Chương 104: Không biết xấu hổ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từ trắc phi chuyên tâm diễn xuất, nước mắt rưng rưng trong đôi mắt đầy uỷ khuất, lông mi run rẩy, có thể rơi bất cứ lúc nào, cái bản lĩnh hạng nhất này thật khiến người khác không khỏi kinh ngạc mà cảm thán.

Nhưng trong mắt Dự Vương chỉ nhìn thấy sự đáng thương, tủi thân.

"Nghe nói trong thời gian mang thai, cảm xúc của bà bầu thường dễ thay đổi thất thường lên xuống, Trắc phi ca ca mau bình tĩnh, khóc xong rồi từ từ nói cũng không muộn." Tiểu Dự Vương phi kêu cung nữ bên người lấy khăn để Trắc phi lau nước mắt, cuối cùng lại như lơ đãng mà thêm một câu, "Khóc nhiều, cơ thể cũng không tốt."

Từ trắc phi vốn tưởng khóc nhiều sẽ lấy được sự đồng tình và toàn tâm toàn ý yêu thương của Dự Vương, đột nhiên nghe tiểu Dự Vương phi nói vậy, thoáng chốc liền che lại bụng, thút tha thút thít, không dám tiếp tục rơi lệ.

Phải biết rằng cái thai này của gã không chỉ phải dùng phương thuốc cổ truyền cực kì bí mật của Phòng thái y mới có được, theo Phòng thái y nói, nếu chăm sóc không toàn diện, chỉ một sơ suất nhỏ thôi cũng không giữ nổi.

Nghĩ đến đây, Từ trắc phi che đi sự hoảng loạn trong đôi mắt, nửa dựa vào lòng ngực Dự Vương, không dám khóc nữa.

Dự Vương rất coi trọng cái thai này, thấy Từ trắc phi nhu nhược dựa vào mình, liền dùng bàn tay xoa cái bụng nhọn nhọn của gã, rất sủng ái hỏi gã: "Trắc phi còn không mau nói có bổn vương biết, chuyện vừa rồi rốt cuộc là như thế nào ? Chẳng lẽ là chính ngươi lại tự mình suy nghĩ lung tung ?"

Từ trắc phi chờ Dự Vương hỏi chuyện, nhưng gã vừa muốn mở miệng cáo trạng tiểu Dự Vương phi, nắm chắc điểm mấu chốt, thì ma ma của hồi môn hầu hạ bên cạnh tiểu Dự Vương phi đã thở dài lên tiếng trước.

"Vương gia, chuyện này, vẫn là lão nô không phải."

Ma ma của hồi môn uốn gối quỳ trước Dự Vương, Dự Vương nhàn nhạt nhìn tiểu Dự Vương phi bên cạnh, miễn lễ bà: "Ma ma nói vậy là có ý gì?"

"Hôm nay Từ trắc phi về phủ, Vương phi cũng không biết là mang thai, chỉ nghe là sau khi hồi phủ thì Trắc phi lớn bụng, nên có chút hoảng loạn." Ma ma thần sắc có chút bất đắc dĩ, "Thứ lỗi cho lão nô cả gan, trước khi Dự Vương điện hạ ở với Vương phi, bao gồm vị Dự Vương phi trước kia, hậu viện không có lấy một đứa nhỏ, nên có thể thấy được hậu viện chính là nơi tàng ô nạp uế, Vương phi nhà ta tuy tuổi còn nhỏ, nhưng cũng rõ là Điện hạ khó xử, chợt vừa nghe nghe Từ trắc phi lại mang thai con nối dõi của Điện hạ, liền theo bản năng mà muốn bảo vệ tốt người mẹ, mà lão nô tới cái tuổi này rồi, có chuyện gì chưa từng trải qua đâu, nghĩ tới nghĩ lui...... Nên đưa chủ ý này cho Vương phi."

"Chủ ý đó chính là đưa trắc phi ca ca đi ở biệt trang của Điện hạ." Tiểu Dự Vương phi lúc này mới chậm rãi mở miệng nói, lời nói có chút ngây thơ thiện ý, "Ta chỉ nghĩ là đến biệt trang của điện hạ ở, xung quanh toàn là nô bộc, không có người dám làm hại trắc phi ca ca, nhưng bây giờ xem ra...... Trắc phi ca ca hiểu lầm ta thì phải?"

Tiểu Dự Vương phi cùng với ma ma kẻ tung người hứng, trực tiếp phá hỏng kế hoạch trong lòng Từ trắc phi. Gã khó khăn lại miễn cưỡng ngẩng đầu, ngoài cười nhưng trong không cười nói: "...... Vậy là thần thiếp nghĩ sai rồi."

Dự Vương không nghĩ tiểu Dự Vương phi lại săn sóc tiểu thiếp của mình như thế, càng lúc càng vừa lòng tân hôn thê tử này: "Vương phi cùng ma ma có tâm, bổn vương trước đó không nghĩ tới, cái này có thể xem như là một biện pháp tốt."

Tiểu Dự Vương phi rụt rè mà nhìn Dự Vương thẹn thùng cười.

Từ trắc phi cắn chặt răng, đáy lòng tức giận đến nỗi thất khiếu bốc khói, lại cố tình phải làm bộ như lý giải mà nói: "Vương phi có lòng tốt, thần thiếp xin nhận bằng cả tâm lòng."

Dự Vương gật đầu: "Vậy thì Trắc phi nhanh chóng thu dọn hành lý, bổn vương sẽ phái người đưa ngươi đến biệt trang, người hầu ở đó rất trung thành, người nào cũng có gốc gác rõ ràng, chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện giống như lúc trước."

Vẻ mặt Từ trắc phi chết lặng, bị tiểu Dự Vương phi chặn ngang, gã còn có thể làm cái gì được nữa, chỉ có thể bóp mũi đồng ý.

Tiểu Dự Vương phi nói: "Sao nhìn Trắc phi ca ca có vẻ như không vui, luyến tiếc vương phủ sao?"

Trong lòng Từ trắc phi thất kinh, vội vàng nở nụ cười, nhìn về phía Dự Vương, lắp bắp nói: "Thần thiếp, thần thiếp chỉ là có chút luyến tiếc Vương gia."

Dự Vương nghe vậy, cười ha ha vài tiếng, dỗ dành gã nói: "Bổn vương sẽ nhiều lần đến thăm Trắc phi, Trắc phi chỉ cần an tâm dưỡng thai, sớm ngày sinh cho bổn vương một thế tử béo mập."

Từ trắc phi cười rộ lên, đột nhiên nói: "Điện hạ còn nhớ rõ lời hứa hẹn với thần thiếp sao?"

Dự Vương sửng sốt một chút, dừng một chút, nói: "Bổn vương tất nhiên là nhớ rõ, sẽ không quên."

Từ trắc phi gật đầu, lại đảo mắt nhìn về phía tiểu Dự Vương phi, hạ thấp thanh âm nói: "Chỉ là thần thiếp sợ đến lúc đó sẽ làm Vương phi tức giận."

Tiểu Dự Vương phi tò mò hai người này làm trò bí hiểm gì, nhưng có vẻ như cảm xúc của Dự Vương không cao, nên không trực tiếp mở miệng hỏi.

Chờ khi ba người dùng xong bữa tối ở chủ viện, Dự Vương tìm người đưa Từ trắc phi đưa về hậu viện, chỉ đợi ngày mai đưa gã đến biệt trang, tiểu Dự Vương phi thấy Dự Vương không có ý định đi, thậm chí có vẻ sẽ qua đêm ở đây, mới nhịn không được dùng thần thái ngây thơ của nữ nhi hỏi Dự Vương: "Điện hạ hứa hẹn gì với Trắc phi ca ca  vậy?"

Ban đầu, Dự Vương bị nàng hỏi thẳng như vậy, đáy lòng có chút không vui, Dự Vương phi trước đó đã để lại bóng ma cho hắn, đây như là nữ nhân này bắt đầu ghen tuông với hắn.

Nhưng mà nhan sắc của tiểu Dự Vương phi rất đẹp, là diện mạo mà khiến người nhìn sẽ cảm thấy vui vẻ sung sướng, Dự Vương đối diện với nàng, một chút không vui cũng bị đè xuống.

Tướng mạo của Dự Vương làm cho người khác cảm thấy đây là một người thành thật hàm hậu quân tử , nhìn có bản lãnh, trong lòng hắn biết cái hứa hẹn với Từ Trắc phi là đang tát thẳng vào mặt chính thê, có khi dễ làm người khác hiềm nghi, nhưng hắn lại như cũ sử dụng vẻ mặt yêu thương, nói: "Từ trắc phi cùng bổn vương quen biết từ thời khổ cực, cùng bổn vương trải qua quá vô số lần cực khổ, gia thế gã lại đáng thương không sạch sẽ, từng là con của tội thần , bổn vương vẫn luôn cảm thấy thấy thẹn đối với gã, mà mãi cho đến nửa năm trước, bổn vương bị phái đến Giang Châu để tra rõ một án, lúc tra án thì gặp nhiều kẻ xấu cản trở, thậm chí còn có ám sát làm hại bổn vương......"

"Là Trắc phi ca ca cứu điện hạ." Tiểu Dự Vương phi ngồi ở đối diện Dự Vương, cầm kéo chỉnh sửa lại tâm nến, cười tủm tỉm mà tiếp lời.

Dự Vương nhìn xuyên qua ánh nến, nhìn khuôn mặt tiểu Dự Vương phi có chút không rõ ràng, trong lòng hắn hẫng một nhịp, nói ra lời làm người khác cảm động: "Phải, là Từ trắc phi xả thân cứu, bổn vương mới có thể bình yên vô sự. Sau chuyện ở Giang Châu, trong lòng bổn vương có chút thẹn, nên hứa hẹn với Từ Trắc phi —— nếu gã có thể thay bổn vương sinh hạ con nối dõi, bổn vương sẽ nâng gã lên làm bình thê."

"Ồ." Tiểu Dự Vương phi nghe xong chuyện phu thiếp tình thâm của Dự Vương cùng Từ trắc phi, nghĩ nghĩ nói, "Chuyện này phụ hoàng biết không?"

Dự Vương thấy tiểu Dự Vương phi không giống như là sẽ tức giận với hắn, liền nói: "Bổn vương cầu ân điển với phụ hoàng, phụ hoàng cũng đã đồng ý."

Tiểu Dự Vương phi gật gật đầu: "Ừ, vậy làm đi."

"Làm đi...... Là có ý gì?" Dự Vương nắm lấy tay tiểu Dự Vương phi, nghiêm túc nói, "Nếu ngươi tức giận, có thể đánh bổn vương mấy cái, trong lòng bổn vương biết chuyện này đối với người có chút...... Khó có thể tiếp thu, nhưng ái phi phải tin tưởng bổn vương, cho dù Từ thị thành bình thê, gã cũng không bao giờ có thể vượt qua ngươi."

Tiểu Dự Vương phi cười: "Ta biết, điện hạ không cần giải thích với ta."

Dự Vương nói: "Vương phi quả thực săn sóc bổn vương."

Tiểu Dự Vương phi liền nói: "Điện hạ, hiện giờ chiều rồi, ta với ngài đi nghỉ ngơi?"

Lời vừa dứt, ngoài cửa liền có tiếng nô tài gõ cửa.

Cho người vào, mới biết được là trong hậu viện có một quý thiếp, cơ thể không được khoẻ, không giống bình thường, thế mà lại có thai.

Dự Vương vừa nghe, không khỏi có chút kích động, vội vàng nói hai câu với tiểu Dự Vương phi, sau đó đi theo hạ nhân đến chỗ quý thiếp kia.

"Hừ!"

Bỗng dưng, ma ma hồi môn ở trong chủ viện vốn mắt nhìn mũi mũi nhìn tim thấy Dự Vương đi xa, đột nhiên hung hăng phun nước miếng, đỏ hốc mắt: "Uất ức cho tiểu thư!"

Nếu không có đêm nay, tuy ma ma tự xưng là có nhiều kiến thức sâu rộng ở hậu viện, cũng khó có thể nhìn ra vẻ mặt súc sinh của Dự Vương! Hắn có đang nói tiếng người không vậy? Cho thiếp thất lên làm bình thê, không tát vào mặt chính thê thì đang làm cái gì nữa?! Lời như thế Dự Vương còn dám nói!

Còn cái loại vọng tưởng Từ trắc phi kia, cái tiện nhân tâm cơ kia vọng tưởng muốn cùng ngồi cùng ăn với tiểu thư nhà bà sao?

Bà khinh!

"Ma ma sao lại tức giận như vậy." Tiểu Dự Vương phi không nghĩ ma ma của mình lại tức giận như vậy, nàng đứng dậy dập tắt ngọn nến trên bàn, lại lần nữa đốt cây nến mới, đối lập với vẻ mặt lo lắng của ma ma, thái độ của nàng ngược lại rất nhẹ nhàng, "Điện hạ hứa hẹn Từ trắc phi vị trí bình thê, cũng phải là sau khi gã sinh hạ cho Điện hạ thế tử, nhìn bụng của Từ trắc phi, e là còn phải chờ mấy tháng nữa, còn sớm."

Ma ma: "Không phải...... Ta ngu dốt, Từ trắc phi đã hoài thai, nếu chúng ta không nghĩ biện pháp khiến gã sảy thay, vậy thì việc gã là bình thê là chuyện ván đã đóng thuyền, sớm hay muộn có liên quan gì."

Tiểu Dự Vương phi nói: "Nhưng hiện tại gã không phải, không lo lắng không lo lắng."

Ma ma muốn nói lại thôi: "Nhưng mà ——"

Tiểu Dự Vương phi đánh gãy bà: "Ma ma, đừng nói nữa, bổn vương phi muốn nghỉ ngơi."

Ma ma: "Haizz." Tiểu thư số khổ của bà.

Một đêm trôi qua, trong hậu viện của Dự Vương truyền ra tin vui, hoá ra cặp anh em song sinh có thai, Dự Vương cực vui vẻ, vừa vặn mang cặp song sinh cùng với Từ trắc phi chia ra ở hai bên đông tây của biệt trang để dưỡng thai.

Ít ngày sau, tiểu Dự Vương phi lại cùng với mấy chị em dâu gặp nhau, vẻ mặt xin chỉ giáo, nói chuyện Dự Vương muốn nâng Từ trắc phi lên bình thê cho Bạch Quả cùng Lý Tiên Nhi nghe.

"Buồn cười! Dự Vương hắn không biết xấu hổ hả?"

------------

Editor: I'm comebackkkk, xin thứ lỗi vì đã làm thợ lặn, toy ôn thi TN THPTQG á mấy bồ, xin hứa sẽ bù đắp mỗi ngày 1 chương mới, hết tháng là hoàn nhó


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net