Chương 30: Gặp nhau

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bạch Hiểu Y ngồi trên xe chờ đèn đỏ, trên quảng trường đối diện, màn hình lớn đang phát tin tức  gần đây.

Đại hội công nghệ thông tin quốc tế thuận lợi tổ chức ở thành phố B, ở hội nghị vài lãnh đạo công ty quốc tế lớn chụp ảnh chung đã trở thành ảnh chụp chung đắt tiền nhất thế giới.

Trên quảng trường cũng có nhiều người dừng lại để xem tin tức, trong đó có nhóm thiếu nữ tốp năm tốp ba vây quanh, các cô vừa kích động nói đùa, vừa nhìn lên tin tức, chỉ chỉ trỏ trỏ người đàn ông cao ngất tuấn lãng đứng bên cạnh chủ tịch nước.

Giữa một đám lão già tóc hoa râm, có một người trẻ tuổi duy nhất, anh thật sự làm người khác chú ý. Huống chi, camera hết lần này tới lần khác còn quay sang gương mặt góc cạnh rõ ràng ấy.

Anh là người sáng lập công ty Báo Săn Mồi, một trong những công ty công nghệ lớn nhất trong nước. Dù chưa đến ba mươi tuổi nhưng anh đã sở hữu tài sản hàng tỉ, là nhân vật có sức ảnh hưởng trong nước, cũng từng là khách quen của các báo về tài chính và kinh tế.

Anh là Tần Uyên.

Thời gian mới chỉ ngắn ngủi năm năm, anh đã đạt tới trình độ mà đời trước mười năm anh chưa đạt tới. Kỳ thật đời trước, trước khi cô ra đi, anh cũng đã làm được điều mà rất nhiều người theo không kịp, mà đời này, bởi vì có kinh nghiệm từ đời trước, nhân sinh của anh như được ăn gian.

Bạch Hiểu Y còn nhớ rõ lần cuối cùng thấy anh, anh sắc mặt tiều tụy, râu ria lún phún, đứng ở trong phòng cô cùng cô cáo biệt. Từ biệt năm năm, nay người kia đứng ở đỉnh cao nhân sinh, sớm đã không phải là Tần Uyên vì tình yêu mà chật vật không chịu nổi kia.

Đúng vậy, chỉ chớp mắt đã năm năm.

Bà nội Trình được đưa đến Tần gia chăm sóc, chỗ ở cũ của bọn họ cũng cho thuê, mặc dù cuối năm hai nhà vẫn tụ họp, nhưng đúng như anh đã nói, một lần cũng không xuất hiện trước mặt cô.

Đèn xanh sáng, Bạch Hiểu Y cũng thôi suy nghĩ, khởi động xe đi về công ty.

Cửa hàng kinh doanh của Bạch Hiểu Y cũng không tệ, sau khi tốt nghiệp đại học cô đăng kí mở công ty gia đình, chuyên làm về cung ứng hàng hóa.

Địa chỉ công ty ở Trường Minh Kiều, lúc Trường Minh Kiều vừa mới khai phá, cô liền "khuyến khích" cha mua một mảnh đất ở chỗ này, bây giờ xung quanh quanh phát triển, nhà bọn họ cũng vì mua mảnh đất trống này mà lãi lớn một khoản, văn phòng công ty Bạch Hiểu Y ở ngay mặt tiền, cạnh đó là kho hàng.

Mặc dù công ty không lớn, nhưng vì không mất tiền thuê, mỗi tháng đều là lợi nhuận ròng. Trong hai năm cô sống cũng không tệ, tự mình mua được nhà, cũng mua được một chiếc xe.

Cô cũng không phải là người có tham vọng quá cao, chỉ biết phát huy hết năng lực làm việc, cho nên hiện nay đối với cuộc sống, Bạch Hiểu Y tương đối hài lòng.

Địa chỉ Công ty tại Trường Minh Kiều ở lầu ba một toà nhà xây cạnh quảng trường, bởi vì công ty chủ yếu bán quần áo, vừa vặn tên Bạch Hiểu Y cũng có một chữ "Y", cho nên cô đặt tên công ty là "Y Bảo". 

Lúc đến Y Bảo, những đồng nghiệp khác trong công ty cũng đã tới rồi.

Hiện trong công ty ngoài cô ra, có ba nhân viên phục vụ khách hàng, một người làm mĩ thuật, cộng thêm hai nhân viên quản lý kho hàng. Chủ tòa nhà cũng thật hào phóng, cho cô văn phòng diện tích khá lớn, công ty chỉ có mấy người nên đi vào thật sự cảm thấy có chút trống vắng.

Cửa chính ngay gần phòng nghỉ ngơi, lúc Bạch Hiểu Y đi vào, vài nhân viên đang ở bên trong vừa ăn điểm tâm vừa nói chuyện, vừa nhìn thấy cô, mấy người ào ào chào hỏi.

"Chào sếp!"

"Chào sếp!"

"Chào sếp!"

Bạch Hiểu Y cũng chào hỏi lại các cô, cô vào phòng làm việc đặt túi sách xuống, rồi cũng đi đến phòng nghỉ, ngâm một túi cà phê.

Ba nhân viên phục vụ khách hàng của công ty Bạch Hiểu Y đều là nữ sinh, trong đó Tiểu Văn và Tiểu Lâm đã theo cô từ lúc mới thành lập công ty, còn Tiểu Hạ năm nay mới vào.

Tiểu Văn làm việc ổn nhất, Bạch Hiểu Y cũng tín nhiệm cô ấy nhất, Tiểu Lâm là một nữ sinh có chút mũm mĩm, thường không thích nói chuyện, làm việc cũng rất nghiêm cẩn, Tiểu Hạ mặc dù mới tới, nhưng tính cách sáng sủa hoạt bát hơn, rất nhanh đã hoà nhập với mọi người. Một người khác là bậc thầy làm mĩ thuật, tất cả mọi người gọi anh Dương ca, là trạch nam làm kỹ thuật điển hình, bình thường đi làm chỉ thích ngồi trước máy vi tính, cũng không thích nói chuyện cùng nữ giới.

Lúc Bạch Hiểu Y tiến vào, Tiểu Văn, Tiểu Lâm, Tiểu Hạ đang ở phòng nghỉ nói chuyện phiếm, Tiểu Hạ vừa ăn cháo vừa cầm một quyển tạp chí xem, lật đến chỗ nào đó, cô ấy đột nhiên kinh hô một tiếng: "Trời ơi, ông xã của mình! Lại có tin tức về ông xã của mình."

Tiểu Văn đứng bên cạnh uống cà phê, nghe nói như thế liền liếc cô ấy một cái: "Tần Uyên là ông xã của mình, cậu đừng tranh với tớ."

Bạch Hiểu Y bưng cà phê uống một ngụm, nghe thế nhịn không được cười cười. À, Tần Uyên bây giờ còn có biệt danh là ông xã quốc dân.

Tiểu Hạ không phản ứng với cô, vừa ngắm ảnh chụp Tần Uyên "chảy nước miếng" vừa nói: "Cô nói xem làm sao mình có thể có ông xã tốt như vậy đây? Vừa có tiền lại đẹp mã, hết cái này tới cái khác, lại còn độc thân, nghe nói mối tình đầu anh ấy cũng không có." Nói xong chép chép miệng, "Ông xã tớ đến bây giờ còn chưa có bạn gái, khẳng định là vì cho tớ cơ hội."

Tiểu Văn lại xuy một tiếng: "Bớt ảo tưởng đi, nghĩ lại đi! Đời này, bạn gái anh ấy cũng không tới phiên cậu."

Tiểu Hạ lại bất mãn chu chu miệng: "Cậu thì biết gì? Có thể làm cho đại tổng tài động tâm chỉ có ngốc bạch ngọt, mà tớ khẳng định là ngốc cực kì, trắng nhất lại vô cùng ngọt ngào!"

Tiểu Văn lé mắt: "Cậu đúng là có được một cái đấy - cực ngốc!!"

Tiểu Hạ không thích trừng mắt một cái, không phản ứng nữa, tiếp tục háo sắc với "Ông xã" của mình.

Đang lộn xộn, Tiểu Lâm xoa mắt ngẩng đầu nhìn Bạch Hiểu Y, cùng bất đắc dĩ lắc lắc đầu, Bạch Hiểu Y uống xong cà phê, trước khi đi ra vẫn không quên nhắc nhở một câu: "Ăn xong điểm tâm thì đi làm việc đi!"

Ba người vội vàng đáp một tiếng, Bạch Hiểu Y đi tới cửa đột nhiên nghĩ đến cái gì lại nói: "À, đúng rồi, vài ngày này lượng công việc nhiều, các cô đã liên tục thêm vài ngày rồi, cho nên tôi quyết định hôm nay làm xong cho các cô ba ngày nghỉ, Tiểu Văn cô đừng quên bảo Dương ca dán thông cáo lên."

Mấy người vừa nghe được nghỉ, lập tức đều hưng phấn kêu to, đến Tiểu Lâm bình thường không quá thích nói chuyện cũng phát ra một tiếng hoan hô sung sướng.

Bạch Hiểu Y nhìn mấy người, bất đắc dĩ lắc lắc đầu, xoay người về phòng làm việc.

Bạch Hiểu Y lần này cho các cô nghỉ, ngoài muốn cho các cô nghỉ ngơi một chút khôi phục tinh lực còn có một nguyên nhân khác.

Cô và Dương Tĩnh hẹn cùng đi nước ngoài chơi, còn nói cô làm sếp để nhân viên ở trong công ty làm mệt gần chết còn mình một thân một mình ở bên ngoài hưởng lạc cũng không quá tốt nên cũng cho các cô nghỉ ba ngày.

Sau khi trở về Bạch Hiểu Y sắp xếp xong đồ đạc để xuất ngoại, sáng sớm hôm sau đi đến sân bay, Dương Tĩnh đã chờ sẵn ở đấy.

Dương Tĩnh hiện còn đang học nghiên cứu sinh, cũng khó có cơ hội đi ra ngoài du lịch, lần này hai người ra nước ngoài đều rất hưng phấn, Dương Tĩnh còn làm một danh sách mua sắm, Bạch Hiểu Y nhìn một chút cái danh sách mua sắm kia, lập tức bày tỏ sự đồng cảm với Trương Khải Tường, cô ấy đi một chuyến nước ngoài, Trương Khải Tường chỉ sợ sẽ phải cạp đất mà ăn thôi.

Bởi vì hai người đều bận rộn việc riêng, đều đã lâu chưa gặp mặt, lên máy bay rồi liền trò chuyện tình hình gần đây.

"Cậu và anh Trương gần đây vẫn tốt chứ?"

Cho dù hai người hiện thời đã thành quan hệ yêu đương anh anh em em, nhưng Dương Tĩnh vừa nghe cô nhắc tới tên Trương Khải Tường, khuôn mặt nhỏ kia không kiềm chế được đỏ hồng: "Tớ và anh ấy vẫn tốt."

Bạch Hiểu Y nhìn qua bộ dáng cô ấy, lập tức trêu ghẹo: "Đúng là hạnh phúc như hoa, nhìn cậu vui mừng đến nở hoa rồi."

Dương Tĩnh đánh cô một cái: "Đừng đùa tớ!" Ngược lại nghĩ đến cái gì đó rồi nói: "Đúng rồi, lần trước nghe cậu nói mẹ cậu giới thiệu bạn trai cho cậu, về sau thế nào?"

Nói đến đây, Bạch Hiểu Y liền sa sút tinh thần dựa ra phía sau: "Còn có thể như thế nào, đương nhiên là không vừa ý rồi."

Dương Tĩnh thấm thía khuyên cô: "Cậu cũng không còn trẻ nữa, phải suy tính một chút đại sự cả đời đi."

Bạch Hiểu Y vừa nghe cô nói liền đưa tay bóp mặt cô: "Sao cậu nói y mẹ tớ thế! Không thể để cho tớ yên chút được sao?"

Dương Tĩnh bị cô túm được, không có cách nào khác, liên tục cầu xin tha thứ.

Hai người cứ thế một đường vừa cười nói vừa đùa, trên đường ngủ trong chốc lát thì đã đến nơi, Bạch Hiểu Y trước khi xuống máy bay hỏi một câu: "Cậu có chắc nhà anh Trương của cậu sẽ cho người đến đón chúng ta không?"

Trương Khải Tường ở chỗ này biểu diễn, hai người ở đây cũng không quá quen thuộc, có Trương Khải Tường dẫn các cô vui chơi cũng thuận tiện một chút.

Dương Tĩnh lập tức vỗ vỗ bộ ngực: "Cậu yên tâm đi! Anh ấy không dám bỏ mặc tớ."

Dương Tĩnh quả nhiên không lừa cô, máy bay hạ cánh rồi hai người đã nhìn thấy người đến đón, người đến là một người ngoại quốc, nghe nói là hộ vệ của Trương Khải Tường ở chỗ này, bởi vì Trương Khải Tường hiện tại có việc không thể tới, cử ông ấy đến giúp.

Người ngoại quốc này Dương Tĩnh cũng biết, Bạch Hiểu Y cũng không hoài nghi gì, chẳng qua là khi người đó lái xe tới chỗ ngày càng vắng vẻ, Bạch Hiểu Y liền bắt đầu bất an.

"Tiểu Tĩnh, người này có tin được không thế, sao mãi còn chưa tới?"

Dương Tĩnh vội vàng vỗ tay của cô an ủi: "Đừng lo lắng, không có việc gì, cậu cứ tin tưởng tớ."

Dù sao hai người cũng khó lắm mới cùng nhau ra nước ngoài một chuyến, Bạch Hiểu Y cũng không muốn nghi hoặc ảnh hưởng tâm tình Dương Tĩnh, cũng không nói nhiều nữa.

Xe chạy ra khỏi thủ đô nước A lộng lẫy rồi đi quanh quẩn chốc lát trên đường núi mới đến nơi, là một cái biệt thự trên đỉnh núi, hàng rào lưới sắt cao cao vây quanh bên ngoài biệt thự, ngoài cổng chính còn có hai bảo vệ mặc đồng phục ngoại quốc, người ngoại quốc kia dừng xe ở cửa rồi, lại đưa ra một tờ giấy cùng với con dấu, hai người bảo vệ này mới cho vào.

Bạch Hiểu Y thấy thế lại càng hoài nghi: "Trương Khải Tường này có bạn bè dường như thân phận rất cao à, trước anh ấy có nói với cậu là bạn bè kiểu gì không?"

Dương Tĩnh lắc lắc đầu: "Không có, anh ấy chỉ nói là bạn."

Bạch Hiểu Y như có điều suy nghĩ gật đầu, cũng không hỏi nhiều, xe lại đi trong chốc lát mới tới trước cửa biệt thự, Trương Khải Tường đã chờ trước cửa, Bạch Hiểu Y vừa nhìn thấy anh mới thở phào nhẹ nhõm.

Dương Tĩnh mặc dù một đường đây đều an ủi Bạch Hiểu Y, nhưng nhìn ra được cô cũng lo lắng, vừa xuống xe liền bổ nhào vào trong ngực Trương Khải Tường, bĩu môi bất mãn làm nũng: "Anh có bạn bè là kiểu gì thế, thần thần bí bí."

Trương Khải Tường sủng ái xoa xoa mũi cô, vừa cười với Bạch Hiểu Y vừa lên tiếng chào, lúc này mới nói: "Chờ tí là biết."

Đang muốn dẫn hai người đi vào, ở đã thấy cửa lớn biệt thự lại có người đi ra, người này nhuộm tóc vàng, trên người mặc áo polo màu trắng, quần thường màu xám, nhìn qua soái khí lại rất có cảm giác thời thượng, sau khi đi tới cửa anh liền dựa bên cửa, hai tay ôm ngực, hai mày đẹp nhướng lên nhìn sang mấy ngườ:  "Hai vị mỹ nữ, đã lâu không gặp."

Dương Tĩnh vừa nhìn thấy người này, lập tức lấy làm kinh hãi: "Nghiêm Tiêu Cảnh? Lại là Nghiêm Tiêu Cảnh?"

Bạch Hiểu Y nhìn người trước mắt cũng không khỏi ngẩn ngơ, Nghiêm Tiêu Cảnh, người này Bạch Hiểu Y còn nhớ rõ, lúc cô vừa mới trùng sinh một năm đã biết, khi đó còn theo đuổi cô, về sau giữa hai người còn phát sinh một chút chuyện không vui.

Nghĩ tới năm đó Nghiêm gia dùng thủ đoạn bạo lực bức bách cô đi vào khuôn khổ, cho dù đã nhiều năm như vậy, Bạch Hiểu Y nhớ tới vẫn cảm thấy kinh hãi.

Cho nên, giờ phút này gặp lại Nghiêm Tiêu Cảnh, Bạch Hiểu Y một chút cũng không có sự vui mừng khi trùng phùng cố nhân, ngược lại trong lòng dâng lên một loại bất an.

"Đã lâu không gặp, Bạch tài nữ!"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net