Chương 57: Dược trùng (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 57: Dược trùng (2)

Tác giả: Phong Hưởng Vân Tri Đạo.

Cv: QT.

Editor: Severus

/_\ Vừa thấy có nhà cũng đang làm bộ này, nếu mà nhà đó làm nhanh hơn có lẽ ta sẽ dừng edit a.

Đem cây sáo ngắn nhỏ hơi ngả vàng đặt ở bên môi, Trình Hiểu nhớ lại kỹ xảo sử dụng, cẩn thận tùng chút thổi lên khúc sáo khống chế côn trùng.

Loại đạo cụ này có cả mặt lợi và hại, một khi vô ý thổi sai làn điệu, nhất định sẽ bị đám sâu cắn trả.

Tiếng sáo trúc rất nhỏ tạo ra tiếng vọng lay động trong không gian bịt kín, nhất thời đám dị tộc chưa thể tìm được nơi phát ra âm thanh.

Mà cảnh tượng đập vào mắt ngay sau đó cũng là một hồi ác mộng.

Dạ dày của những nhân loại đó chính đang lấy tốc độ rất nhanh mà khô quắt xuống dưới, Mộc Thanh nắm chặt tay thành song quyền (hai quả đấm), đây là có chuyện gì, những dược trùng kia hẳn là còn chưa tới thời gian phá xác mới đúng.

Tuy rằng dược trùng chưa trưởng thành cũng có thể sử dụng, nhưng sống ở trong không khí lại không được mấy phút.

Trong khoảnh khắc, Mộc Thanh phát hiện tất cả dị tộc bên người mình đột nhiên đều ngã xuống, ngay cả sát thủ giấu ở trong bóng tối cũng đều nằm trên mặt đất không hề nhúc nhích.

Đám dược trùng nhiều như vậy sẽ không cho con mồi một chút thời gian phản kháng nào, Trình Hiểu thả cây sáo trong tay xuống, đốt sáng mồi lửa mang theo người.

Đây là một loại dụng cụ cần chuẩn bị khi đi dã ngoại có thể đốt lửa, do thành phố trung tâm sản xuất, chỉ cần ma sát ở trên mặt đất là có thể lập tức châm lửa, vô cùng nhanh chóng và tiện lợi.

Đây cũng là khi đi ngang qua cửa hàng, Lam thấy hiện tại nhân loại chủ yếu đều thích ăn thức ăn chín, không còn giống như trước hễ có thức ăn liền tất cả đều nhét vào trong miệng, nếu thực sự không thể ăn sống mới có thể sai Lẫm đi nấu chín... Liền cố ý mua một ít mồi lửa cho Trình Hiểu, để sau nay nhóm lửa tiện lợi hơn.

Mộc Thanh lúc này mới phát hiện có rất nhiều ấu trùng rục rịch chui ra từ bên trong thất khổng (*) của những tên thuộc hạ kia , sau khi chúng nó hoàn thành nhiệm vụ, bởi vì không thể hô hấp dưỡng khí, cũng chỉ có thể ở trong không khí ngọ ngoạy, dần dần cũng không còn nhúc nhích.

(*thất khổng: bảy lỗ trên mặt của người bao gồm: 2 tai, 2 mắt, 2 mũi, 1 miệng.)

Hắn làm sao có thể biết cách khống chế dược trùng?! Mộc Thanh khiếp sợ ngẩng đầu lên, ngay sau đó các loại biểu tình đố kị, phẫn hận, chán ghét lẫn lộn cùng một chỗ, khiến khuôn mặt nguyên bản vô cùng tuấn tú trở nên cực kỳ vặn vẹo.

Người hầu của hắn, những ám vệ hắn tỉ mỉ bồi dưỡng, còn có tâm huyết nhiều năm như vậy sau khi tới Trái Đất, tất cả đều trở thành vô dụng!

Không có dược trùng, hắn căn bản không biết phải dùng cách gì để khống chế đám dị tộc quyền cao chức trọng kia, bằng vũ lực? Thư thể căn bản là không có chút phần thắng nào!

Đồ vật có thể điều khiển dược trùng đơn giản như vậy làm sao có thể tồn tại?!

Mộc Thanh đem tầm mắt chuyển đến trong tay của Trình Hiểu, hắn nhớ kỹ lúc trước trên người của nhân loại này không có cây sáo kia, đến tột cùng là làm sao lấy ra được, từ không biến thành có?

Khoan đã, chẳng lẽ nhân loại này thực sự có kỳ ngộ gì đó, bản lĩnh như vậy có lẽ mình có thể lợi dụng thật tốt...

Mộc Thanh nheo mắt lại, đang định mở miệng lại phát hiện khóe miệng của hắn lúc này ngay cả nhếch cũng không nhếch lên được.

Một con sâu từ trong lỗ tai của hắn chui ra, bò qua hai mắt chứa đầy sợ hãi, lại từ bên khóe miệng lướt qua.

"Ban đầu ta chỉ là muốn tới xem một chút tình huống, dù sao luôn luôn bị vây ở trạng thái bị động cũng quá khó để bảo đảm an toàn."

Trình Hiểu đem cây sáo bỏ vào trong túi áo, ngẩng đầu nhìn hắn một cái, thản nhiên nói, "Thế nhưng. . . Thân là một gã nhân loại đối diện với căn phòng như vậy, nói như thế nào ta ít nhất cũng nên làm cái gì."

Sống sót là cần thiết, nhưng vì sống sót mà đánh mất tất cả tính người, Trình Hiểu nghĩ nếu như hắn có thể hoàn toàn thờ ơ, giả vờ câm điếc, vậy cũng không cần đi làm cái gì mà lính đánh thuê nữa...

Nói không chừng làm chút chuyện xấu còn có thể kiếm tiền càng nhanh một chút, cũng có thể so với làm lính đánh thuê an toàn hơn nhiều!

Lực lượng phải thiên tân vạn khổ, cửu tử nhất sinh mới đạt được, không phải là vì ở khi mình muốn là có đủ khả năng để làm một số chuyện sao.

(* Thiên tân vạn khổ, cửu tử nhất sinh: Trăm cay nghìn đắng, chín đường chết chỉ có một đường sống. Ý nói cực kỳ gian khổ và nguy hiểm)

Trình Hiểu đối với việc dùng ngôn ngữ để dằn vặt đối thủ không có bao nhiêu hứng thú, hắn cũng sẽ không ra tay giết Mộc Thanh, dù sao địa vị của thư thể không phải tầm thường, làm việc vẫn phải cẩn thận cách ra tay.

Hắn đem Mộc Thanh đã không thể nhúc nhích kéo tới trước mặt của Ninh Ân, tháo xiềng xích trên tường của hắn ra, xoay người đẩy cửa đi ra ngoài.

Tiếng khóc kêu cực kỳ bi thảm trong phòng thu hút những người hầu khác đi qua.

Trình Hiểu sớm đã biến mất ở tại chỗ, khi Mộc Thanh đưa hắn mang tới là vụng trộm tiến hành, mà dựa theo kế hoạch ban đầu hắn lúc này có lẽ là bị nhốt ở chỗ khác...

Chỗ kia gọi là gì nhỉ? Đang rón rén hành tẩu trong lòng Trình Hiểu nhất thời hoạt kê, bắt đầu nỗ lực nhớ lại...

Lam đang tra hỏi phòng giam của bạn lữ của mình, hắn bị nhốt lại bên trong một căn phòng nhỏ, hơi cúi đầu, có lẽ là bởi vì bị bắt mà có chút uể oải.

Chẳng hiểu ra sao bị đổ oan, còn bị nhốt vào trong tiểu hắc ốc (chính là phòng tối nhỏ đó, cơ mà lão để tiểu hắc ốc cho nó ám muội. =)))) ), nhân loại sẽ sợ hãi bất an, kinh hoảng cũng là bình thường.

Sau khi hắn cấp tốc trở về, tên dị tộc gọi là Tu kia liền lập tức nói rõ tình huống cho hắn, đã có người làm chứng chứng minh tấm bản đồ kia là trong lúc vô ý đổi được, Trình Hiểu đương nhiên sẽ được vô tội thả ra.

Chỉ là một hồi trò cười mà thôi, Tu cũng rất là bất đắc dĩ, cách thức tư duy của Mộc đại nhân có phải quá mức đơn giản hay không, đem Trình Hiểu giam lại một hồi thì có chỗ lợi gì sao?

Hắn còn tưởng rằng Mộc Thanh sẽ lén lút thẩm vấn Trình Hiểu, không nghĩ tới tên thanh niên này vẫn còn ngây ngô đứng trong sở thẩm vấn, lẽ nào Mộc Thanh chỉ vì dọa đối phương một chút thôi à...

Về phần chuyện đầu độc nguồn nước, sau khi Phong điều tra rõ ràng liền phất tay một cái, tuyệt đối không có việc này.

Mộc Thanh bắt người lại không ra tay, hắn là muốn làm cái gì, chỉ là khiêu khích Lam sao... Phong ngồi ở trên ghế, xoa xoa mi tâm, thư thể đúng thật là phiền phức, có lẽ mình có thể ra tay sớm một chút, để cho đối phương biết rõ cấp bậc và vị trí của mình ở đâu.

" Phong đại nhân, quý phủ của Mộc đại nhân đã xảy ra chuyện!" Một gã thuộc hạ vẻ mặt hốt hoảng, trong mắt lại mang theo một chút phẫn nộ vội vã bước tới, hiển nhiên là đã xảy ra chuyện lớn.

" Làm sao vậy?" Phong hơi nhíu mày, đứng dậy, tiện tay khoác thêm áo choàng.

" Mộc đại nhân... bị giết hại, phạm nhân rất có thể là tên nhân loại kêu Ninh Ân trước kia." Tên thuộc hạ kia lập tức trả lời, hắn suy nghĩ một chút, hiện trường ngoại trừ đám sâu ghê tởm này ra cũng chỉ còn có Ninh Ân, lại liên tưởng đến quan hệ giữa tên nhân loại kia và Mộc đại nhân... Kết quả không cần nói cũng biết.

"Cái gì?!" Bàn tay đang cài nút áo của Phong không khỏi dừng một chút, con ngươi hơi co lại, đã chết... Như thế có chút ngoài dự đoán của mình.

Hiện trường một mảnh hỗn loạn, bên ngoài còn có không ít dị tộc và nhân loại đem phủ đệ vây quanh tầng tầng lớp lớp, không biết là người nào tiết lộ tiếng gió, cho nên chuyện này hiển nhiên không thể lừa gạt được.

Mộc đại nhân, đây chính là nhân vật ở trong thành phố trung tâm chỉ cần giẫm chân một cái đều có thể gây ra động đất a, cứ chết một cách dễ dàng như vậy... Còn chết một cách thê thảm như vậy.

Phong đi tới quý phủ của Mộc Thanh, vẻ mặt nghiêm túc, khuôn mặt lạnh lùng nghiêm nghị, sau lưng các sĩ quan hộ vệ của thành phố được võ trang đầy đủ xếp thành hai đội, sát khí tiêu điều nghênh diện mà tới.

Thấy người nắm giữ quân quyền tối cao tới đây, mọi người cũng đều tự động nhường ra một con đường, cỗ mùi tanh tưởi không còn cửa lớn che giấu đã phiêu tán ở trong không khí, ngay cả trên con đường gần đó cũng đều có thể ngửi thấy được cái loại mùi làm cho người ta buồn nôn này.

Thạch thất chưa từng gặp qua mặt trời lúc này nghênh đón lần đầu tiên lộ ra dưới ánh sáng bên ngoài, cảnh tượng bên trong bị hiện ra ở trước mặt của rất nhiều người.

Bộ xương khô bị dùng làm đồ trang sức, thi thể bị đem ra nấu, nhân loại tuổi trẻ đột tử trên giường đá... Những thứ này không có một cái là không ở trước mặt mọi người kể lể ra các loại hành vi hung ác của chủ nhà!

Thủ đoạn của nó tàn nhẫn, mất đi tính người, thật sự là khiến cho người khác giận sôi.

Một số nhân loại và dị tộc nghe được tin tức tìm tới được, càng là ôm xác của người thân mình khóc lớn không ngừng.

"Ca ca, ngươi làm sao, làm sao có thể biến thành thế này!" Một gã nhân loại trẻ tuổi không cách nào tin nhìn một đầu khớp xương ở trong miệng một cái nồi đá, máu thịt bên trên còn nối với một sợi dây, trên tấm thẻ ghi thân phận bên cạnh thình lình viết tên ca ca của mình...

Hắn như muốn sụp đổ té quỵ ở dưới đất, đau khổ không ngừng, nếu không phải là mình sinh bệnh thì đại ca cũng sẽ không vì kiếm tiền mà tới nơi này làm công!

" Ba ba, ngươi tỉnh dậy đi, ta sẽ không kêu đói bụng nữa, ngươi cũng không cần tới đây làm việc có được hay không?" Một đứa trẻ mới có vài tuổi bị một dị tộc trưởng thành ôm, vẻ mặt nghiêm túc hướng một nhân loại nằm trên giường đá nói.

( Thật đáng thương a, tên Mộc Thanh này đúng là chết chưa hết tội. Như thế vẫn còn quá tiện nghi cho hắn!)

Còn có dị tộc nhìn lên xương sọ bị dùng làm đồ trang sức trên trần nhà buồn bã rơi lệ, trên mỗi một cái xương sọ đều có có khắc tên người...

Bạn lữ từng vì đi tìm thức ăn mà ra ngoài bây giờ biến thành bộ dáng này, hai viền mắt trống rỗng, tựa hồ đang khóc kể chính mình không có đúng lúc cảm nhận được... Điều này làm cho đám dị tộc vô cùng đau khổ.

Phong biết Mộc Thanh thích giết hại nhân loại, nhưng không nghĩ tới những vật thí nghiệm này, lại cũng không phải là phạm nhân mắc tội tử hình tự nguyện làm thí nghiệm thuốc... Vẻ mặt của hắn ngưng trọng, chuyện này không thể nghi ngờ là khiến cho nhiều người tức giận.

Theo ánh mắt phẫn hận của dị tộc và nhân loại, Phong đem tầm mắt dời đến chỗ góc tường bên phải, nơi đó ngồi một gã nhân loại.

Cả người trần truồng, trong cơ thể thỉnh thoảng còn có dây dài ra... Nhân loại bị bích hồng thảo ký sinh không sống được bao lâu, nhưng là hai tay của hắn vẫn gắt gao túm một gã nam tử như cũ...

Ninh Ân cười gằn, lộ ra hàm răng bén nhọn sau khi biến dị, nhắm ngay gương mặt tuấn mỹ vô hạ trong tay từng ngụm từng ngụm gặm cắn.

Tứ chi của nam nhân đã bị cắn gãy, thân thể tùy theo thần kinh mà mất tự nhiên co rút, chỗ bụng cũng bị đào ra một cái lỗ lớn, đồ vật bên trong bị kéo ra rải rác khắp nơi, thế nhưng... Hắn lúc này lại vẫn còn bảo trì được ý thức!

Chỗ trí mạng của dị tộc, là ở phần gáy.

" Là Mộc đại nhân!"

"Mộc đại nhân cái gì, Mộc Thanh là tên cặn bã lòng lang dạ sói thì có!"

"Khốn kiếp, hắn còn chưa chết sao?!"

Đang trong lúc mọi người tức giận, Mộc Thanh khó nhọc mở một con mắt duy nhất còn lại, tròng mắt đờ đẫn đã lồi ra không ít chuyển chuyển, nhìn về phía Phong.

Đầu lưỡi đã bị ăn rớt, trong cổ họng chỉ có thể phát ra thanh âm khò khè khò khè, cả người đau đớn dữ dội khiến hắn thống khổ, bị một quân cờ thấp hèn nhỏ bé như Ninh Ân gây thương tích là sỉ nhục cả đời của hắn!

May mà, Phong đã tới, hắn nhất định sẽ cứu thân là thư thể chính mình, chỉ cần không chịu vết thương trí mệnh, nghỉ ngơi một thời gian thì khí quan trên người còn có thể mọc ra một lần nữa.

" Chuyện này ta nhất định sẽ cho mọi người một câu trả lời thỏa đáng." Phong nhíu nhíu mày, hơi nghiêng đầu lạnh giọng hướng mọi người nói, "Mộc Thanh đã đền tội, cũng cùng một trong những người bị hại là Ninh Ân đồng quy vu tận."

(* đồng quy vu tận: Cùng đến chỗ chết)

Dứt lời, hắn xoay người đi ra cái thạch thất u ám này, Mộc Thanh đơn giản chỉ là một gã thư thể. . . Mà thôi.

Loại hành vi tội ác tày trời này sẽ không được cho phép ở trong thành phố thời mạt thế, hoàn cảnh bây giờ hiểm ác đáng sợ, mãnh thú hoành hành khắp nơi, không ngừng cạnh tranh là điều cần thiết để sinh tồn, muốn nội đấu trong thành phố căn bản là tự tìm đường chết.

Mộc Thanh mở to hai mắt, hắn không thể tin được Phong lại dám không nhìn chính mình mà cứ như vậy đi ra ngoài, hắn làm sao có thể không cứu mình!

Thư thể, Mộc Thanh hắn chính là thư thể trân quý a! Bất luận là năng lực sinh dục ưu việt còn là tri thức về dược lý vượt trội đều là những nhân loại ti tiện này so ra kém xa xa!

Hắn còn trẻ tuổi như vậy, tuấn mỹ như vậy, hắn còn có tương lai tốt đẹp phía trước. . . Mộc Thanh không cam lòng, hắn thấy những ánh mắt lạnh như băng kia của mọi người, bọn họ phẫn nộ đến mức hai mắt sung huyết, hầu như muốn đem mình ăn thịt, không, hắn còn không muốn chết!

Ninh Ân đào ra một khỏa tròng mắt cuối cùng bỏ vào trong miệng, nhai nhai, tư tưởng của hắn đã còn chịu khống chế, sinh cơ trong cơ thể cũng đang từ từ biến mất.

Hắn tựa hồ quên mất cái gì, thế nhưng thức ăn ăn vào trong bụng này khiến tâm tình khá hơn nhiều. . . Mọi người không có tiến lên, chỉ là đứng tại chỗ như vậy, trầm mặc nhìn hai người dây dưa cùng một chỗ, chậm rãi, từng điểm từng điểm, sinh mệnh tiêu biến.

"Mộc Thanh đã chết?" Lam đối mặt với Phong đột nhiên tìm tới cửa, vẻ mặt lạnh nhạt, đáy mắt cũng xẹt qua một tia kinh ngạc.

"Sự tình bại lộ, dược trùng không khống chế được, cùng Ninh Ân cùng nhau đồng quy vu tận." Phong ngắn gọn nói rõ chuyện đã xảy ra, ánh mắt cũng như có như không đảo qua trên người của nhân loại đứng bên cạnh Lam.

Nguyên nhân gây ra chuyện này, hình như là bắt đầu từ Trình Hiểu . . .

Ninh Ân sao. . . Dị tộc nhíu nhíu mày, nhớ lại tên của người này, hắn nhìn vẻ mặt không thay đổi của Trình Hiểu một chút, nhân loại chính đang híp mắt lại.

"Ngươi thấy thế nào?" Phong trầm giọng hỏi, hắn dựa vào cửa ôm cánh tay, vẫn chưa tiến đến.

Lam nhíu mày, thanh âm lạnh lùng, "Chết có ý nghĩa."

. . . Chết có ý nghĩa sao, khóe miệng của Phong co rúm, giống như là đang cười cười, sau khi lên tiếng chào liền trực tiếp rời đi, phía sau còn có rất nhiều chuyện phải xử lý, hắn cũng không giống như Lam có thể nhàn nhã đi chơi.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Sao sao thân môn ~ 【 bỏ chạy 】

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net