Chương 21: Anh lại lừa em

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một phút đồng hồ trước, Lộc Hàng Hàng còn cảm thán tốc độ của bọn Thiệu Kỳ quá nha, một phút sau, cô đã bị Phó Thời Dịch chắn ở cửa phòng tắm.

“Ở nhà anh, rất thuận tiện.” Phó Thời Dịch đứng đắn nói.

Thuận tiện ở đâu chứ?

Lộc Hàng Hàng không dám nghĩ lại, trực tiếp cự tuyệt liên hồi, gãi lỗ tai nói: “Không cần không cần.”

Nói xong liền nghiêng người muốn chuồn ra khỏi phòng tắm.

Tuy rằng Lộc Hàng Hàng là tác giả viết nên những câu chuyện tình yêu, nhưng đối với kinh nghiệm tình yêu của cô thực sự là số không tròn trĩnh, giống như là--------lý luận thì như người khổng lồ, còn hành động thì như người nhát gan.

Nhớ lại nửa giờ trước hai người mới xác định quan hệ, liền muốn ở chung, chuyện này thật sự không ổn. Một khi hai người ở cùng một chỗ, cô đảm bảo anh sẽ là chính nhân quân tử, nhưng còn cô, cô không đảm bảo được chính mình.

Lộc Hàng Hàng ngồi trên sô pha, lắc lắc đầu, nhanh chóng loại bỏ ngay ý tưởng này.

Ngay lúc này Phó Thời Dịch không ép cô phải đưa ra quyết định, đi theo cô vào phòng khách, thấy thời gian không sai biệt lắm, liền tính toán cùng cô đi đón Miểu Miểu.

Trước khi ra ngoài, đầu tiên dặn dò nhân viên đem toàn bộ đồ gia dụng trong phòng khách dọn tới thư phòng, bởi vì phòng bếp cũng bị nước làm hỏng, sàn nhà phòng khách toàn bộ phải tháo bỏ, thư phòng ở xa nhất nên tránh thoát một kiếp.

Dọn đồ gia dụng xong, hai người xuống lầu, lái xe đến bệnh viện thú cưng.

Mới vừa ngồi lên xe, Lộc Hàng Hàng liền nhớ tới nụ hôn tối hôm qua.

Mặt nhanh chóng đỏ bừng lên, hạ cửa sổ xe xuống, làm bộ nghiêng đầu ngắm cảnh bên ngoài, lặng lẽ hít sâu một hơi.

Nghiêm khắc nói, cô không phải là người truyền thống bảo thủ. Sau khi tốt nghiệp đại học, người trong nhà có vài lần hối thúc cô, nhưng Lộc Hàng Hàng vẫn độc thân nhiều năm như vậy.

Nhiều năm qua ăn biết bao nhiêu cẩu lương của Thiệu Kỳ và Cao Mặc, Lộc Hàng Hàng vẫn không định nghĩa được nửa kia sẽ là người như thế nào. Ngược lại xem bọn họ nhiều lần phân phân hợp hợp, Lộc Hàng Hàng cảm thấy yêu đương nếu không cãi nhau sẽ không hợp lý, nhưng cô rất lười, tưởng tượng đến mỗi lần muốn cãi nhau, liền không có chút hứng thú yêu đương.

Cô chưa từng nghĩ tới, Phó Thời Dịch sẽ trở thành bạn trai cô.

Một đường suy nghĩ miên man, thẳng đến khi xe dừng lại, nhìn thấy anh tự mình mở cửa xe cho cô, Lộc Hàng Hàng mới phục hồi tinh thần.

Lộc Hàng Hàng nhấp khóe miệng, thật cẩn thẩn đặt tay lên tay anh, xuống xe.

Tuy rằng cô chưa yêu đương, nhưng cô đã viết rất nhiều câu chuyện tình yêu nha! Kịch bản cô cũng hiểu nha!

Lộc Hàng Hàng tự hô cố lên trong nội tâm, còn không phải chỉ nắm tay thôi sao, trước khi xác định quan hệ cũng đã nắm qua rồi nha!

Lộc Hàng Hàng không nghĩ sẽ bị anh nhìn ra chính mình đang mất tự nhiên, chủ động nắm lấy tay anh, bước đi về phía trước, miệng còn hỏi mãi: “Là cửa hàng này sao?”

Phó Thời Dịch cúi đầu nhìn tay nhỏ của cô, khóe miệng hơi giơ giơ lên, nắm tay cô nói: “Là cửa hàng này, làm việc 24 giờ.”

Trên cửa kính dán poster mèo và chó, Lộc Hàng Hàng duỗi tay nhẹ đẩy cửa ra, khung cửa đụng tới lục lạc phát ra tiếng vang thanh thúy.

“Hoan nghênh đến Pet_house!”

Đứng ở quầy tiếp tân là một cô gái giống như nữ sinh ngoại hình xinh xắn, để tóc xoăn, nhìn dáng vẻ như sinh viên đi làm thêm giờ.

Nữ sinh tóc xoăn nhìn thấy Lộc Hàng Hàng trước tiên, vừa định hỏi có yêu cầu gì, lại thấy Phó Thời Dịch tiến vào sau, vì thế sửa miệng hỏi: “Kính chào anh, là tới đón bé mèo, đúng không?”

Phó Thời Dịch đi tới, gật đầu báo tên Miểu Miểu.

“Tốt, xin chờ một lát ------------”

Nữ sinh tóc xoăn giọng điệu đầy chất phim cảng của phim truyền hình, ngày thường Lộc Hàng Hàng xem kịch không cảm thấy khó nghe, lúc này đột nhiên không thích………

Lộc Hàng Hàng theo bản năng nắm chặt tay anh, hướng phía sau kéo kéo.

Nữ sinh tóc xoăn nói xong nhìn Lộc Hàng Hàng liếc mắt một cái, sau đó mới xoay người đi vào trong.

Thấy nữ sinh tóc xoăn đi vào, Lộc Hàng Hàng lúc này mới buông tay anh ra, lặng lẽ xoa xoa lòng bàn tay của chính mình, xoay người đi xem lồng sắt chứa mèo ở hai bên.

Nhìn thấy mấy mèo nhỏ trong lồng đã ngủ, Lộc Hàng Hàng không muốn đánh thức chúng nó, vì thế đứng tại chỗ an tĩnh chờ.

Trong chốc lát, nữ sinh tóc xoăn từ bên trong đi ra, nói với hai người: “Chúng tôi mới quét chip của Miểu Miểu, phát hiện năm này mèo nhỏ vẫn chưa tiêm vắc-xin phòng bệnh, hôm nay có muốn tiêm luôn không?”

Lộc Hàng Hàng lật bản ghi nhớ trên di động, tháng này đúng là Miểu Miểu phải tiêm vắc-xin phòng bệnh tháng. Nếu đã tới, không bằng tiêm ở chỗ này luôn đi.

Lộc Hàng Hàng đứng ở trước quầy điển bảng hỏi, nghe nữ sinh tóc xoăn hỏi Phó Thời Dịch: “Phó tiên sinh~~~, tối hôm qua là ngày đầu tiên tôi đi làm, liền gặp được anh………”

Gặp cái đầu quỷ cô!

Lộc Hàng Hàng không tự giác nắm chặt cây bút trong tay, suýt chút nữa đem tờ giấy rạch bỏ.

Dựng lỗ tai, không nghe được Phó Thời Dịch trả lời, nhịn không được tò mò muốn quay đầu lại xem bọn họ.

Ai ngờ, vừa mới ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy anh đang đứng bên cạnh.

“Điền xong rồi sao?”

Lần đầu tiên Lộc Hàng Hàng phát giác, thanh âm của anh đặc biệt ôn nhu.

Kéo khóe miệng đang cười xuống, mím môi, nhẹ giọng nói: “Còn chưa………..”

Chỉ lo nghe lén hai người nói chuyện, làm sao có thời gian điền bảng hỏi.

Phó Thời Dịch đến gần, khom lưng lấy bút bi trong tay cô, giúp cô đem thông tin bổ sung đầy đủ.

Lúc sau điền xong, Phó Thời Dịch một tay cầm bảng hỏi, một tay nắm tay Lộc Hàng Hàng.

“Chúng tôi có thể đi vào không?” Ngữ khí lúc này của Phó Thời Dịch, vô  cùng khách khí.

Nữ sinh tóc xoăn bĩu môi, cùng dùng âm thanh điệu đà để nói chuyện nữa, tức giận nói: “Đi vào quẹo trái phòng thứ ba, bác sĩ Tôn.”

Nói xong liền giúp hai người mở cửa điện tử.

Hai người đi vào, Lộc Hàng Hàng nhịn không được quay đầu nhìn thoáng qua nữ sinh tóc xoăn vừa rồi, nhỏ giọng nói thầm: “Quả nhiên là cố ý câu dẫn………”

Vừa dứt lời, liền nghe được tiếng cười nhàn nhạt của Phó Thời Dịch.

Lộc Hàng Hàng quay đầu, vừa cúi đầu đi tới, vừa lẩm bẩm hỏi: “Cười cái gì…………”

Lộc Hàng Hàng không nhận thấy được, cô quả thật là đang ghen tị.

Phó Thời Dịch kéo dài âm cuối ‘ân’ một tiếng, khóe miệng mang theo cười nói: “Vẫn là em câu dẫn đến dễ nghe.”

Khi nói chuyện, hai người đã đi tới phòng bác sĩ Tôn.

Lộc Hàng Hàng đỏ mặt gõ cửa đi vào, Miểu Miểu đã sớm ghé vào một góc bàn để trốn tránh.

Lúc sau nhìn thấy hai người đến, đáng thương vô cùng kêu ‘meo’ một tiếng, như oán trách hai người sao lâu như vậy mới tới.

Lộc Hàng Hàng vội vàng đi qua đem Miểu Miểu ôm vào ngực, Miểu Miểu cùng cô rất giống nhau, đều sợ chích.

Trấn an cảm xúc của Miểu Miểu, bác sĩ Tôn theo thường lệ kiểm tra toàn thân cho nó, ngoại trừ mập mạp thì hết thảy đều bình thường.

Tới thời điểm mấu chốt, Lộc Hàng Hàng ôm nó, trong miệng nói ‘Miểu Miểu, không cần phải sợ’, nhưng chính cô đã chuyển đầu đi hướng khác, hoàn toàn không dám nhìn ống tiêm trong tay bác sĩ Tôn.

Bác sĩ Tôn nghẹn cười nói: “Nếu không để bạn trai cô ôm đi.”

Lộc Hàng Hàng sợ tới mức trong đầu toàn đậu hũ, ngẩng đầu nhìn Phó Thời Dịch một cái, không logic nói: “Ôm em, em cũng sợ………..”

Lời vừa ra khỏi miệng, bác sĩ Tôn đã cười ra tiếng.

Phó Thời Dịch câu lấy khóe miệng, duỗi tay đem cô ôm vào lòng, một tay xoa đầu nhỏ của cô, một tay nhẹ âm Miểu Miểu lên bàn.

Lộc Hàng Hàng chùi đầu vào trong ngực anh, mới ý thức mình có bao nhiêu ngu xuẩn……….

Phó Thời Dịch hướng bác sĩ Tôn gật gật đầu, bác sĩ Tôn nhân lúc Miểu Miểu không chú ý, liền đem kim đâm xuống.

Tiêm xong, nước mắt của Miểu Miểu còn đảo quan hốc mắt, nhìn đến đặc biệt đau lòng.

Trước khi rời đi, Phó Thời Dịch hỏi bác sĩ Tôn thêm một câu: “Tiêm vắc-xin phòng bệnh, có thể đổi sang môi trường mới để nuôi không?”

Đáp án của bác sĩ Tôn là--------------có thể, nhưng tốt nhất không nên làm vậy.

Trên đường về nhà, Lộc Hàng Hàng tự mình đấu tranh rất lâu, cuối cùng đành phải thỏa hiệp.

Cúi đầu nhìn Miểu Miểu đang co người ngủ trong ngực mình, Lộc Hàng Hàng tự mặc niệm trong nội tâm, ‘không phải mình muốn ở cùng anh đâu, đều tại Miểu Miểu thôi.’

Mạnh mẽ tẩy não, Lộc Hàng Hàng lại bắt đầu khẩn trương.

Trở lại nhà anh, đầu tiên Lộc Hàng Hàng đem Miểu Miểu thả xuống, lúc này mới đi theo anh vào phòng cho khách.

Phòng dành cho khách ở đối diện phòng ngủ chính, diện tích không tính là nhỏ, đồ dụng đều đầy đủ, chỉ cần thay bộ gra giường mới là có thể ở.

Vừa thay bộ gối đầu Lộc Hàng Hàng vừa nhỏ giọng nói: “Tuy, tuy rằng chúng ta là cái kia, nhưng những thứ nên tính thì vẫn nên tính………..Chi phí sửa sang, tiền thuê nhà, chi phí ăn uống………”

Phó Thời Dịch lấy gối đầu từ trong tay cô, cố ý nói: “Có phải hay không khi chúng ta kết hôn, thì không cần tính như vậy?”

“Kết hôn đương nhiên sẽ không giống, đó sẽ trở thành……..” Lộc Hàng Hàng nói được một nửa mới ý thức được bọn họ lại thảo luận vấn đề này, vội vàng từ trên giường xuống, đỏ mặt nói: “Phó Thời Dịch, anh, anh lại lừa em!”

“Anh nào có?” Phó Thời Dịch trưng vẻ mặt vô tội.

Rõ ràng là có!

Lộc Hàng Hàng không nói lại anh, chỉ có thể chạy ra khỏi nhà anh, trở lại nhà mình lấy quần áo.

Một bên thu dọn quần áo, một bên lầm bầm lầu bầu.

“Lộc Hàng Hàng, mày tuyệt đối không được rơi vào hố…….Xem đi, hiện tại mày cùng anh ấy ở chung nhà, mày thay đổi……..”

Tự kiểm điểm mình một phen, Lộc Hàng Hàng lại cõng hành lý về tới nhà anh.

Ngày đầu tiên ở chung, Lộc Hàng Hàng không có gì bất ngờ xảy ra, mất ngủ.

Nằm ở trên giường, nhìn Mr.Hùng ở gối bên cạnh, trong lòng thầm mắng Lộc Miểu Miểu thay lòng đổi dạ.

Cứ tưởng rằng Miểu Miểu này tới nhà anh rồi sẽ có ít nhiều hoảng sợ, không nghĩ tới đêm nay có nói cái gì đều không cùng cô ngủ ở phòng cho khách.

Nhìn kẹt cửa lộ ra ánh đèn, thầm nghĩ sao anh còn chưa ngủ.

Lăn qua lăn lại trên giường nửa giờ, Lộc Hàng Hàng quyết định không ngủ. Lấy máy tính ra, nhân dịp này chạy bản thảo luôn.

Cho rằng hôm nay sẽ không có ý tưởng, không nghĩ tới viết không thể dừng lại được. Lại ngẩng đầu nhìn đồng hồ, đã qua 0 giờ.

Đột nhiên có chút đói bụng, Lộc Hàng Hàng sờ sờ bụng, nếu lúc này ở nhà cô, cô khẳng định không nói hai lời liền xuống bếp nấu mì ăn liền.

Giãy giụa nửa ngày, Lộc Hàng Hàng vẫn quyết định đi ra ngoài uống ly sữa bò, bằng không lại đói quá không ngủ được, quá dày vò.

Mang dép lê vào, đi đến cửa phòng cho khách, nhẹ chân nhẹ tay ấn mở cửa.

Đèn phòng khách còn sáng, anh còn chưa ngủ sao?

Lộc Hàng Hàng di di mũi chân, đi vài bước đến phòng khách, thấy anh đang ngồi ở bàn làm việc màu trắng bên phải phòng khách, trên bàn còn bày ra một đốn bản vẽ.

Anh đang làm việc?

Lộc Hàng Hàng không muốn quấy rầy anh, vừa định xoay người về phòng, đột nhiên nghe được Miểu Miểu ở trên sô pha hướng về cô ‘meo’ một tiếng.

“Suỵt-----------”

Lộc Hàng Hàng theo bản năng cong thân mình, hướng Miểu Miểu làm động tác im lặng.

“Không ngủ được sao?”

Thanh âm của anh bên kia truyền tới, Lộc Hàng Hàng như người làm chuyện xấu bị bắt gặp, hơi chột dạ đứng thẳng thân mình, xoay người nói: “Ừ………..Chắc do ban ngày ngủ nhiều quá.”

Lúc này, bụng Lộc Hàng Hàng phát ra ‘ộp ộp’.

Vẻ mặt Lộc Hàng Hàng liền trở nên xấu hổ, rũ đầu nói: “…………Có chút đói.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net