Chương 6: Ưu đãi tình nhân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tư Mã Cao Ngạn nhìn nhìn hai người, suy đoán hai người trước mắt tiến triển vẫn tương đối chậm chạp

"Tôi đi nhận điện thoại, hai người cứ nói chuyện trước." Tư Mã Cao Ngạn cầm di động quơ quơ, sau đó liền bày ra dáng đi sang chỗ khác 'tiếp điện thoại'.

Lộc Hàng Hàng nhìn Tư Mã Cao Ngạn đi về phía bên kia, nhịn không được nhướng máy, di động của anh ta hình như không phát ra tiếng chuông.

"Sandwich cùng trăn quả lấy thiết(?)."

Phó Thời Dịch đem đồ ăn sáng trong tay đưa cho cô, không quên bổ sung một câu: "Nghe nói đồ ăn ở tiệm này hương vị không tệ lắm."

Lộc Hàng Hàng cúi đầu nhận lấy, không tự giác nhìn về Tư Mã Cao Ngạn.

Như vậy không sao chứ.....

"Cookie còn chưa ăn xong, lần sau lại trả hộp cho cô." Phó Thời Dịch nhẹ giọng nói, tầm mắt nhìn xuống phía di động, nhìn đến Lộc Miểu Miểu đang ngồi xổm bên chân Lộc Hàng Hàng, ngoan ngoãn liếm móng vuốt nhỏ.

"Được......" Lộc Hàng Hàng cầm ly cà phê vẫn còn ấm trong tay, một trận ấm áp chảy đến tận đáy lòng, cảm giác này cô không có biện pháp cự tuyệt.

Còn muốn nói thêm với anh mấy câu, liền nghe di động của anh vang lên.

Tư Mã Cao Ngạn cũng đúng lúc đi tới, nhìn qua màn hình di động của Phó Thời Dịch, thấp giọng nhắc nhở: "Bọn Quách Tử tới rồi."

Lộc Hàng Hàng nghe thấy được, nhẹ giọng nói: "Hai người đi nhanh đi--------"

Lui về sau một bước, trước khi đóng cửa nhỏ giọng nói với anh: "Cảm ơn bữa sáng của anh."

Sau đó đóng cửa lại, ghé vào mắt mèo, thấy hai người một trước một sau rồi đi, Lộc Hàng Hàng lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Xoay người, dựa lưng vào cửa, khẽ cắn môi dưới, không khỏi có chút nghi hoặc.

Hai người họ không thân mật giống như tưởng tượng của cô.

Hơn nữa....Anh đưa bữa sáng cho cô, Tư Mã Cao Ngạn một chút cũng không ngại sao?

[ meo-------]

Miểu Miểu đột nhiên kêu một tiếng, Lộc Hàng Hàng cúi đầu xem, phát hiện tên tiểu gia hỏa này đang giơ vuốt có ý đồ giành bữa sáng của cô.

"Anh ấy tặng cho mẹ nha! Không cho con ăn đâu!"

Lộc Hàng Hàng khoe khoang, nhảy chân sáo đến bàn ăn, kéo ghế ra ngồi xuống, chà xát tay, bưng cà phê lên nhấp một ngụm, độ ngọt vừa vặn, tốt.

Tiếp theo nghiêm túc mở túi sandwich ra. Tầng đầu là trái cây nhiệt đới, tầng hai là cá tuna, đây là sự phối hợp mà cô thích nhất.

Lộc Hàng Hàng liên tục hai ngày bị anh cho ăn, không khỏi cảm thán dậy sớm cũng có chỗ tốt.

Có thể ăn nhiều hơn một bữa cơm, cảm giác này cũng không tồi.

Buổi sáng ăn bữa sáng, tâm tình cả ngày đều tươi tốt, buổi sáng Lộc Hàng Hàng dọn dẹp nhà cửa, vừa định ngồi xuống nghỉ ngơi một lát.

Lộc Miểu Miểu lại đào bới chậu hoa đem đế chậu hướng lên trời, toàn thân đều dính đầy bùn đất.

Lộc Hàng Hàng tâm tình tốt nên không cùng nó so đo! Ôm đến phòng tắm tẩy rửa một phiên, lại dùng một giờ đem nó hong khô. Lúc này mới tê liệt ngã xuống giường, mơ mơ màng màng ngủ trưa.

Buổi chiều lại đến lúc cho mèo ăn, Lộc Hàng Hàng xuống lầu trước nửa tiếng, tìm trong tiểu khu hai lần, vẫn không thấy Tiểu Bạch.

Ăn xong buổi tối đã quá 7 giờ một chút, Lộc Hàng Hàng liền ôm máy tính đi ra ngoài ban công.

Ngồi trên ghế treo, trong tay vẫn là trang giấy tinh, cô vẫn chưa có ý tưởng để viết tiếp.

Tay trái lúc có lúc không vuốt ve Miểu Miểu, ánh mắt lâu lâu lại liếc qua cách vách.

Anh còn chưa trở về.

Lộc Hàng Hàng xoay xoay bút bi, nhớ tới cuộc nói chuyện với người trang hoàng lần trước.

Ông ấy nói chủ nhân căn hộ này là kiến trúc sư, vậy nên yêu cầu đều tiêu chuẩn cao.......

Nhớ tới mấy ngày trước bước vào nhà anh, trong nhà được trang hoàng rất có bài bản, chẳng lẽ văn phòng kiến trúc Phó thị, chính là của anh?

Sẽ không trùng hợp như vậy chứ?!

Lộc Hàng Hàng dùng bút bi gõ gõ gáy, lẩm bẩm: "Lộc Hàng Hàng, viết bản thảo viết bản thảo!"

Cúi đầu nhìn chỗ trống trên trang giấy, Lộc Hàng Hàng chốc lát lại giống như bóng cao su xì hơi, buông máy tính.

9 giờ tối, trời trở lạnh.

Miểu Miểu ở trong trong lòng Lộc Hàng Hàng cuộn tròn thân mình, híp mắt phát ra tiếng ngáy.

Lộc Hàng Hàng lấy tấm thảm bên cạnh bao nó lại, nhìn sang ban công cách vách, cuối cùng vẫn ôm Miểu Miểu đứng dậy trở về phòng.

Lầu mười lâu, trong văn phòng kiến trúc Phó thị, mọi người còn đang tăng ca.

Phó Thời Dịch nâng cánh tay, nhìn thời gian, đã 10 giờ 15.

Tư Mã Cao Ngạn ngồi đối diện Phó Thời Dịch, vừa trả lời thư của khách hàng vừa nói: "Đừng nhìn nữa, khẳng định giờ này 'Tiểu Bạch Cúc' đã ngủ rồi."

Vừa dứt lời, tiếng đạp cửa truyền đến.

Trước cửa, Phó Thời Dịch gật đầu ý bảo Quách Tại Lương tiến vào.

"Dịch ca, anh xem bản vẽ này thế nào?" Quách Tại Lương đem bản vẽ đã được sửa chữa tốt đến cho Phó Thời Dịch xem.

Phó Thời Dịch tiếp nhận bãn vẽ, cẩn thận nhìn dấu vết sửa đổi một lần, cuối cùng nói: "Nơi này tính lại một chút, tỉ lệ không đúng."

Quách Tại Lương lấy lại bản vẽ, gãi gãi đầu, gật đầu nói đã biết.

Lúc hắn chuẩn bị rời khỏi văn phòng, Phó Thời Dịch lên tiếng gọi hắn lại.

"Ngày mai xử lý lại đi, giờ trước hết là về nghỉ ngơi."

Quách Tại Lương sửng sốt một chút, vội vàng đáp vâng.

Tư Mã Cao Ngạn đem máy tính khép lại, nhìn người ngoài văn phòng sôi nổi đứng dậy đánh ngáp, dọn dẹp đồ chuẩn bị về.

"Ngày mai cậu ở đây giám sát, tới không tới." Phó Thời Dịch lãnh đạm nói, đóng nắp bút, đem bản vẽ mới vẽ một nửa cuộn lại, đứng lên mặt áo khoác tây trang.

Tư Mã Cao Ngạn gật gật đầu, ngày sau đó đứng dậy đi theo, tùy tiện đem áo khoác vắt lên vai, cùng anh sóng vai ra khỏi văn phòng.

Hai người cùng đi thang máy, Tư Mã Cao Ngạn có chút nhàm chán hỏi: "Muốn đi uống một ly không?"

Phó Thời Dịch ấn thang máy xuống tầng hầm đỗ xe, lắc đầu nói: "Hôm nay không được, hôm khác đi."

Tư Mã Cao Ngạn nhịn không được hừ một tiếng, tức giận nói: "Không phải tớ nói, cậu mấy ngày gần đây, cậu không phải ở văn phòng thì ở nhà ......."

Phó Thời Dịch chỉ cười không nói, Tư Mã Cao Ngạn thấy oán giận cũng không phải đạo lý. Rốt cuộc hai người cũng là bạn tốt nhiều năm lại là đồng nghiệp, anh từ nước trở về, liền tìm Tư Mã ngoại trừ công tác cũng chính là công tac, vẫn luôn luôn như vậy.

"Cậu ngày mai có chuyện gì?" Tư Mã Cao Ngạn nhướng mi hỏi anh, "Cậu phải khai báo lịch trình rõ ràng cho tới, không phải là cùng Tiểu Bạch Cúc chứ?"

Phó Thời Dịch không chút né tránh, khóe miệng mang ý cười gât đầu.

Tư Mã Cao Ngạn ra vẻ bất đắc dĩ thở dài, đứng thẳng người, sâu kín nói: "Trọng sắc khinh bạn......"

Cửa thang máy mở ra, Tư Mã Cao Ngạn đi sau anh, tiếp tục nói: "Nói thật, Tiểu Bạch Cúc không tồi, mắt to mũi cao, cả người đều ngọt ngào giọng nói còn ngọt hơn, hiện tại đang độc thân, cậu không tranh thủ, ngày nào đó cũng bị người khác.........."

"Câm miệng."

Phó Thời Dịch mở của xe, đánh gãy lời nói: "Cậu muốn tự bắt xe về thì cứ nói tiếp đi."

Nói xong trực tiếp ngồi vào trong xe, cài dây an toàn, không đợi Tư Mã Cao Ngạn ổn định chỗ ngồi đã khởi động xe.

Tư Mã Cao Ngạn vội vàng thắt dây an toàn, nhỏ giọng nói: "Nếu không phải xe tới hỏng, ai thèm đi xe cậu........."

Phó Thời Dịch chạy ra khỏi bãi đỗ xe, đi theo hướng dẫn về nhà Tư Mã.

"Hôm qua ông nội cậu vừa gọi cho tớ, nói cậu muốn đính hôn?" Phó Thời Dịch mắt nhìn thẳng, khó hiểu hỏi Tư Mã Cao Ngạn.

"Tớ khinh!" Tư Mã Cao Ngạn cau mày chửi nhỏ một câu, "Đính hôn cái gì, tớ chỉ mới gặp cô ta có một lần.......Đây là thời đại nào rồi, còm muốn ép duyên!"

Nói xong dựa mạnh vào ghế giống như đang xả giận.

"Ba cậu muốn cậu thừa kế công ty của gia tộc, điều này có thể hiểu được, vì cậu là người con trai duy nhất." Phó Thời Dịch nói xong liền nghiêng đầu nhìn anh ta một cái, "Còn nữa, cậu xác thật là thiếu một người để quản, cậu xem tháng trước cậu đem xe đâm........."

"Ngưng ngưng, cậu đừng làm thuyết khách cho ba tớ, tớ sẽ không đính hôn với người đó đâu." Tư Mã Cao Ngạn xua tay, mạnh mẽ đem đề tài này ngừng lại.

Hạ cửa xe xuống, nhìn những hàng cây bên ngoài không ngừng lùi lại, Tư Mã Cao Ngạn nhịn không được cảm thán: "Dịch ca, cậu nói cậu có Tiểu Bạch Cúc, còn tớ có ai........."

Phó Thời Dịch ngẩn ra một chút, đang do dự có nên an ủi anh ta hay không, liền nghe anh ta tiếp tục nói.

"Tớ cũng chỉ có Lily, Mary, Amanda.........."

"........"

Lúc Phó Thời Dịch về đến nhà, đã gần 11 giờ.
Cởi áo khoác, đi ra ban công, thấy đèn bên nhà cô đã tắt, đoán chừng cô đã ngủ.

Đứng ở ban công, lẳng lặng chờ trong chốc lát mới trở về phòng.

Mà bên Lộc Hàng Hàng, lúc này đang nằm trên giường, đếm cừu.

Mỗi lần đếm tới ba mươi mấy, cô lại thất thần, đặc biệt muốn ra ban công xem anh đã trở về chưa.

Nhưng tiếng ngáy của Lộc Miểu Miểu đã nhắc nhở cô, nếu anh đã trở về, thì cũng không liên quan gì đến cô, vẫn nên ngủ thôi.

Kéo chăn mỏng qua đầu, thở dài một hơi, lại tiếp tục đếm cừu.

Ngày hôm sau, quầng thâm mắt của Lộc Hàng Hàng oanh oanh liệt liệt xuất hiện, đêm qua cô ngủ không tốt. Cho Miểu Miểu ăn, liền nằm xuống.

Nằm trên giường, lưới Weibo một cách nhàm chán, đột nhiên nhận được tin nhắn.

[@ Viên Viên Viện Viện: Hàng Hàng! Tầng năm trung tâm mua sắm Nam Phong, rạp chiếu phim tổ chức sự kiện tặng búp bê của Mr.Hùng đó! Số lượng không nhiều lắm, nhanh tới!]

Lộc Hàng Hàng nhìn thấy tin tức này, thiếu chút hét chói tai.

Mr Hùng, nhiều năm như vậy chỉ tổ chức hai lần, còn là ở thành phố khác. Hiện tại cũng tới lượt thành phố cô ở, cô nhất định phải tới!

[@ Hàng Hàng Hùng: Giữ chỗ cho tớ! Tớ lập tức tới!]

Lộc Hàng Hàng buông di động, mặc tốt quần áo, Viện Viện liền nhắn tin tới.

[@ Viên Viên Viện Viện: Đừng có gấp! Vừa rồi tớ thấy thiết bị ở đó hỏng rồi, phỏng chừng tới buổi chiều mới sửa chữa xong.]

Lộc Hàng Hàng thở phào nhẹ nhõm, cảm ơn Viện Viện đã thông báo kịp thời, vẫn nên ra ngoài ăn cơm, sau đó trực tiếp đi đến đó.

Mấy ngày hôm trước trên mạng có nói đến, ở giao lộ vừa khai trương cửa hàng mới, có món thịt kho ăn rất ngon. Lộc Hàng Hàng tính toán qua nếm thử.

Lúc ra cửa, Miểu Miểu đứng chắn ở lối đi, như muốn theo ra ngoài, Lộc Hàng Hàng nghĩ có thể ngồi ăn ở cửa hàng, liền mang Miểu Miểu lên.

Đem Miểu Miểu bỏ vào ba lô thú cưng chuyên dụng, cách tấm trong suốt xác định Miểu Miểu không có không thoải mái, lúc này mới mang theo nó ra khỏi cửa.

Mới vừa ra khỏi chung cư, Lộc Hàng Hàng liền nhịn không được giơ tay lau mồ hôi, thấp giọng nói: "Lộc Miểu Miểu, con nên giảm béo đi."

Ở đầu phố có rất nhiều cửa hàng không dễ tìm thấy nhưng cách bày trí của cửa hàng làm cho thực khách dễ dàng tìm được.

"Cô gái, tùy tiện ngồi đi---------------"

Nhân viên tiếp tân là một người phụ nữ trung niên nhiệt tình, nhìn dáng vẻ giống như bà chủ nơi này.

Lộc Hàng Hàng ngồi xuống chỗ gần nhất, đem ba lô đựng Miểu Miểu đặt xuống bên chân, vừa cầm lấy thực đơn trên bàn, bà chủ đã đi tới.

"Đi một người sao? Cửa tiệm chúng tôi vừa mới khai trương, các cặp đôi đến dùng cơm sẽ được giảm giá 60%, còn có thể tham gia rút thăm trúng thưởng!"

Lộc Hàng Hàng cúi đầu nhìn thực đơn, cặp đôi đến dùng cơm giảm giá 60%, hơn nữa còn áp dụng cho tất cả các món ăn ở đây.

Lộc Hàng Hàng vừa định nói chuyện, liền nghe được âm thanh quen thuộc từ trên đỉnh đầu truyền đến.

"Chúng tôi hai người, đến cùng nhau."

Tác giả có lời muốn nói:

Phó Thời Dịch: Chúng tôi là cặp đôi. Không tiếp thu lời phản bác.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net