Chương 63: Đón người

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 63: Đón người

Tác giả: Phong Hưởng Vân Tri Đạo.

Dịch: QT

Editor: Severus aka Phong Khinh Trần.

( Editor: =,.= Cũng không biết lão vừa ăn nhầm phải cái gì mà mấy hôm nay chăm chỉ đến như thế, thôi thì tranh thủ thời gian trước ngày mai đã phải làm đề án nên giờ cố gắng dịch nốt mấy chương cho mọi người đọc vậy. Cầu vote vì sự chăm chỉ đột xuất của lão. =^=)

Dị tộc trung niên đầu tiên là cẩn thận lấy ra một giọt nhỏ để kiểm tra đo lường tính chất của dược vật, làm thế cũng là vì ngừa vạn nhất, nếu là muốn lấy độc trị độc cũng có thể tốt chuẩn bị.

Nhưng mà nhìn động tác chế thuốc của tên nhân loại này, hắn cảm giác mình dường như đúng là có mấy phần chờ mong.

Có lẽ... Ít nhiều có thể làm giảm bớt thương thế của đại nhân.

Phong lại là do dự trong chốc lát, loại hạng người mua danh chuộc tiếng cũng không phải là ít...

Thầy thuốc đục nước béo cò, thật giả lẫn lộn bọn họ cũng đã thấy nhiều, cho nên rất sợ Trình Hiểu vì tranh công mà lung tung chế thuốc ra cho đại nhân dùng.

"Đại nhân, có cần tìm người thử trước hay không..." Phong cau mày, có chút độc tính cũng không phải là có thể dùng kiểm tra đo lường đơn giản để nhận ra, nếu không đại nhân cũng sẽ không bị trúng kế chịu thương.

Táp khẽ lắc đầu một cái, hắn nhận lấy cái chén trong tay Trình Hiểu, ngẩng đầu uống một hơi cạn sạch.

Nước thuốc nhìn như lạnh lẽo lại giống như liệt hỏa từ chỗ cổ họng một đường đốt xuống dưới, vết thương không ngừng đau nhức ở bụng trong nháy mắt liền bị dòng nước ấm này bao phủ, tế bào toàn thân bắt đầu sục sôi, nguyên bản máu đen không ngừng được bắt đầu hiện ra màu hồng tươi nhàn nhạt.

Nọc độc khó có thể loại bỏ thì phải dùng loại thuốc cực kỳ thô bạo lập tức tống ra, mới có thể bảo đảm sẽ không tái phát lần nữa.

"Đại nhân, ngươi không sao chứ?!" Dị tộc trung niên đứng ở một bên vô cùng lo lắng, lại không dám tùy tiện tiến lên để tránh làm ảnh hưởng tới việc trị liệu.

Ai biết được khi hấp thu loại thuốc này có cái tác dụng phụ gì hay không, nếu như một hơi không có bắt kịp, chẳng phải là lấy giỏ trúc múc nước, công dã tràng.

Cũng không biết cuối cùng có thể để cho đại nhân sống dễ chịu hơn một chút hay không, không mong khỏi hẳn nhưng bệnh tình có thể kéo dài thêm vài ngày cũng là tốt.

Phong nhìn chằm chằm Trình Hiểu đứng ở một bên, rất có vài phần tư thế trận địa sẵn sàng đón địch.

Nếu là thuốc này không có tác dụng, đại nhân không có việc gì cũng liền tính, nhưng nếu độc tính lại tăng lên...

Dị tộc trên giường nắm chặt hai đấm, ấn đường nhíu lại, hơi ưỡn ngực, hai loại vật chất ở trong cơ thể giằng co đấu đá trong chốc lát, liền đã khiến hắn tiêu hao hết tất cả khí lực.

Trình Hiểu thấy đối phương nhẫn nại đến khó chịu, tiện tay cầm lên chén không để ở một bên, bên trong còn có một chút chất lỏng còn lưu lại.

Hắn lại thêm vào gần nửa chén nước sạch, chậm rãi lắc đều, tuy rầng hiệu quả của thuốc rất loãng nhưng bôi ở trên miệng vết thương cũng có tác dụng làm giảm nóng giảm đau.

Vừa uống vừa bôi cũng là có thể thúc đẩy lẫn nhau.

Trình Hiểu đổ chút chất lỏng lên lòng bàn tay, sau khi chà xát đều đều cho nóng mới chậm rãi bao trùm lên trên cơ bụng của dị tộc, dùng đầu ngón tay dần dần đẩy ra, xoa bóp mạch máu và kinh lạc xung quanh miệng vết thương, để cho thuốc thuận lợi lưu động.

Theo thời gian trôi qua, hơi thở hào hển của dị tộc bắt đầu từ từ phóng chậm, vết thương cũng không lại phát ra cỗ mùi tanh tưởi nữa, đợi sau khi chảy ra máu tươi màu sắc thuần khiết Trình Hiểu mới đem một ít bột phấn đại khuẩn thụ cô đều bỏ ra, đem máu ngừng lại.

"Mỗi ngày thay thuốc ba lần, đề nghị liên tục trong hai tuần." Người tốt làm đến cùng, Trình Hiểu đem băng vải buộc lại cho dị tộc, một chút nước thuốc lưu lại trong lòng bàn tay cũng có thể bôi ở trên băng vải.

Loại thuốc hỗn hợp có tác dụng rõ rệt này, chỉ là nghe mùi đều có hiệu quả tỉnh thần cường tâm.

(* tỉnh thần cường tâm: Tinh thần tỉnh táo, trái tim khỏe mạnh.)

Táp khẽ vuốt cằm, nhìn khuôn mặt chăm chú của nhân loại một chút, vết thương cũ ở bụng đã không hề đau nhức, chỉ là có chút mơ hồ không khỏe, nhưng là có thể cảm nhận được vết thương đang có xu thế từ từ khép lại, cả người đều thư sướng.

Sắc mặt vốn là trắng bệch lúc này cũng có vài phần huyết khí, dị tộc thử hoạt động tứ chi, đúng là có thể đơn giản ngồi thẳng, mặc dù vẫn không thể ngay lập tức xuống giường nhưng cũng không còn hành động miễn cưỡng giống như trước đây nữa.

Dù sao loại trọng thương kéo dài thật lâu này muốn hoàn toàn khép lại, vẫn là cần một đoạn thời gian nhất định, chỉ cần độc tố đã thanh trừ sạch sẽ cũng liền không còn gì đáng ngại.

"Đại nhân, ngài đây là..." Dị tộc trung niên không thể tin trọn to hai mắt, nhiều năm từ trước tới nay vẫn đều phụ trách trợ giúp việc điều trị, cho nên hắn đối với tình trạng thân thể của đại nhân đương nhiên là rõ như lòng bàn tay.

Thậm chí có thể từ trong một cái động tác nhẹ nhàng tự nhiên, liền có thể đoán ra được thân thể của dị tộc là có việc hay không.

Đây là. . . Bị chữa khỏi rồi? !

Đau đớn vẫn khiến đại nhân khó ngủ thức trắng đêm, dường như đã không còn hành hạ thân thể của di tộc, nơi ấn đường giãn ra, khiến hắn bỗng nhiên phát hiện thì ra vẻ lạnh nhạt trầm ổn của đại nhân cho tới nay, đúng là phải căng cứng cơ thể mới có thể khó khăn duy trì.

Chỉ nhờ vào một một chén thuốc, còn là rau trộn. . .

Không thể tưởng tượng nổi, hắn đem ánh mắt chuyển đến trên người nhân loại đang giúp Táp buộc chặt lại băng vải, người đàn ông này... Đến tột cùng là bậc nhân vật nào.

Loại thuốc hỗn hợp, tỉ lệ điều phối sử dụng, thủ đoạn trị liệu to gan, phương thức xử lý lưu loát... Những thứ này nhưng không thể là công sức của một ngày liền có thể luyện ra.

Thật chẳng lẽ chính là do thiên phú dược lý trác tuyệt?

Phong tỉ mỉ quan sát đến sắc mặt của Táp, hơi thở phào nhẹ nhõm một chút liền lập tức hạ lệnh, đem những thầy thuốc chuyên trách khác mang tới vì đại nhân kiểm tra thân thể thật tốt.

Dù sao các hạng chỉ tiêu kiểm tra đo lường cũng không thể làm phiền Trình Hiểu một người hoàn thành, cái này cũng cần tới dụng cụ chuyên môn, những bác sĩ lâu năm không cho ra cái kết luận điều trị gì kia, đối với kinh nghiệm kiểm tra đo lường luôn luôn phong phú hơn chút.

Từ khí sắc và động tác lúc này của Táp liền có thể thấy được, chén thuốc này đúng là có hiệu quả rõ rệt, tảng đá vẫn treo trong lòng bọn họ cuối cùng cũng là có thể rơi xuống đất.

Ánh mắt Phong nhìn về phía Trình Hiểu không khỏi có chút biến hóa, đáy mắt âm thầm xẹt qua vài phần kinh ngạc, không nghĩ tới nhân loại này đúng là cũng không phải đang nói suông.

Sau khi vệ binh đi vào nhận lệnh liền lui về phía sau vài bước, đẩy cửa ra, một mặt vui sướng hân hoan chuẩn bị đi tìm mấy cái thầy thuốc qua đây, đại nhân lại có thể chữa khỏi rồi, đơn giản chính là đại tin vui!

Nhân loại trong phòng kia cũng là thầy thuốc? Thực sự là tuổi trẻ đến không kho học, so với đám lão đầu không có tác dụng gì kia còn khá hơn...

Vệ binh có thể được cho phép đi vào trong căn phòng này, cùng là tâm phúc đi theo đại nhân nhiều năm, vì vậy hắn vừa ngẩng đầu một cái, hai mắt liền kinh sợ.

"Lam, Lam đại nhân? !"

Hắn ở giữa ban ngày sẽ không có xuất hiện ảo giác chứ...

Đã bao lâu rồi chưa thấy qua tên dị tộc này, mặc dù là ở phía trước cũng chỉ là rất xa liếc nhìn qua, đây chính là tồn tại giống như truyền thuyết a!

Táp hơi hơi ngẩn ra, ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn thẳng về phía cửa chính.

Dị tộc thân hình cao lớn lững thững đi đến, khuôn mặt tuấn mỹ bình tĩnh không gợn sóng, ánh mắt ở trong phòng đảo qua một cái, tầm mắt liền dừng lại ở ngay chính giữa giường lớn, đối mặt với một đôi mắt bình tĩnh sắc bén.

Lam hơi híp mắt lại, nghiêng đầu, nhìn về phía nhân loại đứng ở một bên.

. . . Hắn đang làm cái gì?

Trình Hiểu cảm giác hai tay mình đặt ở trên người Táp, tựa hồ trong nháy mắt bị ánh mắt của tên dị tộc nào đó đâm một chút.

"Ta tới đón ngươi." Dị tộc thản nhiên nói, nghiêng đầu, ánh mắt nhìn về phía Táp chẳng phải có bao nhiêu hữu hảo là được.

Chỉ là băng bó thôi mà... Nam nhân thầm nghĩ.

Có điều Trình Hiểu cũng không ngờ tới dị tộc sẽ đích thân qua đây... Hắn không phải là đã làm phản sao, cứ ngang nhiên như vậy mà qua đây thật sự là không cần lo lắng?

Có thể trực tiếp liền rút đao hay không...

"Ngươi đã đến rồi." Táp nhìn chằm chằm Lam, giọng nói bình tĩnh.

"Người của ta." Dị tộc lạnh lùng trả lời.

Trình Hiểu nghĩ đoạn đối thoại này tựa hồ không thế nào ở trọng điểm.

Có điều bầu không khí vẫn là duy trì rất tốt...

Nếu như bạn lữ nhà mình đã tới, vậy chào hỏi xong rồi về trước khu ở tạm, ngày mai Lẫm còn phải tiến tu, lần này qua đây đứa trẻ kia thế nhưng vẫn luôn đứng ở cửa nhìn mình ra khỏi nhà.

Dù sao cũng là mạt thế, địa phương lại an toàn hơn nữa cũng không thể buông lỏng cảnh giác.

Dị tộc trung niên thận trọng quan sát đến vẻ mặt của đại nhân, Lam đại nhân đột nhiên xuất hiện khiến hắn thiếu chút nữa liền đem trái tim hắn hoảng sợ đến nhảy ra ngoài.

Tuy nói tình cảnh hiện nay còn rất hài hòa, thế nhưng dị tộc trung niên vẫn nhéo một phen mồ hôi như trước, chỉ sợ một bên nào đột nhiên làm khó dễ.

Thân phận của Lam đại nhân bây giờ quả thực rất mẫn cảm, Táp đại nhân từ trước đến nay lại sát phạt quả quyết, công chính vô tư...

Phong phất tay đem vệ binh trợn mắt há hốc mồm nửa ngày lui xuống, thuận tay đóng cửa lại, ôm cánh tay dựa vào một bên, thú vị, không nghĩ rằng Lam vì một gã nhân loại lại sẽ xuất hiện ở trước mặt của Táp.

Hắn đúng là muốn giữ lại Trình Hiểu để ngừa thương thế của đại nhân đột nhiên chuyển biến xấu, mặc dù bây giờ nhìn như có xu thế chuyển biến tốt đẹp, nhưng lo trước thì khỏi họa, sẽ càng ổn thỏa hơn.

"Không nghĩ tới lại nhìn thấy ngươi ở chỗ này." Táp dừng lại một chút, ánh mắt ở giữa hai người chuyển một vòng, tựa hồ là lộ ra một tia ý cười không thể nhận ra, "Ngay cả bạn lữ đều có."

Lam nghe vậy nhíu nhíu mày, không có trả lời nhưng lại đem nhân loại cao thấp đánh giá một lần, xác định không có rớt mất mấy cọng lông mới cầm lấy tay của đối phương, hơi nhéo nhéo ngón tay thon dài, tiện thể xoa xoa đầu ngón tay.

Trình Hiểu nghĩ, nếu không phải là còn ở trước mặt của mọi người, tên dị tộc này khả năng còn muốn gặm một gặm.

Không đúng, hắn hình như thật sự có cái ý đồ này... Nam nhân liền vội vàng đem tay của mình rút về, quay đầu nhìn về phía dị tộc trên giường nói, " Như vậy nếu không còn chuyện gì khác, chúng ta liền cáo từ trước."

Tùy theo một đám thầy thuốc bị điều động, tin tức Táp đại nhân sắp khỏi hẳn cũng yên lặng truyền bá đi ra.

Dù sao ở vào thời điểm này, cổ vũ quân tâm là rất cần thiết, Phong cũng không có ý định đem việc này giấu giếm, nhưng thân phận của Trình Hiểu vẫn chưa bại lộ, đây cũng là chuyện Táp đại nhân đặc biệt phân phó.

Mà cái thư thể ở trong địa lao kia, cũng thật là phải đến lúc đền tội, tối nay liền đem đi xử lý đi.

Ở chỗ sâu trong địa lao, Mộc Thanh phát hiện chỗ cửa lao hình như truyền đến một chút tiếng động.

"Phong, là Phong sao? !" Hắn dùng cằm gõ trên mặt đất, cố gắng hướng bên kia bò đi, vinh nhục cái gì tôn nghiêm cái gì đều so ra kém mạng nhỏ của mình.

Hắn còn có thể cứu được, Phong khẳng định đem Trình Hiểu bắt lại nghiêm khắc thẩm vấn một phen! Lần này qua đây là vì muốn thả mình ra, thật tốt quá!

Đối phương không có trả lời.

Nín thở lắng nghe, Mộc Thanh phát hiện quả thật có một tiếng hít thở, liền không kíp chờ đợi kêu lên: " Ta nói đều là sự thật, đều là do Trình Hiểu, những viên thuốc kia toàn bộ đều là phối phương của nhà bọn hắn... Ta lập công chuộc tội, ngươi phải lập tức chữa trị cho ta!"

Sau khi lời nói rơi xuống, lại là một mảnh yên lặng, đợi Mộc Thanh đều nghĩ là mình cảm giác sai thì người nọ lên tiếng.

"Mộc đại nhân," Một giọng nói hơi chút non nớt vang lên, đối phương tựa hồ ngồi xổm xuống, hơi dựa vào gần chút, "Ngài thực sự nghĩ, mình còn có thể, tiếp tục sống sót?"

Thân thể của dị tộc run lên, thanh âm khàn khàn khó nghe một trận kinh hoảng, "Ngươi là ai?!"

Hắn vội vàng muốn lui về phía sau, lại phát hiện thân thể của mình chỉ có thể chậm rãi hoạt động ở trên mặt đất, mà nơi bắt nguồn của âm thanh kia lại càng ngày càng gần.

"Ta là Ninh Thụy."

Ninh Thụy... Là ai? Mộc Thanh nghi ngờ suy nghĩ một chút, hắn không nhớ rõ, cái này hiển nhiên là tên của một nhân loại bình dân.

"Đại nhân vật như ngài không nhớ rõ ta, cũng là chuyện trong dự đoán." Ninh Thụy cười híp mắt nói, hai tròng mắt cong cong lại lộ ra vài phần độc ác, "Ninh Ân, còn nhớ rõ không, chính là đứa trẻ bên cạnh chân hắn kia."

"Ngươi là..." Mộc Thanh nghĩ tới, đứa trẻ vứt bỏ chính mẫu phụ của mình kia rõ ràng là bị Phong mang về, mắc mớ gì tới hắn?!

"Nghĩ tới?" Khóe miệng của Ninh Thụy cong lên, khuôn mặt âm trầm, "Mẫu phụ đã chết, là còn mệt ngài chiếu cố."

Con tiện nhân Ninh Ân kia! Mộc Thanh hận đến nghiến răng nghiến lợi, ngẫm lại đau khổ và nhục nhã trước kia gặp phải, hắn liền hận không thể đem tên dược nhân kia bầm thây vạn đoạn!

"Hắn, hắn không phải là do ta giết, đều là Trình Hiểu, đều là lỗi của nhân loại kia!" Mộc Thanh run lên vai còn sót lại, hắn phát hiện tay của đối phương bắt đầu bám lên, lạnh như băng giống một con rắn.

Làm cho người ta không rét mà run!

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Cảm tạ -2 ném một viên hoả tiễn ~

Cảm tạ xiao ném một viên địa lôi

Cảm tạ thước thoải mái ném một viên địa lôi

Cảm tạ ta là một thân cây ném một viên địa lôi

Cảm tạ 10484130 ném một viên địa lôi

Sao sao thân môn ~ bị đạn pháo che hết điểu 【 che mặt 】

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net