Chương 1: Buộc tội Thái Tử

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sùng Chính Điện.

“Hoàng Thượng, Thái Giám của Thái Tử lén nhận hối lộ, chứng cứ vô cùng xác thực , xin Hoàng Thượng định đoạt.” Đại Lý Tự Khanh Vô Cực nói.

“Hoàng Thượng, hôm qua Hình Bộ nhận được tấu chương của phủ Ngân Châu, Thái Tử tháng trước trị thủy tai tại Ngân Châu, cường đoạt dân nữ, phủ nha không dám tiếp đơn kiện , trực tiếp đưa tới Hình Bộ.”- Hình Bộ thượng thư Lữ Hoa nói.

“Hoàng Thượng, Thái Tử tại vị 18 năm , không có thành tựu , võ không thể lên ngựa bình loạn, văn không thể hạ bút ngàn ngôn, tư chất bình thường, thật không  thể là trữ quân."

“Xin Hoàng Thượng định đoạt.”

Một đám buộc tội Thái Tử , đều có quan hệ gia tộc tả tướng Vũ Văn Đình. Con gái Tả Tướng Vũ Văn Đình , Quý Phi đương triều - thánh sủng lục cung - Vũ Văn Nhụy.

Ngồi trên  long ỷ uy nghiêm, quý giá, Văn Hiếu Đế năm nay 40, dùng đôi mắt ưng nhìn thiếu niên sắc mặt tái nhợt bên dưới.

Thái Tử Triệu Nguyên Sùng, năm nay 18, con nối dỗi duy nhất của Hoàng Hậu quá cố , Nhân Đức hoàng hậu mất do rong huyết khi sinh.

Nhà mẹ đẻ Lâm gia của Nhân Đức hoàng hâu là công quốc khai thần nắm binh quyền trong tay, Văn Hiếu Đế kết hôn cùng hoàng hậu Nhân Đức , khi ấy vẫn còn là Thái Tử , nhằm ổn định tình hình lúc đó.

Cũng bởi vậy , sau khi Nhân Đức hoàng hậu qua đời , Văn Hiếu Đế trực tiếp lập Triệu Nguyên Sùng làm Thái Tử.

Nhưng Văn Hiếu Đế trời sinh tính đa nghi, Lâm gia công cao chấn chủ luôn là mối họa trong lòng hắn. Cho nên  đối với vị Thái Tử này , hắn cũng không yêu thương.

Lâm gia tuy công cao nhưng đều là võ tướng , mà  võ tướng không có thánh lệnh của Hoàng Thượng , không được hồi triều , mà triều đình lại toàn là quan văn của thiên hạ.

“Ngươi còn gì để nói?”Thanh âm lạnh nhạt của Hoàng đế cùng với từng án tử mà các thượng quan nêu ra trên đại điện, càng  làm người người kinh tâm.

“Nhi thần biết sai rồi.”Thái Tử điện hạ thanh tuấn  văn nhã run rẩy thân mình quỳ gối tại đại điện, “Nhi thần thật sự không biết những việc này, lén nhận hối lộ là hạ nhân trong phủ, nhi thần nhất định là rõ để chứng minh thanh danh của mình, thời điểm trị thủy tai, nhi thần cùng thứ sử Ngân Châu cơ hồ mỗi ngày đều ở bên nhau. Thỉnh Phụ Hoàng truyền Ngân Châu thứ sử đến làm chứng. Thái Phó nói nhi thần làm văn không tốt, tướng quân báo nhi thần luyện võ không tốt, vốn nhi thần cho rằng chỉ kém một chút, chỉ cần cố gắn , nhất định có thu hoạch nhưng không ngờ vẫn không khác gì. Vị trí Thái Tử này nhi thần không đảm đương nổi. Thỉnh phụ hoàng phế truất nhi thần, cầu người tha nhi thần một mạng.”

Thái Tử bị dọa đến khóc không thành tiếng.

“Bãi triều.” Văn Hiến Đế phất tay áo bỏ đi.

Các quan lại theo sau Tả-Hữu Thừa Tướng rời khỏi đại điện , quay đầu lại chỉ còn thân ảnh lẻ loi của Thái Tử , như cũ quỳ gối nơi đó.

Hoàng Đế kiêng kỵ Lâm gia, cả triều đình đều biết , hôm nay nếu không có Hoàng Thượng ngấm ngầm đồng ý, đủ loại quan lại sao dám ngang nhiên buộc tội Thái Tử như thế. Sợ là sau Thái Tử , tiếp theo sẽ là Lâm gia.

“Hữu Thừa tướng dừng bước.”Tổng quản An công công gọi hữu tướng Đoan Lỗi lại, “Hoàng thượng thỉnh hữu tướng đến Ngự Thư Phòng nghị            sự.”

Đoan Lỗi - ân sư của Hoàng đế , ở trong triều địa vị cực cao.

Ngự Thư Phòng.

“Thần Đoan Lỗi, tham kiến Hoàng Thượng.”

“Trẫm truyền Lão sư đến đây , sợ là lão sư cũng đã biết nguyên nhân. Vừa rồi tại Sùng Đức đại điện , Thái Tử yêu cầu phế chức vị, lão sư thấy thế nào?"

Văn Hiếu Đế tuy tính đa nghi nhưng đối với vị lão sư này lại phá lệ kính trọng.

Đoan Lỗi là một con cáo già, sao có thể không biết Văn Hiếu Đế suy nghĩ cái gì , chiếc vảy ngược này của Hoàng Đế không thể  đụng vào.

“Thái Tử có thể phế nhưng lại không thể phế.”Đoan Lỗi trả lời

“Lời này của lão sư có ý gì?”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net