc Hàng Hàng-----------"

Phó Thời Dịch mở đèn ban công nhà mình, gọi người cuống quít bỏ chạy, tới dép lê của cô còn không mang tốt.

Ánh đèn chiếu vào phía sau Lộc Hàng Hàng, cô dừng lại.

Ôm chặt máy tính trong tay, bản thân Lộc Hàng Hàng cũng không biết tại sao mình lại chạy trốn, chỉ vì anh xuất hiện, chỉ vì anh tới gần, trong lòng cô liền rối loạn, không thể sắp xếp được, thậm chí dù có trốn hay không cũng giống nhau.

"Mang dép đàng hoàng, lại đây." Phó Thời Dịch bình tĩnh đứng ở kia, lãnh đạm nói.

Lộc Hàng Hàng không tự giác gục đầu xuống, dẫm lên một góc của dép lê, sau khi mang vào mới xoay người đi về phía anh.

Cách xa anh ba mét liền dừng lại, như đứa trẻ làm sai chuyện, không ngẩng đầu lên nhìn anh, cũng không mở miệng nói chuyện.

"Vì sao trốn tôi?"

Đương nhiên Phó Thời Dịch nhận thấy được cô muốn trốn tránh anh, anh sao có thể chậm chạp không biết chứ.

Lộc Hàng Hàng ngoại trừ thích ở nhà, còn có một thói quen không tốt, đó chính là mạnh miệng.

"Không có.........Tôi, tôi trốn anh làm gì.........."

Phó Thời Dịch nghe được cô bướng bỉnh không nhận, không khỏi nghiêng đầu cười.

"Ngẩng đầu lên, nhìn tôi."

Lộc Hàng Hàng mím môi, làm bộ như không có việc gì ngẩng đầu nhìn anh.

Phó Thời Dịch than nhẹ một tiếng, đối diện với cô: "Ngày mai cùng nhau ăn trưa."

Lộc Hàng Hàng theo bản năng muốn tìm lý do từ chối, nhưng nhìn đến hai đầu chân mày chau nhau của anh, liền gật đầu đồng ý.

Nghĩ thầm cùng lắm thì sáng mai cô liền chuồn ra ngoài.

Lộc Hàng Hàng dùng kỹ thuật diễn sứt sẹo của mình giả vờ mệt mỏi, vội trốn về phòng.

Đóng cửa ban công, nghiêng người tránh sau tường, xem anh tắt đèn rồi đi vào, thẳng đến không nhìn thấy thân ảnh của anh nữa, Lộc Hàng Hàng mới thở phào một hơi.

Miểu Miểu ở bên chân cọ qua cọ lại, như đang nói nên đi ngủ rồi.

Lộc Hàng Hàng buông máy tính, tùy tay bế Miểu Miểu lên, tắt đèn đi về phòng ngủ.

"Anh ấy hẹn mẹ ngày mai ăn trưa cùng nhau đó..........."

Trong khi Lộc Hàng Hàng nghĩ muốn né tránh anh, nhưng anh lại chủ động mời, vẫn làm cô hưng phấn tới nửa đêm.

Buổi sáng ngày hôm sau, Lộc Hàng Hàng mơ mơ màng màng tỉnh lại, chỉ cảm thấy miệng lưỡi khô khốc.

Đi vào phòng bếp, rót một ly nước, một hơi uống sạch.

Trở lại phòng ngủ nhìn thời gian, đã hơn 9 giờ, ghé vào trên giường, rối rắm suy nghĩ nên ăn cái gì hay vẫn nên ngủ thêm một chút.

Di động đặt bên gối vang lên, Lộc Hàng Hàng sờ qua di động, phát hiện là Thiệu Kỳ gọi tới. Hôm nay không phải là thứ ba, chẳng lẽ muốn giục bản thảo sớm?

Ấn nghe điện thoại, Lộc Hàng Hàng buồn buồn 'alo' một tiếng.

"Hàng Hàng, cậu có biết là cậu nổi rồi không? Mau đến tòa soạn một chuyến!"

Ngữ khí của Thiệu Kỳ so với thường ngày sốt ruột hơn không ít, làm Lộc Hàng Hàng trong thời gian ngắn liền tỉnh ngủ, nghi hoặc hỏi: "Làm sao vậy?"

"Lần trước không phải để cậu ký rất nhiều sách sao, có hai trăm ấn phẩm đặc biệt quên đưa cậu!" lúc này Thiệu Kỳ đang dùng bả vai kẹp di động, trong tay ôm một chồng sách đến văn phòng, gấp đến độ mồ hôi chảy đầu đầu.

Lộc Hàng Hàng từ trên giường ngồi dậy, không tự giác đề cao âm lượng: "Đặc biệt? Hai trăm quyển? Không thể nào......"

Thiệu Kỳ biết cô sẽ có phản ứng này, nhưng không thể giải thích rõ ràng trong chốc lát được, chỉ có thể nói: "Hàng Hàng, cậu nhanh đến đây, ngày mai bên kia có người qua lấy rồi."

Vừa nghe đến ngày mai phải lấy, Lộc Hàng Hàng cũng không dám lười biếng, kết thúc cuộc gọi, ăn sáng cũng không ăn, chỉ cho Miểu Miểu ăn, liền vội vàng ra cửa.

Lộc Hàng Hàng mua một cái sandwich ở cửa hàng trước cửa tiểu khu, lên taxi mới nhớ tối hôm qua Phó Thời Dịch hẹn cô giữa trưa cùng nhau ăn cơm.

Tới tòa nhà văn phòng, trên bảng hướng dẫn có viết 'Văn phòng kiến trúc Phó thị', Lộc Hàng Hàng chột dạ cúi đầu, bước nhanh vào thang máy.

Không phải cô muốn cho anh leo cây........Thật sự có việc nha!

Lộc Hàng Hàng đi đến tầng mười lăm, đẩy cửa tòa soạn, vừa định chào hỏi tiếp tân Tiểu Nhụy, liền nhìn thấy trên bàn có hai chồng sách.

"Hàng Hàng! Cô tới rồi!" Tiểu Nhụy đem sách đẩy đến trước mặt cô, chỉ chỉ vào trong nói: "Thiệu Kỳ ở bên trong chờ cô đó."

Lộc Hàng Hàng ngẩn người, tiếp nhận hai chồng sách, chần chờ đi vào văn phòng.

Nhìn chồng sách dựa gần tường, ít nhất có bốn năm trăm cuốn?

Thiệu Kỳ từ phòng lưu trữ đi ra, trong tay cầm năm sau cây bút ký tên, thấy Lộc Hàng Hàng tới, vội vàng đi qua nói: "Hàng Hàng! Cậu rốt cuộc tới rồi!"

Thiệu Kỳ vài bước đi tới, nhận lấy chồng sách trong tay cô, tươi cười nói: "Đến đây, cậu ngồi chỗ tớ đi."

Lộc Hàng Hàng nghi hoặc đi đến chỗ ngồi của Thiệu Kỳ, mới vừa ngồi xuống liền nhìn thấy trước mắt cô toàn là sách.

"Cái này, tình huống như thế nào?!" Lộc Hàng Hàng kinh ngạc đến nỗi âm thanh biến dạng.

Thiệu Kỳ đem sách đặt trước mặt cô, đè bả vai cô nói: "Cậu nghe tớ nói.........."

Đợi Thiệu Kỳ nói xong, Lộc Hàng Hàng một lần nữa nhìn chung quanh một vòng, nói cách khác...........Nhà xuất bản thực sự xem trong văn phong của cô, cho nên tin thêm 5000 bản, vì muốn kéo cao tỷ lệ sách có chữ ký, nên yêu cầu cô thêm hai trăm bản đặc biệt và 500 bản bình thường.

Lộc Hàng Hàng ngồi ở trên ghế, run tay nhận lấy bút ký tên Thiệu Kỳ đưa tới, cố ý chỉ huy nói: "Một ly trăn quả lấy thiết, thêm hai thìa đường!"

Thiệu Kỳ lập tức đáp ứng nói không thành vấn đề.

Buổi sáng tốt đẹp, cứ như vậy trôi qua trong lúc cô đang máy móc ký tên.

Lộc Hàng Hàng buông bút, lắc lắc tay phải đau nhức, bưng cà phê lên, đem ngụm cuối cùng uống sạch.

"Vất vả rồi." Thiệu Kỳ chân chó giúp cô xoa xoa tay, "Giữa trưa tớ đãi cậu món ngon."

Lộc Hàng Hàng 'hừ' một tiếng, từ trên ghế đứng dậy, lẩm bẩm nói: "Vốn dĩ cậu nên mời tớ ăn! Kỳ lừa đảo!"

Mặc dù Lộc Hàng Hàng nói như vậy , nhưng cô biết Thiệu Kỳ cũng rất mệt, cô chỉ ngồi ký tên, còn Thiệu Kỳ phải lo bận trước bận sau.

"Đi thôi, ở đường Đông Phong có quán đồ ăn Thái Lan cũng được lắm." Lộc Hàng Hàng duỗi tay câu vai Thiệu Kỳ, cả người như không xương dựa vào người cô ấy.

Kỳ thật món Thái là đồ ăn yêu thích nhất của Thiệu Kỳ.

"Được! Hôm nay em muốn ăn cái gì, chị liền thỏa mãn em!" Thiệu Kỳ lúc này đặc biệt trượng nghĩa, nói chuyện đều là cảm giác tà khí thô bỉ.

Rốt cuộc ăn cơm trưa xong vẫn phải trở về văn phòng tiếp tục ký tên, hiện tại nên thu mua dạ dày của Lộc Hàng Hàng, bằng không lát nữa cô lại than thở!

Hai người đi tới cửa tòa soạn, Lộc Hàng Hàng liền nghiêng nghiêng thân mình, bẻ ngón tay để chuẩn bị tiếp tục ký tên, Thiệu Kỳ đột nhiên dùng khuỷu tay đẩy cô.

"Thiệu Kỳ cậu đừng lộn xộn, thực ngứa nha--------"

Thiệu Kỳ hạ giọng, hướng cô nói: "Cái đồ ngốc nghếch này........Cậu xem ai tới........."

"Ai nha?" Lộc Hàng Hàng lúc này mới đoan chính lại, tức giận quay đầu nhìn qua.

Anh như thế nào lại ở chỗ này?
Lộc Hàng Hàng sửng sốt vài giây, ngay sau đó đứng thẳng thân mình, vuốt lại tóc, chột dạ nhìn qua Thiệu Kỳ.

"Sao anh lại tới đây.........Không phải, sao anh biết tôi ở chỗ này?" Lộc Hàng Hàng rõ ràng là là hoảng sợ, khẩn trương hỏi.

"Không phải hẹn nhau giữa trưa ăn cùng nhau sao?" Phó Thời Dịch nghiêm trang hỏi.

Kỳ thật anh gõ cửa nhà cô, phát hiện cô không có ở nhà, mới đến tòa soạn thử vận may.

Tiếng nói vừa dứt, Thiệu Kỳ liền mỉm cười nghiêng đầu nhìn lại đây, Lộc Hàng Hàng bỗng nhiên không biết nên giải thích như thế nào.

"Tôi, hôm nay tôi phải cùng Thiệu Kỳ ăn trưa, nếu không hôm khác đi......." Lộc Hàng Hàng chọc chọc tay Thiệu Kỳ, ý muốn nói không cần vạch trần.

Nhưng ai biết, Thiệu Kỳ là cái đồ phản bội!

Thiệu Kỳ vỗ vỗ tay Lộc Hàng Hàng, cười nói: "Không có việc gì, cùng nhau ăn đi!"

Cuối cùng, đương sự Lộc Hàng Hàng, không có lựa chọn nào khác đành theo hai người vào thang máy.

ở trong thang máy, nháy mắt không dưới mười lần với Thiệu Kỳ, nhưng Thiệu Kỳ toàn giả vờ như không nhìn thấy, thậm chí còn có chút quá phận nói: "Phó tiên sinh, hay là ngồi xe anh đi."

Đi vào bãi đỗ xe, Lộc Hàng Hàng biết bữa cơm này không thể trốn thoát.

Vừa định kéo cửa ra ghế sau ngồi, lại bị Thiệu Kỳ ngang ngạnh ép ngồi ở ghế lái phụ.

Bên trong xe, Lộc Hàng Hàng cúi đầu giả vờ chơi di động, dựng lỗ tai nghe Thiệu Kỳ cùng anh nói địa chỉ nhà hàng Thái.

"Phó tiên sinh, tôi cảm giác nhìn anh có chút quen mắt, lúc trước anh tốt nghiệp đại học K sao?"

Phó Thời Dịch ngẩn ra một chút, liếc nhìn Lộc Hàng Hàng, lắc đầu nói: "Tôi học chính quy ở nước ngoài."

Thiệu Kỳ gật đầu ừ một tiếng, đoán chừng là cô đã nhận sai người.

Nhà hàng Thái Lan cách tòa nhà văn phòng không xe, chỉ cách có mấy con phố.

Phó Thời Dịch đỗ xe ở ven đường, Lộc Hàng Hàng dẫn đầu xuống xe, lôi kéo Thiệu Kỳ qua một bên nhỏ giọng nói: "Chúng ta sao có thể cùng nhau ăn cơm......."

Thiệu Kỳ lôi kéo tay cô, cố ý dọa: "Đừng nói chuyện, anh ta đang lại đây!"

Quả nhiên, Lộc Hàng Hàng vừa nghe nói đã đứng thẳng người dậy.

Thiệu Kỳ che miệng cười trộm, chờ Phó Thời Dịch đi tới, ba người cùng nhau đi vào nhà hàng, đi theo nhân viên tới bàn cạnh cửa sổ.

Đều do Thiệu Kỳ ban tặng, Lộc Hàng Hàng ngồi đối diện anh, ngượng ngùng không dám nhìn thẳng anh, chỉ có thể bưng ly nước, không ngừng uống.

Nhân viên phục vụ mang thực đơn tới, Thiệu Kỳ liền cầm di động nói ra ngoài gọi điện.

Lộc Hàng Hàng uống xong ly nước vẫn chưa thấy Thiệu Kỳ trở về.

Phó Thời Dịch buông thực đơn trong tay, đem ly nước còn chưa uống trước mặt anh đẩy tới chỗ cô, nhẹ giọng nói: "Bạn cô sẽ không trở lại đâu."

Lộc Hàng Hàng ngây ngẩn cả người, vừa định nói sẽ không, di động trong túi liền rung lên hai cái.

Vội vàng lấy di động ra xem, là tin nhắn của Thiệu Kỳ.

[ Thiệu Kỳ: Tớ chỉ có thể giúp cậu đến đấy thôi! Cơm nước xong thì nhanh trở lại nhé!]

Lộc Hàng Hàng đỏ bừng mặt, 'hừ' không muốn trở về, cất di động, muốn uống nước để làm giảm nhiệt độ trên mặt, trộm nhìn anh một cái, tò mò làm sao anh biết được..........

Nhân viên phục vụ đúng lúc tiến lên, dò hỏi: "Quý khách, hiện tại hai vị muốn gọi muốn sao?"

Hai người liếc nhau, sau đó gật đầu nói gọi món.

"Hai người đúng không?" Nhân viên phục vụ chuyên nghiệp lấy thiết bị gọi món, xác định lại số người, vừa rồi là ba người đi vào.

Lộc Hàng Hàng hít sâu một hơi, đem Thiệu Kỳ vứt ra sau đầu, vẫn là lấp đầy bụng trước rồi nói sau.

Phó Thời Dịch ưu tiên để cô gọi món trước, gọi món xong, hai người lại khôi phục bầu không khí an tĩnh như lúc đầu.

Lúc này, Thiệu Kỳ lại nhắn tin tới.

[ Thiệu Kỳ: Vừa rồi nhận được điện thoại của Quản Xảo Tình, hỏi cậu có mang bạn trai tới không? Tớ nói tối nay sẽ cho cô ta câu trả lời, cậu quyết định nhanh một chút.]

Lộc Hàng Hàng buông di động, nghĩ đến bộ dạng kiêu căng ngạo mạn của Quản Xảo Tình và Từ Lộ, không khỏi nhíu mày.

"Làm sao vậy?"

Phó Thời Dịch thấy cô nhíu màu, không nhịn được mở miệng hỏi.

Lộc Hàng Hàng gãi gãi tai, không tự giác oán giận nói: "Người lần trước anh gặp qua đó, tôi cùng hai người đó là bạn cùng lớp, nhớ tới lại thấy phiền....."

"Muốn cô mang bạn trai đi dự hôn lễ của cô ta?" Phó Thời Dịch bưng ly nước, nhấp nhẹ một ngụm.

"Đúng vậy, cô ta đặc biệt thích cùng người khác so đo, bốn năm đại học còn so chưa đủ sao, hiện tại vẫn còn muốn."

Lộc Hàng Hàng nói đến chuyện của người khác, liền không thấy khẩn trương nữa.

Phó Thời Dịch ngồi thẳng người nhìn cô, tạm dừng một chút, hỏi: "Hôn lễ vào thứ mấy?"

"Hình như là thứ sáu thì phải," Lộc Hàng Hàng mở di động ra xem lịch, xác định thời gian, lại buông di động, tức giận nói: "Cùng lắm đến lúc đó cứ như vậy mà đi thôi, bọn họ muốn nói như thế nào kệ họ........."

Phó Thời Dịch đánh gãy lời cô, nhẹ giọng nói: "Thứ sáu tôi có thời gian."

"A?"

Lộc Hàng Hàng đầu tiên là ngẩn ra, sau đó mới hiểu ý tứ của anh, vội vàng xua tay nói: "Không, không cần."

Phó Thời Dịch làm bộ không nghe thấy lời từ chối của cô, vẻ mặt nghiêm túc, phân tích: "Lần trước hai cô ta đã gặp qua tôi, cô chỉ có thể mang tôi đi cùng, mới không bị nghi ngờ."

Lộc Hàng Hàng mím môi, tuy rằng nói như vậy, nhưng mà........

"Lúc trước cô cùng tôi đi mua đồ dùng, hơn nữa tôi bị mèo cào bị thương, cô cũng giúp tôi bôi thuốc, xuất phát từ tình hàng xóm láng giềng 'hỗ trợ lẫn nhau', xem như tôi trả lại cho cô một ân tình đi."

Phó Thời Dịch nghiêm trang lừa dối.

Lộc Hàng Hàng nghe thấy những lời này, toàn là đạo lý.

"Nhưng mà............"

Phó Thời Dịch không để cô cự tuyệt, tiện đà nói: "Đừng có nhưng mà, có thể trong tương lai tôi cũng cần cô hỗ trợ."

Lời này của Phó Thời Dịch chỉ muốn Lộc Hàng Hàng đáp ứng dẫn anh đi tham gia hôn lễ, chỉ là không liên quan đến cái cớ hiện tại.

Nhưng Lộc Hàng Hàng lại nghĩ lầm.......Mối quan hệ giữa anh và Tư Mã Cao Ngạn không tiện công khai, cho nên về sau muốn lấy cô làm tấm bình phong?

Nghĩ vậy, món ăn cũng đã lên xong, Lộc Hàng Hàng cắn môi dưới, lần này cô không thể nào cự tuyệt được.

"Là Lộc Hàng Hàng sao?"

Một âm thanh xa lạ cách đó không xa vang lên, hai người ngẩng đầu nhìn lại.

Chỉ thấy một người phụ nữ ăn mặc thời thượng đi tới chỗ hai người.

Lộc Hàng Hàng buông nĩa trong tay, lấy khăn giấu lau khóe miệng, có chút xa lạ nhìn cô ta: "Cô là?"

"Tôi tên Phương Lam, ngày mai chính thức giai nhập tạp chí Tinh Duệ," Phương Lam cười duỗi tay muốn bắt tay với cô, nhìn bàn ăn trước mắt, ngượng ngùng nói, "Xin lỗi, tôi nhìn thấy cô ở chỗ này, liền nhịn không được lên tiếng chào hỏi."

Phương Lam? Lộc Hàng Hàng mơ hồ đối với tên này có chút ấn tượng, hình như là đồng nghiệp? Lộc Hàng Hàng chỉ là nghe thấy tên này, cũng không đặc biệt chú ý.

Lộc Hàng Hàng thấy cô nàng này rất lễ phép, cũng không có gì để nói, chỉ có thể đựng dậy cùng cô ta bắt tay, nói: "......Không có việc gì, hoan nghênh cô gia nhập Tinh Duệ."

"Ngày mai có mở cuộc họp! Tôi đi trước, không quấy rầy cô cùng bạn trai dùng cơm-------"

Phương Lam nói xong hướng hai người gật gật đầu, sau đó liền xoay người rời đi.

Lộc Hàng Hàng một lần nữa ngồi xuống, đỏ mắt hỏi anh: "Anh, anh như thế nào lại không giải thích........"

"Trước tiên phải thích ứng với nhân vật 'bạn trai' này."

Lộc Hàng Hàng không chú ý tới, Phó Thời Dịch nói xong những lời này, khóe miệng đã giơ cao.

Tác giả có lời muốn nói:

Phó Thời Dịch: Nhanh nhanh, nhân vật tới tay, kịch bản tôi đã có.

Chương này hơn 15 lượt xem và 5 lượt bình chọn thì mình up chương tiếp theo nhé.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net