Chương 1: Sống lại ở thời không khác

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cảnh Linh chưa từng nghĩ tới sẽ có một ngày cô bị lật xe.

Làm kí chủ của hệ thống phụ trợ tinh anh, cô không ngừng xuyên qua những thế giới khác nhau, trợ giúp sự nghiệp của nữ chủ được hệ thống tuyển chọn thành công. Đây là chức vụ chính của cô, mà trừ cái đó ra, cô còn có một yêu thích đặc biệt-- ngược tra¹. Vẫn còn nhớ rõ trong một nhiệm vụ phụ trợ nữ chủ trở thành bậc thầy về thời trang, cô thuận tiện lừa gạt sáu tên cặn bã bất đồng loại hình, bất đồng chức nghiệp, hệ thống của cô đều bắt đầu tự mình hoài nghi lúc ban đầu kiểm tra thiên phú cho cô có phải sai ở đâu rồi hay không.

Đáp án có phải hay không thì Cảnh Linh không biết, dù sao thì mỗi lần phụ trợ sự nghiệp của nữ chính thành công thì đồng thời, chỉ cần có thời gian rảnh cô đều sẽ thuận tay "cưa" mấy tên tra nam, chờ sau khi hoàn thành nhiệm vụ liền trực tiếp đem người quăng xó. Liền tù tì, hầu như mỗi một thế giới đều có thể thu hoạch một đống tra nam hận cô tận xương tủy.

Vì thế hệ thống còn khuyên nhủ cô tốt nhất thu liễm một chút, mỗi thế giới đừng có hành hạ nhiều người như vậy, ngược một hai tên tượng trưng là được. Đối với chuyện này thì Cảnh Linh tỏ vẻ: Tôi không khống chế bản thân được nha!

Hệ thống:......

Độ khó khăn của nhiệm vụ mới nhất thấp hơn dự đoán, cô chỉ tốn không đến nửa năm liền hoàn thành. Bởi vì thời gian quá ngắn, lần này cô cũng chỉ ngược một người, vì thế mà cô còn nói đùa cùng hệ thống rằng cô rửa tay gác kiếm, mau khen ngợi cô đi. Hệ thống trả lời bằng một câu ha hả châm chọc mười phần.

Không đến một phút đồng hồ sau, hệ thống bỗng nhiên nhắc nhở, "Ký chủ cẩn thận phía sau!"

Cảnh Linh không chút nghĩ ngợi liền lăn người sang bên cạnh, một chiếc xe tải lớn lướt thân thể của cô đụng vào vách núi phía trước, phát ra một tiếng vang lớn. "Hệ thống, sao lại thế này?" Cô dò hỏi. Lúc ô tô sượt qua trong nháy mắt, cô vội vàng nhìn lướt qua, bởi vì thị lực đã được tăng cường nên cô miễn cưỡng thấy được sườn mặt của người ngồi trên ghế điều khiển, cảm thấy có chút quen mắt, nhưng trong chốc lát lại nghĩ không ra là ai.

"Đang kiểm tra......"

"Đùng --"

Âm thanh của hệ thống cùng với tiếng nổ mạnh gần như đồng thời vang lên, Cảnh Linh thậm chí còn không có cảm giác được đau đớn, cả người liền mất đi tri giác.

Khi tỉnh lại, việc cô làm đầu tiên là thử liên hệ với hệ thống, nhưng mà không có một tiếng trả lời nào cả. Suốt một ngày trời cô mới tiếp thu sự thật rằng hệ thống đã biến mất. Trong lúc đó cô cũng hồi tưởng lại xem đã gặp tài xế xe tải kia ở nơi nào. Người kia tên là Đường Chí Hoa, là tài xế xe tải, đã kết hôn, nhà ở bên cạnh phòng Cảnh Linh thuê.

Cảnh Linh thích ngược tra nam, nhưng cô cũng có nguyên tắc của chính mình, thứ nhất là lớn lên xấu - không hẹn gặp, thứ hai là có gia đình - không đụng vào. Đường Chí Hoa lại có cả hai thứ trên, căn bản không phải là đối tượng mục tiêu của cô, mà cô lại có một gương mặt khiến người ta khắc sâu ấn tượng, người gặp người thích, hoa gặp hoa nở, cô không thả "thính" người ta mà đối phương lại để ý cô. Vợ của Đường Chí Hoa là người phụ nữ lợi hại, quyền tài chính vẫn luôn giữ chặt trong tay, thế cho nên mấy lần hắn đi ngoại tình, kết quả đều lấy việc hắn không có tiền mà chấm dứt.

Cảnh Linh lười tốn nước bọt với tên rác rưởi này, đem việc này nói trực tiếp cho vợ hắn. Về sau người này liền thành thật, cô cũng không chú ý chuyện sau đó, chỉ là mơ hồ nghe mấy người hàng xóm nói rằng vợ hắn cuối cùng chịu hết nổi rồi, đòi ly hôn hắn.

Có lẽ bởi vì cô chặn hết đường sống sót của hắn, cho nên tên trứng thối này liền đem toàn bộ cừu hận đẩy chồng đẩy chất lên trên người cô sao? Cảnh Linh cảm thấy hình như cô đã nhìn thấu toàn bộ sự việc rồi. Nhưng mà cũng chẳng có tác cmn dụng gì cả, cô tránh được việc bị xe đâm, lại không tránh thoát vụ nổ sau đó, cách gần như vậy, không chừng thân thể cô đã bị nổ thành thịt vụn.

Đù, bị chết thật nghẹn khuất!

Lại tốn nửa ngày để nuốt cục tức này xuống, lúc sau Cảnh Linh mới bắt đầu tìm hiểu thông tin của thân thể mình.

Đây là thế giới song song với thế giới nhiệm vụ kia, nhưng tuyến thời gian lại muộn hơn một ít, còn ở năm 2012. Chủ nhân của thân thể cô chiếm lấy cũng tên là Cảnh Linh, năm nay mười bảy tuổi, xuất thân gia đình nghèo khổ, học cao trung năm ba² ở thị trấn, còn mấy ngày nữa là phải thi đại học.

Nhưng đối với Cảnh Linh thì mấy điều đấy đều không sao cả, thứ làm cô chú ý nhất chính là, giới tính của thân thể này là nam. Cúi đầu nhìn thấy bộ ngực còn phẳng hơn sân bay cùng với cái thứ ở giữa hai chân, cô cảm thấy vừa vui vừa xót. Tốt xấu gì thì cũng đã xuyên qua quá vô số thế giới, nhân vật Thần Tra - đi qua vạn bụi cây không dính một chiếc lá (nguyên văn: vạn lục tùng trung quá phiến thảo không dính thân), tố chất tâm lý đương nhiên là cực tốt, cô tiếp nhận sự thật này rất nhanh.

Dù sao các thuộc tính và kỹ năng đổi từ hệ thống vẫn còn, đối với cô là không có chuyện gì là không thể tiếp thu.

Nhìn gương mặt hại nước hại dân trong gương kia, Cảnh Linh nở nụ cười trông vừa kiêu ngạo lại vừa ghẹo đòn --

Mấy chú em tra nam đừng sợ, bây giờ sẽ không cua các chú. Mà "chụy" đây sẽ tán bạn gái của mấy chú:)

Cho các chú làm bạn với Ngũ chỉ cô nương dài dài.

Đây đều là chuyện về sau, chuyện cần giải quyết hiện tại là hai người lén lút tăm tia anh³ ở cổng trường, hơn nữa còn theo đuôi ở phía sau. Uống xong một cốc trà sữa size lớn mà anh vừa nhận được từ một bạn gái thầm mến anh ở cổng trường, Cảnh Linh cảm thấy cả người anh đều có vị ngọt, đem cái ly rỗng bỏ vào bao nilon rồi thuận tay ném tới điểm tập trung tác ven đường xong, rẽ trái vào một cái hẻm nhỏ.

Đây không phải đường về nhà anh, đi thẳng vào trong tầm 30 mét rồi rẽ phải là có thể nhìn thấy một tòa nhà 3 tầng chặn đường đi. Hiển nhiên, đây chính là ngõ cụt, mà anh đã biết từ trước, đây hoàn toàn là cố ý dụ hai người kia vào trông này.

Ngõ nhỏ thực an tĩnh, hơn nữa sau khi trải qua hệ thống cường hóa thính lực cực tốt, có thể nghe được rõ ràng cuộc nói chuyện của hai người đằng sau.

"Tâm trạng hiện tại của tao thật là đậu má, Lâm Viễn Hàng mày có biết không, vợ tao gọi hai tháng trong game, vừa tặng quà vừa tặng điện thoại, cuối cùng ngồi máy bay từ xa xôi ngàn dặm lại đây, kết quả phát hiện người ta là nam! Mọe nó, chả trách sống chết không gửi video, cũng không nói địa chỉ cho tao!"

"Còn không phải là muốn lên giường với người ta sao, kết quả đối phương là nam, ngủ không được, vậy thì quên đi, dù sao chút tiền ấy đối Giang thiếu mày căn bản là không tính cái gì. Cái tao không nghĩ ra chính là, mày đi theo đít người ta làm cái quằn quại gì? Đừng nói cho tao là đến nam mày cũng muốn ngủ đấy?! Nói qua nói lại thì cũng không phải không được, ai bảo cái mặt kia đẹp quá thể đáng."

"Lượn! Ông đây là trai thẳng!"

"Ờ ờ, mày là thẳng! Vậy mày có thể nói cho tao biết, mày theo đuôi người ta làm giề?"

"Tao, tao...... Tao mặc kệ, tao từ nhỏ đến lớn còn không có chịu thiệt như này!"

Chuyện giả gái trong game thì thường thấy, nhưng nghe hai người này nói chuyện thì kẻ lừa đảo kia lại là chính mình, cái nồi này Cảnh Linh không đội, nguyên chủ cũng không đội!

Trong trí nhớ tuy rằng mặt nguyên chủ lớn lên quá là đẹp đi, nhưng từ nhỏ tính cách đã cực kì hướng nội, đi học cũng là học sinh tiêu chuẩn ba tốt, quán net khi nào mở cửa còn không biết, hơn nữa gia đình nghèo khó, đừng nói là máy tính, ngay cả điện thoại di động cũng là "cục gạch" đen trắng có thể ném trời, ném đất, ném chó, ném người đều die, chỉ có thể nhắn tin, gọi điện thì chả còn chức năng gì khác.

Cho nên, lừa tiền? Hôm nay không phải ngày Cá tháng Tư!
Nhưng mà chuyện gì thì cũng phải nói cho rõ ràng rành mạch.

Cảnh Linh đứng ở trong ngõ nhỏ, dựa lưng vào mặt tường bùn đất thô ráp chờ hai người kia đến.

Vì thế hai người bám đuýt phía sau vừa rẽ liền nhìn thấy thiếu niên dáng người mảnh khảnh lại đĩnh bạt⁴, mặc chiếc sơ mi trắng, quần jean giặt đến trắng bệch cùng đôi giày chơi bóng, cả người tràn ngập hơi thở thanh xuân vườn trường. Anh dựa lưng vào tường, ánh mắt bình tĩnh nhìn bọn họ, phảng phất như cố tình chờ ở nơi đó.

"Tôi cảm thấy giữa chúng ta có chút hiểu lầm." Anh mở miệng nói chuyện, thanh âm cùng ánh mắt đều bình tĩnh như nhau.

"Hiểu lầm?" Giang thiếu vừa nghe lời này liền xù lông nhím, cũng mặc kệ vì cái gì mà người bị theo dõi lại dẫn họ vào ngõ cụt, tiến lên vài bước liền đến trước mặt Cảnh Linh, cả giận nói: "Giả gái, dùng app đổi giọng, gửi ảnh PS⁵ mặc đồ nữ, mày lại nói với tao là hiểu lầm, con mọe nó mày nghĩ tao là thằng ngu à!"

"Đúng vậy." Cảnh Linh tiếp một câu, "Xem cái ảnh, nghe cái thanh âm liền cho người ta tiền còn tặng di động, xong rồi còn tới cái chuyện ngàn dặm chạy đến, kết quả cuối cùng tìm lầm người, anh không ngu thì ai ngu? Thiếu mỗi việc viết lên trán bốn chữ 'ngốc nghếch lắm tiền'."

"Phụt!" Lâm Viễn Hàng đứng sau nghe vậy, không nể mặt mà bật cười.

Bị anh em tốt bổ đao nên Giang thiếu càng tức: "Mẹ nó còn dám mắng tao, tin tao báo cảnh sát không! Tao cho mày tiêu cũng phải trên dưới tám vạn, mức này đủ lập án đấy!"

"Tin. Nhưng tôi lại nhấn mạnh lại một lần, anh tìm lầm người rồi. Thế này đi, anh nói xem anh chơi là cái game gì, PC hay mobile?⁶ Nếu là mobile vậy thì đơn giản, anh nhìn xem di động tôi đang dùng, anh cảm thấy loại này có thể chơi game sao? Nếu là PC, vậy thì có chút phiền, nhưng cũng không phải là không thể chứng minh. Lúc anh tới không nói cho 'vợ' anh đi, anh tùy tiện tìm một quán net vào game nhìn xem 'vợ iu' của anh có đang online không. Nếu không thì anh hẹn người ta một câu."

Nói một đoạn dài không ngắt nghỉ như vậy không phải là quá khó, nhưng nếu ngữ khí của người nói từ đầu tới cuối đêu rất bình tĩnh, không phập phồng chút nào, vậy thì lợi hại. Giang thiếu nghe xong, cẩn thận ngẫm nghĩ, kỳ thật trong lòng đã tin chút chút, lại thấy Cảnh Linh lấy "cục gạch" đen trắng từ trong túi ra thì đã hết nghi ngờ. Bởi vì game hắn chơi chính là game mobile, hơn nữa lần này tới đây chính là đột nhiên muốn đi. Trừ người anh em tốt Lâm Viễn Hàng thì không có nói cho ai. Cho dù như vậy thì vẫn có vấn đề nhỏ cần biết rõ ràng.

"Ảnh tôi nhận được chính là cậu, hơn nữa địa chỉ nhận đồ là khu vực này, cái này cậu định giải thích sao?" Giang thiếu vừa hỏi vừa móc di động ra, mở màn hình đưa cho Cảnh Linh xem, hình nền điện thoại là là một cô gái đẹp có mái tóc đen dài, nhưng gương mặt đó đúng là Cảnh Linh.

Cảnh Linh nghe vậy trừng hắn một cái, "Cái góc độ ảnh chụp như này vừa nhìn đã biết là chụp lén, tôi lớn lên đẹp như vậy, bị người chụp lén rồi cầm đi PS một chút dùng để gạt người không phải thực bình thường sao? Rốt cuộc tìm ảnh hot girl trên mạng lỡ lộ tẩy thì sao. Anh nói địa chỉ chính là khu vực này, không chê phiền thì tự mình đi chung quanh tìm một vòng đi, cái địa phương này nhỏ như vậy, tìm không phải là ra sao. Được rồi không dài dòng nữa tôi phải đi rồi. Tiền công, 100 tệ." Cảnh Linh chìa tay ra trước mặt Giang thiếu.

Người sau sửng sốt, "Cái gì 100 tệ?"

Cảnh Linh nói: "Anh cho rằng tôi cố ý chờ anh, rồi lại cùng anh nói chuyện nửa ngày là miễn phí sao? Thời gian của tôi rất là quý giá, 100 tệ là thấy anh bị lừa đến thảm như vậy nên mới được giảm giá ưu đãi đấy."

Giang thiếu:......

Lâm Viễn Hàng đang xem diễn:......

---------------------------------------

¹ ngược tra: không biết nên sửa như nào cho thuần Việt nên tui sẽ để nguyên.

² cao trung năm ba: tương đương lớp 12 ở VN.

³ do nhân vật chính đã tiếp thu việc bản thân biến thành nam nên bắt đầu từ đây sẽ đổi từ "cô" thành "anh".
⁴ đĩnh bạt: Từ điển trích dẫn: Thẳng đứng, cao chót vót./Hình dung cao siêu xuất chúng./Cứng cỏi, có sức lực.

PS: photoshop, chỉnh ảnh.
⁶ gốc: đoan du, tay du: không rõ nghĩa là gì nên tui để là PC với mobile.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net