Chương 22-2: Kiếp trước

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

-------------------------Dải phân cách kiếp trước------------------------

"Tần tiên sinh, đây là bệnh viện nhân dân đứng thứ ba thành phố Bắc Kinh, trước đó ngài đang ở trên máy bay nên không thể gọi cho ngài kịp thời. Buổi chiều hôm qua Tần phu nhân vượt qua thành đường cao tốc xảy ra tai nạn ở thành phố Bắc Kinh. Sau khi đưa đến bệnh viện đã được cấp cứu nhưng không kịp, đã tử vong. Hi vọng Tần tiên sinh có thể nhanh chóng đến bệnh viện một chuyến bàn bạc cùng chúng tôi."

Trong đầu vẫn quay quanh cuộc điện thoại vừa nhận, hai tay Tần Uyên không ngừng nắm chặt vô lăng, dưới chân vô thức giẫm nhấn chân ga.

"Tai nạn xe cộ? Cấp cứu không kịp đã tử vong?" Anh cau mày, gương mặt nhìn qua ác liệt bức người: "Bạch Hiểu Y, nếu như cô dám dùng chuyện như vậy khiến tôi chú ý, tôi tuyệt đối sẽ không tha thứ cô."

Từ công ty chạy thẳng đến bệnh viện đứng thứ ba thành phố, bình thường chỉ cần một giờ đi đường, anh không tới nửa giờ đã lái xe tới. Lãnh đạo bệnh viện và y tá, điều dưỡng biết anh sắp đến, đã đứng trước cổng chờ từ sớm. Đại khái tên Tần Uyên ở trong hội đồng không người nào không biết. Ở trên đời này, người có tiền đều sẽ được đặt biệt ưu ái, như Tần Uyên bây giờ giá trị bản thân đứng trên đỉnh đầu trên vạn người, càng được xem như thần mà tâng bốc.

Cho nên, thời gian chờ Tần Uyên ngang nhiên đậu xe ở cửa bệnh viện, viện trưởng vội vàng đi tới, thân thiết đưa tay ra, cẩn thận từng chút chào hỏi: "Tần tiên sinh, chào ngài."

Tần Uyên không thèm để ý xung quanh, bước ra xe đi tới cửa chính, vừa đi vừa nghiêm nghị hỏi: "Cô ấy ở đâu?"

Viện trưởng chịu hết lạnh nhạt, thân thể cứng đờ, nhưng người như Tần Uyên ngài không dám đắc tội, vội vàng khôi phục lại, đi tới phía trước, làm điệu bộ giơ tay: "Tần tiên sinh mời ngài tới bên này."

Tần Uyên và đám người đi thang máy lên phòng bệnh VIP. Cả đường lên mọi người đều phát hiện sắc mặt Tần Uyên khó coi cực kỳ, không giống như mất đi người thân mà khó chịu, càng giống như bị xúc phạm mà phẫn nộ. Hơi thở Tần Uyên quá mạnh mẽ, đặc biệt khi anh trầm mặc nhìn qua rất đáng sợ, mọi người nơi đây không ai dám nói chuyện, im lặng đưa anh tới phòng bệnh.

Lúc giúp Tần Uyên mở cửa phòng bệnh, viện trưởng cực kỳ hình thức nói một câu: "Tần tiên sinh xin hãy nén bi thương."

Tần Uyên cũng không phản ứng, sải đôi chân dài vào phòng bệnh, thấy ngay chính giữa phòng bệnh sa hoa bày chiếc giường lớn. Trên giường lớn có một người nằm, bị một tấm vải trắng che kín mặt, không rõ là ai.

Một đường đến đây anh tự nói với mình, Bạch Hiểu Y đang diễn trò, cô chẳng qua muốn anh chú ý tới cô, cô chính là thích huyên náo với anh, ngày ngày huyên náo, chính là muốn anh quan tâm cô thôi.

Lần này cũng giống như vậy, cấu kết với bệnh viện tìm anh gây chuyện, chẳng qua là muốn hấp dẫn sự chú ý của anh, chẳng qua chỉ là như vậy!

Nhưng mà, khi nhìn người nằm trên giường không nhúc nhích, yên tĩnh khiến người ta cảm thấy quỷ dị, trong đầu đột nhiên có một ý nghĩ đáng sợ, hay đây là sự thật...

Không đúng, cái này không thể nào là sự thật, cô chính là muốn huyên náo, cô thích nhất chính là làm xằng làm bậy!

Tần Uyên một lần nữa ngưng tụ tức giận lại, anh nhanh chân hướng về giường, đưa ta vén mấy tấm vải trắng lên!

Người nằm trên giường hai mắt nhắm chặt, sắc mặt cô trắng bệch, trắng đến không mức không có sự hồng hào thường thấy, thậm chí có chút đáng sợ. Cô không như anh tưởng tượng nhảy dựng lên ôm cổ anh, nháy mắt với anh khi đạt được trò đùa: "Anh Uyên Uyên, anh bị dọa sợ rồi chứ?"

Mà chỉ lẳng lặng nằm nơi đó, cũng không nhúc nhích.

Thân thể giống như bị.... thân hình cao lớn của Tần Uyên trong nháy mắt cứng ngắc, hơi thở cũng trở nên hỗn loạn. Phải đến khi anh cảm giác lồng ngực truyền đến một trận đau đớn mới phục hồi tinh thần lại. Anh tiến lên một bước, cúi người lấy tay nắm lấy bờ vai cô, đang muốn hét to với cô, làm cho cô lập tức đứng lên không đùa với anh nữa. 


Nhưng khi ngón tay chạm đến cơ thể đối phương lại cảm thấy một mảnh lạnh lẽo, lạnh đến thấu xương, không có một điểm sinh khí.

Anh nhìn chằm chằm vào người trước mắt, nhìn gắt gao, nhìn không ngừng đến mức mắt phát đau, tơ máu chậm rãi lấp kín viền mắt.

Đầu ngón tay anh run rẩy dời qua cổ cô, đầu ngón tay chạm đến mạch đập vô cùng bình tĩnh.

Vô cùng bình tĩnh, không có bất kỳ mạch đập nào nhảy lên..

"Tại sao lại như vậy.. Tại sao lại như vậy..?" Anh không thể tin được nhìn mọi thứ trước mắt, không thể tin được, làm sao không phải cô diễn trò cùng anh. Cô làm sao.. Cô làm sao có thể.. Làm sao đã chết rồi.

Không đúng, không đúng, không phải như vậy, tuyệt đối không phải như vậy.

"Bạch Hiểu Y, cô đứng lên cho tôi! Cô lập tức đứng lên cho tôi! Cô còn muốn đùa với tôi đến bao giờ? Cô giỡn chưa đủ sao? Lập tức đứng lên cho tôi!"

Anh nắm lấy bờ vai cô, ra sức lắc lắc người trước mắt, anh hi vọng làm cách này cho cô có thể tỉnh lại, hi vọng làm cách này cho cô biết anh đã đến rồi.

Y tá đứng ngoài cửa nhìn những chuyện xảy ra lập tức hoảng sợ, mấy người liếc mắt nhìn nhau, vội vàng đi tới, nhưng còn chưa đến gần, đã thấy anh đột nhiên quay đầu lại.

Đôi mắt anh đỏ đến đáng sợ, mặt mũi tràn đầy bạo ngược làm người ta sợ hãi, dường như giây phút anh quay đầu, y tá chuẩn bị khuyên nhủ liền theo bản năng dừng chân lại.

"Cút ngay! Lập tức cút ngay cho tôi! Cút ngay cho tôi!"

Anh vừa rống câu này, y tá gần như không nói hai lời, vội vàng lui ra sau, còn không quên đóng cửa lại.

Bên trong phòng bệnh nhanh chóng khôi phục yên tĩnh, yên tĩnh đến mức anh có thể nghe thấy âm thanh khớp xương vì dùng quá sức nắm bờ vai cô mà vang lên giòn giã.

Anh nắm vờ vai đột nhiên cúi đầu cười lên, tiếng cười âm trầm ở trong phòng bệnh trống trải khiến người ta sợ hãi.

Không biết cười qua bao lâu, anh cuối cùng buông ra hai tay nắm vai cô, anh lấy tay dụi dụi mắt, chẳng biết lúc nào đem nước mắt chảy xuống lau đi. Anh quay người lại, chậm rãi bước ra ngoài cửa, nhân viên y tá vội vàng đón, Tần Uyên hướng về bọn họ phất tay một cái, tỏ ý giờ phút này anh không muốn nói chuyện.

Tức giận vừa nãy đã tan hết, giờ phút này đi ra phòng bệnh, bước chân anh so với khi đến có vẻ nặng nề hơn rất nhiều, trên mặt không một chút biểu cảm, mặc dù bên trong đôi mắt mang theo hơi nước, nhưng trên người anh không nhìn thấy bất kỳ tâm tình nào, không có đau khổ, không có vui sướng, không khí trầm lặng, không hề giống một người trong trạng thái sống, càng giống một cái xác di động.

Anh ngồi trong xe ngẩn ngơ hồi lâu mới khởi động xe rời đi, một đường lái xe về đến nhà, móc chìa khóa ra mở cửa, giây phút mở cửa trong chớp mắt, kí ức mãnh liệt ùa về như thủy triều.

"Anh Uyên Uyên, rèm cửa sổ em muốn là đồ thêu, tốt nhất là thêu có hoa sen."

"Anh Uyên Uyên, chúng ta chọn màu nền nhà này đi."

"Còn đồ dùng trên giường em muốn dùng đường viền hoa."

"Anh Uyên Uyên  em mua hai cái bát rất đẹp. Anh dùng cái này, em dùng cái này."

Mỗi một nơi đi qua anh dường như đều có thể nhìn thấy bóng hình cô tươi cười, cô nấu ăn, cô vừa ăn đồ vặt vừa xem ti vi, cô vụng trộm chơi game anh mới mở.

Dường như trước mắt hiện ra vẻ mặt cô rõ ràng từng cái từng cái như mới nhìn thấy hôm qua, cô chu mỏ tức giận, cô híp mắt cười như chim sẻ nhỏ, cô ôm cánh tay anh chơi đùa.

Nhưng khi nhìn lại, trước mắt chỉ là gian phòng xa hoa trống rỗng, không có chút hơi thở người sống, giống như linh hồn bị đào đi mất rồi.

Anh nặng nề bước chân đến sô pha ngồi xuống, khóe mắt lướt qua tờ đặt trên khay trà, lông mày anh cau lại, ngón tay cầm lấy đem lên xem, ngẩng đầu đã thấy vài chữ trên tờ giấy.

"Đơn ly hôn."

Nhìn mấy chữ này anh không khỏi cười lên, ly hôn? Cô lại muốn ly hôn với anh?

Bên cạnh thỏa thuận ly hôn còn có một tờ giấy, Tần Uyên cầm lên xem.

"Tần Uyên, em suy nghĩ rất lâu, rốt cuộc vẫn quyết định muốn ly hôn. Em không có không đành lòng và nặng nề như trong tưởng tượng, ngược lại vô cùng bình tĩnh. Cho tới giờ phút này em mới phát hiện, hóa ra từ bỏ người không thương mình thoải mái như vậy.

Anh có lẽ vĩnh viễn cũng không biết năm năm qua em đã trải qua dằn vặt nhiều thế nào, em vốn cho là sau khi chúng ta kết hôn thái độ anh đối với em sẽ tốt hơn một chút. Nhưng hình như em nghĩ sai rồi. Cho dù kết hôn, anh vẫn không muốn nhìn em lấy một cái, không chỉ như vậy, anh còn cho rằng em vẫn tính nết trẻ con. Em không nên bởi vì anh lạnh lùng mà đau khổ, em không nên hi vọng anh đối với em tốt hơn, không thì anh liền coi là em cố tình gây sự, em thật sự chịu đủ rồi! Chịu đủ lắm rồi những lần anh lạnh lùng, chịu đủ lắm rồi những lần anh thờ ơ! Em là vợ của anh, là một người sống sờ sờ, em cũng biết khó chịu, đau khổ, em cũng cần được yêu thương. Cho dù chỉ được chồng quan tâm qua loa, em cũng không có được.

Tần Uyên, anh có lẽ cũng không biết em yêu anh nhiều bao nhiêu. Nếu không phải nhờ đó em không có cách nào bị anh lạnh lùng nhiều năm mà vẫn kiên trì lâu như vậy. Em đều giúp anh kiếm cớ, đều hy vọng mọi thứ sẽ tốt lên, cho đến khi xảy ra chuyện Khương Nghiên Kỳ. Em triệt để thấy được, đời này anh cũng sẽ không yêu em, anh không nhìn nỗi đau của em, không nhìn thấy em dằn vặt. Anh chỉ cảm thấy em cố tình gây sự, anh chưa từng đứng ở góc độ của em mà suy nghĩ, anh chưa từng đối với em một chút thương tiếc. Anh hoàn toàn không biết hai tháng này em làm sao mà qua nổi. Em mỗi ngày đều uống thuốc ngủ mới có thể ngủ, em phải ăn để giảm bớt uất ức trong lòng mới có thể làm việc bình thường. Mỗi ngày em phải uống rất nhiều thuốc mọc tóc. Em rất đau đớn, rất khổ sở, em muốn được anh an ủi, nhưng anh vẫn không muốn gặp em. Sự lạnh nhạt, tuyệt tình của anh giày vò em mỗi ngày, đến tận một ngày, em cuối cùng triệt để nhận ra,  em hoàn toàn quyết định buông tay anh. Em thật sự rất vui mừng, nếu cứ dày vò như vậy em sẽ điên mất. May là em đã nhìn rõ ràng tất cả, mọi chuyện vẫn chưa quá muộn.

Em không muốn hận anh, cũng không muốn trách móc anh. Dù sao cũng là em tự nguyện yêu anh, cho nên khi trải qua đau khổ, em cũng có một nửa sai lầm. Em chỉ hi vọng anh có thể nhanh chóng ký tên đơn ly hôn, cũng hi vọng sau khi kết thúc đoạn hôn nhân này chúng ta không nên quấy rầy cuộc sống lẫn nhau."

Nhìn những chữ này, rất lâu Tần Uyên vẫn chưa lấy lại tinh thần, mới đầu nhìn thấy tờ giấy thỏa thuận ly hôn, anh thực sự vừa hận vừa giận. Nhưng sau khi thấy những dòng chữ kia, đầu ngón tay sờ qua những chữ đã khô lại vì bị nước mắt làm nhòe, anh cảm thấy trái tim giống như bị người hung ác đâm một cái.

"Rụng tóc", "Thuốc ngủ", "Uất ức" những chữ này như một con dao, tàn nhẫn ghim trên người anh.

Tại sao lại như vậy, làm sao lại nghiêm trọng như thế?

Anh vẫn cho rằng cô với anh sống chung là hồ đồ. Anh mỗi ngày bận bịu muốn chết, công việc một đống làm muốn anh sứt đầu mẻ trán. Thời gian ăn cơm và nghỉ ngơi đều không có mà cô vẫn không làm anh hết lo. Cô từ nhỏ đã như vậy, quấn người chết đi được, luôn đi theo xung quanh anh, luôn khiến anh phiền lòng. Sau khi kết hôn anh chỉ muốn bình yên làm tốt chuyện của mình, nhưng cô không như anh mong muốn.

Anh làm sai những chuyện này khiến cô không vui?

"Anh cho rằng em vẫn là tính nết trẻ con."


"Em chịu đủ sự lạnh lùng của anh lắm rồi."

"Em chịu đủ sự thờ ơ của anh lắm rồi."

"Từ trước đến nay anh chưa từng coi em là vợ anh."

"Anh chưa từng đối với em một chút thương hại."

"Anh chưa từng yêu em!"

"Chưa từng yêu em!"

"Chưa từng yêu em!"

"Chưa từng yêu em!"

Từng câu tố cáo của cô đầy nước mắt chui vào đầu anh, anh đau đầu nắm chặt tóc, nhưng không có tác dụng, thanh âm kia vẫn như cũ lặp lại rất nhiều lần, khàn cả giọng lên án anh.

"Anh chưa từng yêu em!"

"Anh chưa từng yêu em!"

"Anh chưa từng yêu em!"

Anh không chịu nổi hành hạ này, vung tay lên gạt bộ trà tốt nhất trên bàn xuống đất, anh ôm đầu đứng dậy, đưa tay vung hết tất cả mọi thứ xuống đất.

"Choang, choang, choang, rầm" Từng đợt hỗn loạn vang lên giòn giã.

"Không yêu em? Không yêu em sao?" Anh không kiềm chế được bản thân gào lên.

Giống như tất cả khí lực đều dùng hết vì câu nói này, anh rốt cuộc từ từ thu bản thân không còn làm động tác phát cuồng như vừa rồi.

Anh lấy hai tay che mặt, có giọt nước óng ánh giữa ngón tay trượt xuống.

"Tôi không yêu em sao? Nếu như không yêu em, tại sao bây giờ tôi lại ngồi đây khổ sở?"

"Anh vẫn cho rằng em tính tình trẻ con, em chịu đủ lắm rồi anh lạnh lùng, chịu đủ lắm rồi anh thờ ơ!"

Tần Uyên che mặt, lắc đầu, muốn xua tan tiếng nói của cô.

"Anh không muốn, cái gì anh cũng không muốn, công việc cái gì, của cải cái gì, anh hết thảy đều không muốn. Em mau quay về đi có được không? Em muốn anh làm gì cũng được, anh chỉ muốn em, em mau quay về đi có được không?"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net