Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hứa Thanh ngẩng đầu nhìn mặt nước trước mắt có chút sững sờ, mặt hồ phản chiếu một khuôn mặt gầy yếu lại ngây ngô, ấn đường có một nốt son, đây là đặc trưng của ca nhi ở thế giới này, nhìn kỹ thì phía dưới gương mặt mọc đầy mụn đỏ, cũng chính là bệnh đậu mùa.

Không sai, Hứa Thanh đã không còn là Hứa Thanh của thế giới này, mà là một người đến từ mạt thế, cùng thân thể này trùng tên, đến thế giới này đã năm ngày, trong năm ngày này cậu đã vui sướng cùng sợ hãi, vui sướng vì bản thân được trọng sinh, sống lại một lần nữa, sợ hãi chủ nhân của thân thể này có trở về hay không, bản thân không thể an tâm, kết quả qua lâu như vậy đều không xuất hiện tình huống bản thân sợ hãi, Hứa Thanh không tự chủ được mà cười ngây ngô, xem ra chính mình thật sự an toàn có được một sinh mệnh mới.

Cậu vốn là một người hiện đại sống trong mạt thế, từ nhỏ là cô nhi, vừa mới tốt nghiệp, chuẩn bị tìm công tác, phấn đấu báo ơn cho cô nhi viện, kết quả mạt thế giáng xuống, tang thi hoành hành, chờ cậu cực cực khổ khổ trở lại cô nhi viện thì đã tìm không thấy một bóng người. Vì tìm kiếm đồng bạn cùng sinh tồn, Hứa Thanh gia nhập một đội ngũ, ở một lần ngoài ý muốn, cậu thức tỉnh không gian dị năng, ở trong đội ngũ đó lên làm lão đại, không nghĩ tới ở một lần tìm kiếm vật tư, Hứa Thanh cùng đồng đội thất lạc, bị tang thi giết chết......

May mắn Hứa Thanh của thế giới này cũng là một cô nhi, mấy năm trước cha mẹ đã qua đời, cũng không có thúc bá, Hứa Thanh không cần sợ bị người nhận ra khác thường, hơn nữa, Hứa Thanh nhìn mặt nước phản chiếu mụn đỏ trên mặt, có chút đau răng, bởi vì mắc bệnh đậu mùa, nên thân thể này mới có biệt danh là ca nhi xấu nhất thôn, tất cả đều gọi cậu là "Xấu ca nhi!" Cho nên khi cha mẹ cậu xây nhà, liền lựa chọn dưới chân núi, cách trong thôn hơn mười phút lộ trình, chung quanh cũng chỉ có một nhà của cậu.

Ở trong trí nhớ ít tới đáng thương của nguyên chủ, trừ bỏ đối với cha mẹ có chút ký ức, còn lại đối với trong thôn người đều là mơ mơ hồ hồ, cơ hồ đối tin tức bên ngoài một mực không biết, bởi vì bị gọi là xấu xí, nguyên chủ tự ti đến không có bằng hữu, cũng không đến trong thôn chơi, cũng không đi chợ, 'hắn' sinh hoạt có thể nói là cực kỳ tự bế!

"Thật là đáng thương." Hứa Thanh sờ sờ mụn đỏ trên mặt, chỉ là bệnh đậu mùa liền đem cơ thể tra tấn thành như vậy, chính mình thật đúng là nhặt cái tiện nghi, bất quá nghĩ đến tiện nghi này, Hứa Thanh lại lần nữa nhìn về nốt son giữa ấn đường phản chiếu trong nước, ở trong trí nhớ của nguyên chủ, phụ thân là a ca, thân thể cường tráng, còn mẫu thân thì chính là ca nhi, cũng chính là nam nhân ở giữa ấn đường có một nốt son, trừ bỏ thân thể so với a ca yếu ớt một chút, có thể sinh hài tử ra, mặt khác đều cùng nam nhân giống nhau như đúc, thế giới này không có nữ nhân.

"Tuy rằng ta là gay, thế nhưng sinh hài tử gì đó, ta thật đúng là, có điểm không thể tiếp thu!" Hứa Thanh đứng lên, vỗ vỗ quần áo màu xanh đầy chấp vá, xoay người đi về ngôi nhà ở hướng thượng du con sông dưới chân núi của mình, Hứa Thanh đi đến mặt trước nhà, xa xa nhìn lại, con sông chảy từ phía sau nhà, từ bắc tới nam, từ nhà mình chảy tới phía nam trong thôn, thôn này gọi là Hạnh Phúc Thôn, toàn thôn có năm mươi hộ, trừ bỏ Hứa Thanh, cơ bản đều ở trong thôn, chung quanh có Cát Tường Thôn cùng An Nhạc Thôn, tức phụ cùng ca nhi cơ bản đều là từ ba cái thôn này mà ra.

Trải qua mạt thế, nhìn cảnh sắc xanh biếc trước mắt, xa xa trong thôn dâng lên khói bếp, mới biết được đây là hạnh phúc và an nhàn cỡ nào, Hứa Thanh xoay người nhìn căn nhà bốn phòng trước mắt mình, cỏ tranh làm ngói, bùn đất làm tường, ngoài phòng xây một bức tường vây bằng đá cùng bùn đất, bởi vì nhà mình cách sau núi tương đối gần, vì phòng ngừa gia súc bị dã thú trong núi ăn cùng an toàn trong nhà, Hứa cha mới làm ra cái tường vây này.

Hứa Thanh mở cổng, tùy tay đem cửa khoá lại, lúc không đi ra ngoài đều đem cửa khoá lại mới tốt, mạt thế mang đến thói quen cũng không phải là không có chỗ tốt, sân rất lớn, phòng trước phòng sau cách nhau đều đặc biệt lớn, từ cổng đến nhà chính Hứa cha dùng đá nhặt trước bờ sông làm đường, phòng ngừa khi có cơn mưa bị trượt té, lại đẹp mắt, đây là Hứa mẹ yêu cầu, có thể thấy được cha mẹ Hứa Thanh là một đôi ân ái.

Sân bên trái có một cái giếng, cách đó không xa gian phòng đầu tiên là phòng bếp, giữa nhà chính và phòng bếp có phòng tạp vật nhỏ, từ trong phòng bếp có một cái cửa nhỏ có thể tiến phòng tạp vật, nhà chính bên phải có một cánh cửa đi vào là hai phòng ngủ, bên trong là Hứa Thanh ở, bên ngoài là Hứa cha mẹ sinh thời ở, nhà xí ở ngoài cùng bên phải, cách phòng chính vài bước chân, về phần củi lửa đều chất đống ở phòng sau dưới mái hiên.

Đối với một người hiện đại, khẳng định cảm thấy phòng ốc này vừa lùn, vừa xấu, lại nghèo kiết hủ lậu, chính là ở Hạnh Phúc Thôn, phần lớn nhân gia đều là nhà cỏ tranh, chỉ có thôn trưởng Lý Chính cùng số ít hộ mới có nhà ngói đen, Hứa cha là một thợ săn, trong nhà có ba mẫu ruộng nước, bốn mẫu đất trồng rau, ngày thường bán món ăn thôn quê, trong nhà ngẫu nhiên còn được ăn ngon, có thể so với rất nhiều nhà trong thôn tốt hơn, có vài hộ một năm còn không được vài lần ăn ngon đâu! Chỉ là mấy năm trước Hứa mẹ đột nhiên sinh bệnh, không kịp trị liệu liền buông tay nhân thế, không bao lâu Hứa cha thương tâm quá độ cũng đi theo, chỉ để lại Hứa Thanh lúc ấy mới có mười lăm tuổi, hiện giờ thân thể này đã hai mươi, ở thời đại này đã là ca nhi lớn tuổi.

Hứa Thanh cũng không biết chính mình như thế nào sẽ đến đây, cơ thể cũng không có mất ký ức, qua năm ngày có chút kinh hồn táng đảm, cậu cuối cùng cũng thả lỏng lại, "Mặc kệ thế nào, còn sống là tốt nhất!"

"Cổ nhân nói, lưng dựa núi, trước lâm thủy, đây chính là tuyệt đối phong thủy bảo địa a, không tồi, không tồi." Hứa Thanh ở giếng nước bên cạnh gánh lên một xô nước, bước chân nhẹ nhàng hướng phòng bếp, vén ống tay áo thuần thục rửa sạch nồi, năm ngày này cậu đã làm quen dụng cụ nơi này, tuy rằng không có điện cùng bật lửa, bất quá, chỉ cần còn sống, có không khí trong lành để hít thở, cậu cũng đã thỏa mãn.

Đem nồi rửa sạch xong, đổ nước vào, đậy nắp nồi bằng gỗ lên, từ trong phòng tạp vật múc một chén gạo, rửa sạch sẽ, gạo này vẫn là chủ nhân thân thể lưu lại, không thể lãng phí, mấy ngày nay đều ăn đồ được lưu lại, tuy rằng so với hiện đại kém rất lớn, thế nhưng thứ có thể lấp đầy bụng là không được lãng phí, thời điểm mạt thế, có người cái gì cũng ăn.

Hứa Thanh đi đến bếp lò cầm lên đá đánh lửa của thế giới này đánh vài cái, sau khi có lửa, liền để vào bếp lò.

Chỉ chốc lát sau, lửa liền bùng lên, lại bỏ thêm mấy khúc củi, Hứa Thanh cầm lưỡi hái đến phòng sau tìm một ít rau xanh, mấy cây cọng hoa tỏi non, đào mấy khối gừng rồi trở lại giếng nước rửa sạch.

Thế giới này dùng tiền cũng giống Trung Quốc cổ đại: kim, bạc, đồng, tỉ lệ đổi là 1: 10: 1000, một văn tiền cũng chính là một đồng.

"Cha mẹ để lại ba mươi lượng cho nguyên thân, mấy năm nay y trừ bỏ nộp thuế cùng mua hạt giống tiêu hết năm lượng, còn dư lại 25 lượng, người thường một nhà ba người tuỳ tiện một chút cũng chưa tới năm lượng, tuy rằng đối người khác mà nói là rất nhiều, thế nhưng để làm những chuyện khác thì vẫn là có chút thiếu a!" Hứa Thanh có chút may mắn nguyên chủ không thích ra cửa, bằng không 25 lượng cũng không có.

Rửa xong đồ ăn, trở lại phòng bếp, mở ra nồi nước sôi, đem gạo bỏ vào, đậy nắp lên, sau đó đem tủ bếp bên cạnh tủ chén mở ra, lấy ra thức ăn cho buổi sáng hôm nay, từ trong không gian lấy ra thịt ba chỉ đã đông lạnh, dùng nước rửa sạch vài cái, đặt ở một bên, sau đó đem rau xanh tách ra, cọng hoa tỏi non cùng gừng đều cắt nhỏ, ngồi bên bếp lò bỏ thêm củi lửa, chờ gạo chín.

Nghĩ nghĩ Hứa Thanh vẫn là tiến vào không gian một chuyến, nhắm mắt mở mắt, liền xuất hiện ở một nơi trời xanh mây trắng, không gian của cậu khi còn ở mạt thế đã lên tới cấp bốn, có năm mẫu đất, có thể chứa vật sống, có thể giữ đồ ăn tươi mới, mà ở giữa có một giếng linh tuyền, tuy không thể khởi tử hồi sinh, cũng có thể cường thân kiện thể, năm mẫu đất cái gì cũng đều không có, tất cả đều là vật tư trong đội cùng nhau tìm kiếm, gạo có năm trăm túi, thịt heo đông lạnh có hai trăm cân, mặt khác cái gì cũng đều không có......

Bởi vì trong đội có một vị nữ không gian dị năng giả mới tới, cho nên đại đa số đồ vật trong không gian của cậu bị đội trưởng yêu cầu đưa cho đối phương, chỉ lưu lại gạo cùng thịt heo, "Bất quá, so với không có còn tốt hơn."

Hứa Thanh đầu tiên là đi đến một cái hộp đen trước mặt, sau đó đem 25 lượng kia thả vào, rốt cuộc đặt ở nhà hay trên người đều không an toàn, sau đó xoay người ra khỏi không gian. Gạo đã chín, dùng chén gỗ đem cơm múc ra, rửa sạch nồi, đem thịt ba chỉ cắt thành lát sau bỏ vào, chờ thịt đổi sàng màu vàng óng đem cọng hoa tỏi non cùng gừng bỏ vào, dùng muỗng gỗ đảo quanh, thêm muối, đổ ra chén, dư lại ít thịt trong nồi thì bỏ thêm chút nước vào, chờ nước sôi, lại đem rau xanh bỏ vào, nấu chín rồi múc lên.

"Ăn cơm!" Nhìn bàn gỗ cơm trắng, canh rau cùng cọng hoa tỏi non xào thịt, Hứa Thanh trong lòng tràn ngập cảm giác thành tựu, cậu thích nấu cơm, càng thích ăn đồ chính mình làm, thơm!

Lại nói, nếu là người trong thôn thấy được khẳng định sẽ mắng "Như thế nào không thơm, thả nhiều thịt như vậy, thật là một bại gia tử!"

Ăn cơm trưa xong, thu thập tốt phòng bếp, Hứa Thanh từ phòng tạp vật lấy ra cái cuốc, đi đến phòng trước, cậu chuẩn bị ở phòng trước khai hai khối đất trồng rau, không gian lớn như vậy không làm gì thì quá lãng phí, "Trước đem đất xới lên, hạt giống nguyên thân mua vẫn còn một ít, có thể đem gieo, hiện tại sắp vào mùa xuân, vừa vặn có thể gieo hạt rau dưa, ngày mai đi chợ mua gia vị cùng hạt giống, ân, còn có heo con cùng gà cũng mua một ít."

Thời mạt thế, khi đóng quân ở khu bảo hộ cũng yêu cầu mỗi người tự mình làm ruộng nuôi gia súc, cho nên cậu cũng không xa lạ, nghĩ hiện tại nuôi trồng đều là đồ của mình, Hứa Thanh liền tràn ngập nhiệt tình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net