Chương 55: Cơm trưa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 55: Cơm trưa

Tác giả: Phong Hưởng Vân Tri Đạo.

Cv: QT.

Editor: Severus ( aka Ryu)

Vâng, 2 chương trong một ngày, các nàng có thấy phấn khích không? =))) Chương ngày Lẫm với Khí lại xuất trướng rồi nà. Chào mừng sự trở lại của hai cục cưng nhà ta.*vỗ tay*

"Mẫu phụ?" Trước khi Lẫm đi học viện bị Trình Hiểu gọi qua, đem một cái hộp đã buộc tốt đưa cho hắn.

Thiếu niên cúi đầu nhìn cái hộp hình chữ nhật trong tay, màu xanh nhạt, hình như là làm bằng gỗ trúc, cầm trong tay còn có cảm giác ấm áp truyền đến.

"Đây là bữa trưa." Trình Hiểu thấy đứa trẻ hơi nghi ngờ nhìn mình, liền mở miệng thản nhiên nói.

Bởi vì điều kiện có hạn, mặc dù là ở mạt thế, học viện có cơ sở vật chất coi như là không tệ nhưng cũng cần bọn họ tự mang cơm canh. Đa số học viên đều là lấy một hai khối thịt khô làm bữa trưa đơn giản, đây là còn là nhà có điều kiện tốt, còn có tình huống nhai rễ cỏ hoặc là trực tiếp nhịn đói cũng không phải là không có.

Trình Hiểu nghĩ Lẫm còn đang ở trong thời kỳ phát dục, ở trong phạm vi mình đủ khả năng, vẫn là cố gắng tăng chút dinh dưỡng cho đứa trẻ thì tốt hơn.

Lẫm hơi ngẩn ra, ánh mắt thoáng có chút thay đổi, hắn hướng Trình Hiểu gật đầu, đem hộp cơm để vào trong túi vải mang theo bên người, ở trong đó để đồ dự bị cần thiết của bọn chúng khi tiến tu.

Cơm hộp...Không nghĩ tới nhân loại này khi không cùng nhau ăn cơm, còn có thể đặc biệt vì hắn mà chuẩn bị thực vật, Lẫm mím môi, cân nhắc vài giây, "Cảm ơn mẫu phụ."

Ái chà, thật là hiểu chuyện, trong lòng Trình Hiểu nghĩ thầm, bé con nhà mình ngoan ngoãn như vậy, trước kia mình đúng là bị mù rồi, hắn vươn tay khẽ xoa trán của đứa trẻ, "Chú ý an toàn."

Bây giờ ngay cả trị an ở thành phố trung tâm cũng không đáng tin, Trình Hiểu nghĩ cái học viện có thể phóng túng cho Bạch lộng hành nhiều năm như vậy cũng không an toàn đi nơi nào.

Sau khi Lẫm tạm biệt Lam và Trình Hiểu liền một mình ra khỏi nhà, ngoại trừ ngày đầu tiên cần cha mẹ cùng đi thì thời gian còn lại ấu tể đều có thể tự mình đi trước, nhưng mà nếu là dị tộc cùng một cái tòa thành đi ra ngoài, bọn họ cũng sẽ kết bạn cùng nhau đi.

Từ lâu Dung và Khí đã chờ ở dưới lầu, túi vải của bọn họ rất đơn giản, bên trong trừ đồ dự bị cần thiết ra chính là thịt khô lớn chừng bàn tay, hơn nữa mấy mai hoa quả dị tộc có thể dùng để khỏa đầy bụng.

Phần lớn thời gian, nhóm ấu tể đều là phải chịu đói, chỉ có buổi tối sau khi trở về mới có thể ăn no bảy phần mà thôi.

Ở thời đại này điều kiện như vậy đã là ở mức trung bình, dù sao ít nhất bọn họ còn có thể có sức lực sống sót.

Nói là bồi dưỡng cho lễ trưởng thành, thật ra chính là không ngừng kiểm tra đánh giá năng lực tổng hợp của nhóm ấu tể, nhất là chiến lực, làm yếu tố đầu tiên dị tộc dựa vào để sinh tồn, nó chiếm tỉ trọng tuyệt đối lớn.

Buổi sáng liền ở nhóm dị tộc trưởng thành diễn tập đấu đối kháng mà qua, các học viên đến từ cùng một tòa thành ở lúc chọn tổ thì đều suy nghĩ tách nhau ra, để tránh quá sớm đã hình thành cạnh tranh nội bộ, cho nên đối thủ của ba gã ấu tể đều là học viên đến từ tòa thành khác.

(*đấu đối kháng: PK 1x1 ý.:3 )

Lẫm lấy ưu thế áp đảo đánh bại đối thủ, rất nhanh đã kết thúc cuộc chiến, điều này làm cho vài tên dị tộc huấn luyện viên bên cạnh không khỏi ghé mắt, sức chiến đấu rất mạnh, là một mầm tốt!

Khí bỏ tên thiếu niên đã ngất xỉu trong tay xuống, khoan thai tiêu sái bước xuống sàn đấu, hình như hắn so với Lẫm chậm hơn một chút, thật là có điểm đáng tiếc...

"Đứa trẻ này, thật tàn nhẫn mà." Một gã huấn luyện viên lớn tuổi đứng ở chỗ tối dưới đài chiến đấu lẩm bẩm nói.

"Còn không phải?" Một gã huấn luyện viên khác gác chéo chân, ngồi trên cái ghế ở bên cạnh, "Tứ chi đều bị bẻ gãy, nhanh, chuẩn, tàn nhẫn, cũng là một khối mầm tốt."

"Không, ta là nói ánh mắt của hắn..." Huấn luyện viên lớn tuổi liếc mắt nhìn hắn, hiển nhiên người này tuổi còn quá nhỏ, không nhìn ra trọng điểm.

Cái loại ánh mắt khinh thường chẳng đáng, bình tĩnh thản nhiên này... Dị tộc đứng dậy, ý vị thâm trường nhìn về phía khu nghỉ ngơi, đứa bé kia chính đang đi tới bên cạnh một gã thiếu niên vẻ mặt lạnh lùng khác, năm nay có lẽ sẽ là một mùa thu hoạch lớn.

"Ôi, đau chết luôn, ngươi có thể nhẹ tay một chút không?" Dung hô to gọi nhỏ, tuy rằng hắn thắng nhưng lại bị đối phương hung hăng đá một cái, lưng cũng xanh tím một mảng.

Tuy nói năng lực tự lành của dị tộc rất tốt, thế nhưng ở dưới tình huống có thuốc men ai lại không muốn khiến cho vết thương nhanh chóng khép lại, giảm bớt chút đau đớn chứ.

Lẫm liếc nhìn Dung đau đến cả mặt đều vặn vẹo, từ trong túi vải lấy ra một bình thuốc nhỏ Trình Hiểu chuẩn bị cho hắn, loại thuốc dán màu xanh nhạt này là nhân loại cố ý căn dặn hắn khi bị thương thì mau chóng lấy ra xoa xoa.

"Hắc hắc, làm vậy thì ngại lắm." Tuy trong miệng nói như vậy nhưng Dung lại lập tức không chút khách khí vén quần áo lên, xoay người sang chỗ khác chờ Lẫm bôi thuốc cho mình.

"Tay không với tới, làm phiền ngươi rồi." Hắn nghiêng đầu lại chứng tỏ sự vô năng của mình.

Lẫm thản nhiên nhìn hắn một cái, không nói gì mà chuẩn bị dùng ngón tay đào ra chút thuốc mỡ.

Khí đứng một bên nhìn đầu ngón tay thon dài của Lẫm, lại nhìn nhìn phía sau lưng vô cùng thê thảm của Dung, bên trên còn dính mồ hôi và một chút máu, không khỏi nhíu nhíu mày, "Để ta làm đi."

Không có đáp lại, hắn vươn tay định lấy qua bình thuốc trong tay Lẫm.

Lẫm không có buông ra mà là nắm một bên của bình thuốc, hơi híp mắt lại.

"Trước đây ta thường tự băng bó cho mình, có kinh nghiệm." Khí cười cười, dường như không chút để ý dùng khóe mắt liếc nhìn Dung.

Thình lình rùng mình một cái, Dung liền vội vã gật đầu, "Đúng vậy, Lẫm, để Khí làm đi..."

Thấy đối phương đều đã nói như vậy, Lẫm tự nhiên sẽ không còn ý kiến gì, hắn buông tay ra, đứng ở một bên dùng vải ướt lau chùi thân thể của mình, trong khu nghỉ ngơi có bố trí nguồn nước, dưới ngày nắng to ngược lại mát mẻ không ít.

Khí một bên giúp Dung bôi thuốc, một bên chú ý cử động bên cạnh.

Ánh mắt dừng lại ở trên lưng Lẫm trong lúc giơ tay lên lơ đãng lộ ra một hồi, liền thản nhiên dời đi tầm mắt.

Dung khóc không ra nước mắt, hắn nghĩ sau khi Khí lau xong lưng mình chắc chắn sẽ càng xanh cho xem...

Đến thời điểm dùng cơm trưa, mấy tên huấn luyện viên vốn chỉ là quan tâm đến thân thể có tố chất tốt của Lẫm lúc này cũng không tự chủ được nuốt một ngụm nước bọt, yên lặng thu hồi ánh mắt.

Thật sự không nên nhìn...

Dung liếm liếm khóe môi, "Lẫm, đây là mẫu phụ của ngươi chuẩn bị cho ngươi à?"

Trong hộp trúc thoạt nhìn rất thoải mái, xếp mấy khối thịt kho tàu thơm phức, mặt trên còn đặt ba cái bánh cá màu tuyết trắng, hộp bị nhét đầy, vừa mở ra mùi thơm liền phát tán ra tứ phía.

Thịt kho tàu là món ăn mới, mà bánh cá Lẫm cũng chưa từng thấy qua. Đây là Trình Hiểu dùng rễ cây dại mài thành phấn, trộn lẫn thịt cá vụn làm ra. Để khử tanh còn bỏ thêm một chút bột thảo dược, nhìn qua màu sắc mát mẻ, ở dưới ánh nắng nóng bức của buổi trưa rất dễ câu dẫn cảm giác thèm ăn của mọi người.

Dùng hai cây đũa tre mẫu phụ làm cho mình gắp lên một khối thịt kho tàu, mùi vị chưa bao giờ ngửi qua, chóp mũi Lẫm khẽ nhúc nhích, chậm rãi đem thực vật bỏ vào trong miệng, nuốt xuống.

Dung cảm giác hình như mình cũng nuốt một chút, đáng tiếc trong bụng trống trơn. Hắn nhìn miếng thịt khô nhỏ tội nghiệp trong tay nhất thời không còn khẩu vị.

Khí cũng nhìn Lẫm, nhân loại kia đúng là một đầu bếp giỏi... Cùng với vị mẫu phụ ác độc hết ăn lại nằm trong lời đồn kia căn bản là hai người trái ngược hoàn toàn.

Lẫm bị hai người nhìn chằm chằm như vậy, cánh tay giơ lên dừng một chút, hắn nhìn móng vuốt của hai người trực tiếp nắm miếng thịt khô, "Tự chuẩn bị bộ đồ ăn."

Khí lập tức cười híp mắt cầm lấy dao nhỏ đi tới bên cạnh chém mấy cái cành non, bắt chước theo kiểu dáng trong tay Lẫm, rất nhanh đã vót được bốn que gỗ lớn bằng ngón tay.

Cái này gọi là chiếc đũa, vật phẩm chuyên dụng của loài người, tuy rằng dưới tình hình chung dị tộc càng thích trực tiếp dùng móng vuốt cầm đồ ăn nhưng thỉnh thoảng cũng sẽ sử dụng bộ đồ ăn tiện lợi này.

Lượng thức ăn Trình Hiểu chuẩn bị không ít, có lẽ cũng là nghĩ tới hai gã thiếu niên khác... Lẫm tăng nhanh tốc độ, ba người rất nhanh liền đem một hộp thức ăn tiêu diệt sạch sẽ, thậm chí Dung còn muốn liếm liếm đáy hộp, bỏ nước thịt này đi rất đáng tiếc á...

Lẫm nhíu nhíu mày cầm hộp tre, đem nước thịt bên trong tưới lên trên thịt khô của Dung và Khí... Thức ăn rất quý giá, cho nên một chút cũng không thể lãng phí, cho dù là một giọt nước.

Những dị tộc khác xung quanh đương nhiên chỉ có phần đứng nhìn, mùi vị, màu sắc, thanh âm lúc nhấm nuốt... Thực sự là rất ngược rồi.

Mấy tên huấn luyện viên liếc nhìn nhau, thả phần thức ăn do học viện cung cấp trong tay xuống, quyết định tìm thời gian cùng tên ấu tể này nói chuyện phiếm... Không đúng, là nói chuyện với mẫu phụ của hắn, có lẽ tên nhân loại kia sẽ sẵn lòng làm chút sinh ý nhỏ, tỷ như là nấu nướng các loại...

Mỗi buổi trưa đều còn tiếp tục như vậy thì bọn họ chắc chắn sẽ bị mắc bệnh kén ăn mất!

Trình Hiểu ở sau khi Lam đi săn về mới cùng hắn cùng đi tới phòng tài liệu.

Sau lần trước gặp tên dị tộc gọi là Phong kia Lam liền không cho hắn được ra ngoài một mình, để tránh bị lén lút tấn công.

Thế nhưng dị tộc vẫn đi theo bên người như thế, Trình Hiểu cảm thấy một số tài liệu mình muốn tìm kiếm thật dễ bị bạo lộ ra.

"Nếu như muốn biết chuyện về dựng thể, ta có thể nói cho ngươi biết." Thật ra Lam cũng không muốn Trình Hiểu đi tới nơi phức tạp có nhiều người như phòng tư liệu, ít nhất là ở trước khi biết rõ tình huống, bọn họ cần phải hành động thật cẩn thận.

Mộc Thanh cũng không phải là loại dị tộc thất bại một hai lần thì sẽ từ bỏ.

"Còn có chuyện khác muốn tra, về một số thảo dược..." Trình Hiểu cân nhắc mở miệng, cũng không quên thuận tiện hỏi một câu, " Dựng thể là có chuyện gì?"

Lam nhìn hắn một cái, "Dựng thể là một phần của chủng tộc chúng ta, chủ yếu phụ trách nghiên cứu thảo dược và mang thai đời sau."

Giống như nhân loại bây giờ, Trình Hiểu nghĩ thầm.

"Ở trong hành trình di cư lâu dài, số lượng của bọn họ càng ngày càng ít, sau khi đến Trái Đất hầu như không còn lại bao nhiêu người còn sống." Lam mặt không thay đổi đem nhân loại ôm sát hơn, hắn đã phát hiện có vài tên dị tộc lặng lẽ đi theo phía sau của họ.

"Cho nên, các ngươi liền tìm thấy nhân loại." Trình Hiểu thản nhiên nói, hắn không quay đầu lại, ánh mắt như có như không nhìn hai bên đường, từ một số chỗ có thể phản chiếu, hắn có thể quan sát được tình huống sau lưng.

Mặc dù bọn chúng ẩn nấp rất kín đáo, thỉnh thoảng cũng chỉ lộ ra một điểm góc áo, nhưng Trình Hiểu vẫn có thể dựa vào kinh nghiệm nhiều năm đoán được đó là ba gã dị tộc trưởng thành, đeo chiến đao, bị huấn luyện đặc biệt.

"Dựng thể dễ thụ thai, cũng có thể sinh ra ấu tể có huyết thống thuần chủng hơn cho nên hiện giờ rất được tôn sùng." Giọng nói của Lam bình tĩnh không có gợn sóng, " Hơn nữa ở mặt dược thảo, bọn họ có thiên phú bẩm sinh từ khi mới ra đời."

Trình Hiểu bĩu môi, cho nên ấu tể sinh ra cùng nhân loại chính là huyết thống pha tạp... Hừ. Tạp giao trợ giúp tiến hóa đấy!

Nhưng mà tình trạng của nhân loại như bây giờ đúng thật là nửa mừng nửa lo, nếu không dựa vào dị tộc, phỏng chừng số người có thể sống được sẽ rất ít ỏi, nhưng bây giờ bị dị tộc nuôi dưỡng, trở thành công cụ sinh dục... Đây cũng không phải cuộc sống loài người hy vọng.

Tuy rằng hiện tại xem ra đa số dị tộc vẫn chưa ép buộc bọn họ, thế nhưng về sau thì sao... Lực lượng cách xa sẽ khiến địa vị bất bình đẳng, nhân loại cuối cùng vẫn phải đi tìm lối thoát cho mình.

Trình Hiểu nheo mắt lại, loại chuyện tình lâu dài này phải ở sau khi giải quyết được vấn đề ấm no thì mới có thể có tâm tư đi suy nghĩ, Lam vừa nói... Là hiện nay?

Nói cách khác địa vị của dựng thể cũng không phải là hoàn toàn không thể lung lay...

Đem bạn lữ đưa đến trước cửa phòng tư liệu, Lam khẽ vuốt cằm, " Có một số việc cần phải xử lý, ngươi vào trước đi."

Trình Hiểu nhìn bóng lưng rời đi của dị tộc, hướng kia... Chắc là phát hiện ra mấy tên theo dõi.

Loại cảm giác không cần tự mình lo lắng hay ra tay, vẫn luôn được bảo vệ ở một vài thời điểm cũng làm cho người ta rất an tâm, Trình Hiểu nhíu mày, nếu là ngược lại...

Hắn nhìn mấy chữ to trên tấm biển treo trên cửa một chút, xoay người đi vào phòng tư liệu, hy vọng chuyến này đi không uổng công.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Cảm tạ Biệt Diệc Nan ném một viên địa lôi

Cảm tạ Lộ Hề ném một viên địa lôi

Cảm tạ waizhli ném một viên địa lôi

Cảm tạ Ninh Nguyệt ném một viên địa lôi

Cảm tạ se lạnh ném một viên địa lôi

Sao sao thân môn ~ 【 che mặt 】

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net