Đêm vĩnh hằng 4-7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

iv,

Đêm khuya, khôi lỗi sắt ngơ ngác đứng ở ngoài trướng, sâu trong con mắt lập lòe hai đốm Tử lưu kim.

Con sói xám cùng nó làm bạn kia sáng sớm đã bị tròng xuống bao tải kéo đi ra ngoài đập thành thịt nát. Không biết là bởi vì xao động mùa xuân, vẫn là xem nhiều hai chủ nhân đè nặng chọc ghẹo nam nhân bị giam cầm, con súc sinh này thế mà cũng nổi lên dâm niệm, tưởng nếm thử tư vị chiến thần Đại Lương. Cố Quân ban đêm mới vừa thụ quá tội, trong lúc hôn mê ngửi được nhiệt khí tanh hôi trong miệng dã thú, trợn mắt liền đối thượng một đôi nhãn đồng thú hoàng lục.

Sói cũng không phải là chó, thân hình cự đại so với người còn dày nặng. Răng nanh trắng sắc nhọn bên cổ một ngụm là có thể cắn xuyên thấu, cái này làm Cố Quân không có hành động thiếu suy nghĩ. Sói xem y an tĩnh, cúi đầu dùng chóp mũi chạm chạm mặt y, có chút mới mẻ mà liếm da thịt trơn bóng, đầu lưỡi thô ráp liếm ra vết máu nhè nhẹ, huyết tinh càng kích thích đầu óc hưng phấn nhộn nhạo của nó, chân trước một cái tát đem Cố Quân phiên nằm, chân sau cường tráng vén lên hai cái đùi bủn rủn, ngăn trở Cố Quân xong liền dúi vào giữa hai chân hắn.

Lông lá thô cứng cọ dán ở trên người, Cố Quân vẫn không nhúc nhích, chậm rãi đợi sự chú ý của sói tan rã bèn nghiêng đầu bạo khởi trong nháy mắt, dùng xích trên tay quấn khóa chết lấy đầu sói. Sói xám đau đến tru lên, chỉ là cần cổ thô tráng, trong chốc lát không đến mức hít thở không thông, rốt cuộc không rảnh lo đến sắc tâm, liều mạng giãy giụa nhích người muốn chạy trốn. Thân thể Cố Quân khí lực vô dụng, mu bàn tay tái nhợt hằn bạo lên tầng tầng gân xanh, cũng dùng toàn lực tranh đua áp chế.

Đầu sói này tự đánh vào trong tay y tìm tử lộ, Cố Quân mặt không biểu tình mà nắm chặt xích sắt, cổ tay phá da chảy máu cũng không đổi thần sắc. Sói xám lè lưỡi bắt đầu kêu thảm, một ánh loan đao phá không phóng tới, một đao tàn nhẫn mà xuyên thấu đầu sói, đồng thời dưới tay Cố Quân nặng nề mà truyền đến một tiếng cốt nhục đứt gãy.

Huyết bắn một thân Cố Quân, dã thú đầu thân chia lìa run rẩy trong chốc lát, vẩy lên trên đùi Cố Quân một mảnh ấm áp sền sệt.

Trường Canh không ở, Nhạn Vương phân phó hạ nhân xử lý thi thể sói, quay đầu rút đi hung quang trong mắt, đem tiểu nghĩa phụ bế lên đi tắm rửa sạch sẽ, còn không quên ở bên tai y nói xấu huynh đệ: Con sói này bị ca hắn nuôi lớn, chủ nào tớ nấy, thế mà cũng tưởng chiếm tiện nghi nghĩa phụ .

Cố Quân không thể nói là trào phúng hay là cái gì, chỉ nói một câu: Rốt cuộc là súc sinh, lòng tham không đáy, dã tính khó thuần.

Nhạn Vương hôn môi y, rốt cuộc sinh ra thân thể, dã cũng không phải chuyện xấu, có dục vọng mới có thể đi tranh đoạt, chỉ xem là có hay không có năng lực đem mong muốn đoạt tới tay, được làm vua thua làm giặc mà thôi.

Nói xong cười cười, lông mày thâm thúy cong lên làm bộ dáng thực ngọt ngào, pha chút ngượng ngùng, đắc ý lại ác ý: Tử Hi không phải cũng thích dã sao? Ta nhớ rõ bộ dáng liệt mã khó thuần của người, cắn đến ta thiếu chút nữa đứt đoạn ở bên trong người.

Hắn mau trở lại, không bằng ban đêm chúng ta cùng một khối cho người kỵ?

Hằng ngày bưng trà rót nước liền còn dư lại một cái khôi lỗi sắt.

Lỗ tai của nó cuối cùng chỉ là vật bài trí, chức năng khống chế thân thể nhiều nhất chỉ là bưng trà đưa nước, còn chưa có thể nắm giữ tuyệt kỹ tai nghe tâm nghĩ cao thâm của con người.

Nên nó cũng không thể nghe thấy nơi trướng bên truyền lại tiếng xích sắt xôn xao suốt đêm không ngừng, vang vọng cùng âm thanh nam nhân ẩn nhẫn khó nhịn và rên rỉ thống khổ.

"Ô......"

Trong thân thể bị bắt ăn xong hai căn thô tráng dương vật, nguyên bản tiểu huyệt vốn không phải là nơi dùng làm chỗ giao cấu khó mà chịu đựng, nề hà mà sắp bị xé rách. Phảng phất lấy Cát Phong Nhận hướng huyết nhục thọc đau xé rách đến mức Cố Quân cả người đều không quá thanh tỉnh, trong mắt thậm chí hiện lên một tia hoảng hốt.

Song bộ dáng y lại dị thường nhẫn nhục, một phen vòng eo banh thành đường cong lung lay sắp đổ ở trong tay người trẻ tuổi, phảng phất tùy thời sẽ bị bẻ gãy.

Y ghé vào trên người Trường Canh, tiếng thở dốc tinh tế dường như cực kỳ đau đớn.

Đôi môi Trường Canh dán lên tóc của y cọ cọ, tay từ sau cổ một chút một chút chậm rãi vuốt ve đến cuối xương, cẩn thận trấn an người trong lồng ngực.

Trấn an này giống như muối bỏ biển, Cố Quân giữa chân mày nhăn ra khe rãnh thật sâu, mồ hôi lạnh trên trán nhỏ vụn dính ướt, trên mặt nhờ tình dục mà nổi lên sắc ửng hồng tất cả rút đi, huyết sắc bên môi rút hết, lộ ra ngoài sắc giấy trắng là một tầng dấu răng ao hãm.

Trường Canh có chút lo lắng y ăn không tiêu chuyện như vậy, sờ đến hạ thân Cố Quân, mới phát hiện vòng thịt mềm nơi miệng huyệt kia đã bị căng đến cực hạn, thậm chí đổ máu.

Rốt cuộc vẫn là đau lòng nhiều hơn. Trường Canh ngẩng đầu, nhíu mày nhìn vào mắt huynh đệ thủ túc: "Có ăn dược cũng không thể không để tâm như vậy, quá xằng bậy."

Cùng hắn như từ gương soi ra, Nhạn Vương ngoảnh mặt làm ngơ, cúi đầu chọn ra một địa phương, từ hồ điệp cốt đến giữa lưng, mê luyến mà mút hôn cột sống tướng quân thon gầy, một lần lại một lần xác nhận chủ quyền.

Dấu hôn mới cũ chồng lên nhau thuận theo cột sống như núi đá nứt lởm chởm mà khuếch tán, vốn dĩ da thịt nguyên vẹn biến loang loang lổ lổ, bị điểm điểm hỗn loạn sắc đỏ cấm luyến, giăng võng tạo vết dầy đặc, vây khốn như tằm kéo đến không chịu nổi một kích.

Đồng tâm nhất thể Ô Ngươi Cốt cho dù tách ra cũng đối tâm tư lẫn nhau có vi diệu liên hệ định mệnh, Nhạn Vương nhìn thấu nụ cười giống hệt hắn, mổ từng cái hôn lên mặt Cố Quân, tay ở eo mông tiểu nghĩa phụ nhẹ nhàng vuốt ve, giúp y thả lỏng thích ứng. Tựa hồ đối đãi một bảo bối quý giá, muốn trân trọng nâng niu, luyến tiếc chơi hư trong nhất thời.

"Đừng giả vờ, ca."

Hai người mặt mày giống nhau như đúc, ở chung lâu kỳ thật vẫn là có thể phân biệt ra: Nhạn Vương tựa như chính hắn nói là dục vọng khống chế quá thừa, bắt được cái gì liền phải chặt chẽ niết trong lòng bàn tay, thích dùng các loại thủ đoạn đem Cố Quân ép tới gắt gao, giống kiểu ăn xong bữa này lo không còn bữa khác nên phải nắm chặt hết thảy cơ hội muốn y, mỗi lần đều đem người lăn lộn đến thảm không nói nổi. Nhưng bất luận hắn ở trên người Cố Quân buộc bao nhiêu dây xích đều tựa hồ vô pháp xua tan cái loại bất an có sẵn từ lúc sinh ra này, thần kinh cả người đều căng đến cực kì, lại cũng bởi vậy mà tính toán không sai sót, tích thủy bất lậu.

Lang Vương lại ổn trọng hơn nhiều, càng giống như quân vương ngự địa vị cao lâu dài, hắn đối Cố Quân ôn nhu săn sóc hơn một chút, cũng sẽ không quá phận mà đùa bỡn y, hay muốn y há mồm kêu ra những danh xưng cảm thấy thẹn. Nhất cử nhất động đều lộ ra khí độ kiểu "Ngươi chạy không ra ngũ chỉ sơn của ta" đầy thong dong.

Trường Canh không ý kiến gì, cúi đầu dán đến bên tai Cố Quân, nhiệt khí triền miên hướng tới vành tai mẫn cảm của y: "Nghĩa phụ, còn được không?"

Cố Quân bị kích thích đến hơi run rẩy, cắn răng xuống môi thịt mềm mại, lại bị Trường Canh thật cẩn thận cạy ra, giúp y mạt khai ti lũ tóc mai ngậm ở môi răng.

Trong cơ thể lại phản bội ý chí y mà co rút xoắn chặt, dây dưa không ngớt cùng côn thịt đang cắm ở bên trong.

Bọn họ từng cái đơn độc tiến vào trong thân thể nghĩa phụ đều thoải mái đến muốn mệnh, lúc này đây huynh đệ hai cái cùng chen đi vào, nam nhân tuấn tú bị hung khí xâm lấn chống được tới cực hạn, cả người khó chịu mà phát run. Vụn vỡ tiếng thở dốc từ trong cổ họng y ngâm ra từng ngụm nhỏ, tất cả rơi xuống lỗ tai Trường Canh, dương vật lại được bao bọc cẩn thận thoải mái bởi thịt mềm khít khao, càng là tư vị mất hồn chưa bao giờ hưởng quá.

Đôi môi Trường Canh nhấp thành một đường thẳng tắp ẩn nhẫn, không ngừng ở vành tai Cố Quân mút hôn, chờ tiểu nghĩa phụ có thể lỏng ra chút miệng. Hắn luôn luôn khắc chế, thời điểm thế này nhưng vẫn có thể nhẫn nại.

Hắn lôi kéo Cố Quân vòng tay lên cổ làm tiểu nghĩa phụ dựa vào chính mình, Nhạn Vương thuận thế sờ đến trước ngực Cố Quân, lòng bàn tay thô ráp không nhẹ không nặng xoa nắn hai đầu vú đỏ ửng, mượn cái này dời đi lực chú ý.

Nam nhân sẽ không sinh đẻ, tự nhiên cũng sẽ không tiết sữa, đồ vật vốn dĩ vô dụng trước ngực Cố Quân suốt ngày bị thưởng thức, hai quầng vú mỏng manh nho nhỏ sưng đến mềm mại đỏ tươi, càng chịu không nổi đụng chạm, mẫn cảm muốn chết.

Nhạn Vương nhéo nhéo một cái đầu vú, lôi kéo thưởng thức trong chốc lát, yêu thích không buông tay mà tán thưởng nói: "Thật mềm."

Trường Canh nhìn nhìn đôi vú xinh đẹp mềm mại lồ lộ ấy, cũng lấy bàn tay chính mình bao phủ nửa kia, lòng bàn tay che lại đầu vú chậm rãi chuyển vòng xoa, chỉ cảm thấy mềm mại phá lệ hợp với tay. Dâm loạn quá nhiều, thực là nhiều thêm chút thịt, nhưng vẫn cứ là nhỏ, giống đỉnh măng mới nhú lớp, chỉ lấp đầy vừa đủ lòng bàn tay của nam tử thành niên.

Nhạn Vương đẩy ra tóc dài rũ xuống của Cố Quân, hôn tới cần cổ trắng nõn lõa lồ, nói: "Khi nào có sữa mới tốt."

Hắn bỗng nhiên nhớ tới cái gì, có chút ngượng ngùng: "Nghĩa phụ, người còn nhớ hay không khi còn nhỏ có lúc cùng người ngủ, ta tỉnh lại đem nơi này của người nắm đau? Kỳ thật không phải mơ thấy nương, là mơ ước người."

Cố Quân không phản ứng, không chút nào nghĩ ở thời điểm hiện tại nhớ lại quá khứ.

Trận không khoẻ kia qua đi, y dần dần thả lỏng mặt mày, lại có dược trợ giúp, thân thể quen nếm hoan ái dần dần động tình. Mi mắt nửa khép, nhỏ giọng hút khí, y vặn vẹo vòng eo hơi hơi không thỏa mãn, như thể khó nhịn thúc giục.

Hai anh em ăn ý mà bắt đầu động tác, gấp rút trong thân thể nghĩa phụ bọn họ mỗi một chỗ luân phiên đảo nhập. Địa phương kia tuyệt không thể tả, chỉ cần nhẹ nhàng chạm vào một cái, là có thể đem tướng quân kiêu dũng đầy người thiết cốt giày vò thành một bãi xuân thủy mềm mại nhậm người bắt nạt.

Dựng sào thấy bóng* tỉ mỉ ngâm cứu chuyên sâu, huyệt thịt bị cọ xát đến thoải mái, Tiếng kêu đau rỉ ra từ khớp hàm Cố Quân chậm rãi biến vị, trong thanh thở dốc dần dà nhiều chút ngọt nị hưởng lạc, cuối cùng trở thành âm điệu ái muội kéo dài.

(Lập can kiến ảnh立竿见影: dựng sào thấy bóng, có nghĩa là hiệu quả nhanh chóng (dựng cây sào dưới ánh nắng mặt trời, có thể thấy ngay bóng của cây sào thẳng hay nghiêng))

"Còn đau nữa không?" Trường Canh sờ xuống cái miệng bị thao mở phía dưới của Cố Quân, sờ soạng ra một tay dâm thủy sáng bóng.

"Trường Canh ...... Ngô ——"

Cố Quân hoa mắt say mê, chân chủ động mở ra, ngưỡng thân ngã vào trên vai người trẻ tuổi sau lưng, ở bên tai hắn suyễn, câu đến Nhạn Vương cúi đầu lấp môi y. Bỗng nhiên hai người cùng nhau cắm vào thật mạnh, trong bụng tắc hai căn gậy gộc tựa bàn ủi làm Cố Quân có ảo giác phải bị thọc hư, liền nhăn lại đôi mi dài, hàm hồ mà đá chân kêu đau, Trường Canh hống y không đau, là thoải mái, lại tỉ mỉ chống đỡ thịt non cọ xát trong chốc lát, mài đến Cố Quân cả người sảng phát run mới dừng bớt lại.

Dã miêu cả người là kim châm rốt cuộc bị hầu hạ thỏa đáng, ở trong tay người nếm tới rồi món ngon vật lạ. Mắt đào hoa ẩn tình khêu gợi mà nửa khép, vòng eo thon chắc mềm dẻo, vặn vẹo đón ý hùa theo, thậm chí buông bỏ rụt rè, bất động thanh sắc mà kề cận đòi lấy càng nhiều, từng tiếng kêu to đến xuân ý dạt dào.

Xiềng xích nặng nề va chạm lẫn nhau, xen lẫn trong tiếng rên rỉ ý loạn tình mê phiêu đãng, chao đảo ra nửa thật nửa giả cầm sắt hòa minh*.

(*): 琴瑟和 cầm sắt hòa minh: Ý nói vợ chồng đoàn kết, thương yêu nhau.

Cố Quân cả người sáng bóng phiếm ra một chút phấn hồng, thần trí ngụp lặn chìm ở cá nước thân mật, cũng ngụp lặn tan đi sức lực, mở to đôi mắt thất thần mông lung không có tiêu cự mà nhìn, ánh mắt đầy nước ngậm xuân ý nhộn nhạo, một chút cũng nhìn không ra là cái mù dở.

Địa phương mẫn cảm nhất của y không ngừng bị tra tấn thọc lên, thân thể hoàn toàn bị hai anh em đùa bỡn đến không thể động đậy. Bị thao đến không có xương cốt yếu ớt xụi lơ, eo sườn được giữ lên mới không đến nỗi ngã sấp xuống.

Một đoạn cẳng chân không rủ xuống nổi, kẹp ở hai người trung gian, theo người trước người sau va chạm không ngơi nghỉ mà đong đưa.

Sa trường đao kiếm không có mắt, lại mang bệnh tật cũng chưa từng làm An Đình hầu rơi quá nước mắt. Lúc này lại cố tình ở trong tay hai đứa con nuôi ý loạn tình mê, trong cơ thể kéo đến ùn ùn khoái cảm không dứt mà co rút, nước mắt bên khóe mắt đan xen, hai căn côn thịt đã đủ làm y vừa đau vừa sảng mà kêu khóc rên rỉ.

Dù vậy, hạ thân vẫn không tiết ra. Là do mấy thằng nhãi con kia tâm cơ sâu nặng, ngay từ lúc đầu đã có tâm tư muốn làm Cố Quân không rời đi được bọn họ: Luôn là muốn y dùng cái miệng phía trên ăn, côn thịt nhất định phải đỉnh đến yết hầu tới buồn nôn mới bỏ qua, Cố Quân bị hai cái hỗn trướng này nhốt lại tới đần đần độn độn, trong một lần điên rồ nhất kia, thậm chí còn bắt y chỉ dựa vào nuốt tinh thay nước uống. Đến cuối cùng phó thân thể này bị quá phận điều giáo, trở nên thật sự khó hầu hạ. Đến mức phải có người thọc phía sau, trong miệng có đồ vật cắm vào kích thích sâu trong cuống họng, mới có thể khiến y đầy đủ thỏa mãn, thuận lợi tiết thân.

Thẳng đến cổ tay đã từng nâng cung dắt tên một tay thiện xạ giờ ngay cả một chút xích sắt đều không thể nâng nổi, rũ tại bên người không thể động đậy, Trường Canh mới cởi ra trói buộc trên cổ cùng cổ tay hắn.

Đôi tay kia gian nan bất lực mà nhéo một dúm da thú lông xù, mu bàn tay tái nhợt nổi chằng chịt gân xanh, nắm ra một nhúm vết tích phiên đảo.

v,

Trọng giáp không có Tử lưu kim làm nhiên liệu chỉ là một đống sắt vụn, chúng nó cồng kềnh đến nỗi tha chân cước trình, ở ngày thứ mười bốn bị để qua một bên ở trên sườn núi giáp ranh trấn Nhạn Hồi xưa kia của đại soái, ở một phen lửa lớn biến hình hòa tan, thân hình đang lúc tráng niên cuối cùng bị tan xương nát thịt, phát ra tiếng hí vang tuyệt vọng cực nóng mà sắc nhọn.

Cố Quân không đi xem, chờ lửa lớn tắt đi lập tức hạ lệnh xuất phát, lại minh bạch có ngọn lửa vô hình đang thiêu đối ngũ tạng của hắn.

Có tướng sĩ rơi nước mắt, hận quốc gia sau lưng, hận thế đạo ăn thịt người điên đảo này. Một vốc đất vùi lấp quá khứ vinh quang, mọi người không hẹn mà cùng nghĩ: Huyền Thiết Doanh không còn là Huyền Thiết Doanh nữa.

Giáp sắt còn tại, mà thần hồn không còn đáp lại. Là Đại Lương chính tay quất lưng chính mình, giẫm đạp thiết cốt thành bùn, làm thành cầu thang trải dưới chân tân vương đi một bước lên trời.

Giữa cơn hỗn chiến Cố Quân rốt cuộc nhìn thấy gương mặt thật của tân Lang Vương, động tác y chỉ ngưng trệ trong giây lát, lại không hề do dự tiếp tục cầm binh sát phạt. Khi đó y là An Định hầu Đại Lương, đại soái Huyền Thiết Doanh, trên vai gánh sinh tử vô số thủ hạ tướng sĩ, không thể không vứt bỏ một cái thân phận nặng nề khác.

—— Rơi vào trong mắt Trường Canh không khác gì một lần nữa bị vứt bỏ, hắn mặt vô biểu tình mà hơi che ngực, biết chính mình vĩnh viễn là không được Cố Quân lựa chọn.

Bọn họ huynh đệ hai người bỏ xuống khinh cừu giáp, cầm vũ khí lạnh giục ngựa vây kín, hết sức chuyên chú cùng chiến thần Đại Lương độc đấu. Cố Quân gần như kiệt lực, lại lấy một chọi hai, bằng lực lượng thuần túy giao tranh không chút bất ngờ liền rơi xuống hạ phong. Một đao đánh bay trong tay trường kiếm, Nhạn Vương trở tay đem hắn bắt đến đánh ngất trong lòng ngực, khoái đao trảm loạn ma gõ xuống định âm chùy kết thúc cuộc chiến này.

(快刀斩乱麻 – khoái đao trảm loạn ma: có nghĩa là giải quyết nhanh chóng, dứt khoát một chuyện gì đó.)

Bọn họ từ quỹ tích bằng phẳng trộm đoạt tới Cố Quân, mang lên gông cùm giam cầm trong lao ngục u ám, đem y biến thành tư hữu cấm luyến, từ góc độ người ngoài xem ra cùng ngoạn vật không có gì khác biệt, chú định sẽ không tu thành cái gì chính quả.

Vì thế bọn họ cũng chưa bao giờ mong được tới lưỡng tình tương duyệt, có thể đạt đến người đã chính là thiên đại chiếu cố. Đến nỗi tâm, đó đã là đồ vật xa vời không dám cầu mong.

Đêm này Nhạn Vương xuống tay không biết nặng nhẹ, trực tiếp đem người làm tới ngất xỉu. Chờ bọn họ rửa sạch sẽ nâng Cố Quân lên từ trong nước, trên người y đã không tẩy nổi vô số dấu tay dấu hôn cũ mới, da thịt không còn mấy khối trắng nõn tươi đẹp, giữa hai chân huyệt khẩu sưng đỏ đến lợi hại, không khép lại được, thời điểm bôi thuốc còn không ngừng run run, đáng thương muốn chết.

Hai huynh đệ được hắn đút cho ăn no, Trường Canh trời chưa sáng đã vận đồ đi rồi, lưu lại Nhạn Vương bồi hắn.

Nhãn tình an tĩnh thỏa mãn nhìn không ra chút điên rồ nào, ấn đường nhợt nhạt có một đạo nếp gấp, tựa hồ luôn có chút tâm sự.ngay cả trong mộng đều không bỏ xuống được.

Cố Quân tư thế cứng đờ chuyển động, chậm rãi chui ra từ vòng tay hắn, ngón tay chạm đến thiết phiến mỏng manh phản xạ ra một đạo ánh sáng trầm đục.

Ngày thường cái người nửa mù tìm chén nước đều phải sờ soạng mất nửa ngày lúc này lại cực kỳ tinh chuẩn, khẽ êm ru mà mở ra tay chân xiềng xích.

Vòng cổ bởi vì cúi đầu nhìn không thấy, mở có hơi chút tốn công.

Đôi súc sinh hỗn trướng kia không cho y mặc quần áo, cả ngày làm y trần truồng lăn ở đống da lông, thứ gì trên người đều giấu không được. Bất quá y cũng không phải không có cách nào.

Từ nhỏ luyện ra tuyệt kĩ rút linh kiện râu ria trên người khôi lỗi sắt, vốn là việc vô bổ, không nghĩ tới có một ngày thực sự phát huy tác dụng.

Mang xiềng xích đen huyền đầy người cũng không làm Cố Quân suy giảm tốc độ, y phi nhanh mà từ trên người khôi lỗi bưng trà rót nước lột xuống một khối nhãn đề số, tại độc một mặt xích sắt kiên cố mài cho đến khi mỏng, lại lặng lẽ chôn giấu dưới tầng tầng lớp lớp chăn lông, chờ đợi thời cơ.

Rốt cuộc chờ đến hôm nay Nhạn Vương lưu lại bên người y.

Cố Quân nuôi đôi huynh đệ này ba năm, biết Ô Ngươi Cốt có một khuyết tật không muốn người biết, rằng ngày mười lăm mỗi tháng đều sẽ phát tác một loại "Bệnh" không tưởng nổi. Cả người nóng lên, rất giống chứng nhiệt ở tiểu hài tử, nhưng đồng tử tựa hỏa thiêu ấy lại thể hiện rõ đây là hai sự khác biệt.

Trường Canh bệnh trạng nhẹ, cơ hồ không hề biểu hiện ra quá mức mãnh liệt không khoẻ, tương phản Nhạn Vương sẽ mất đi hơn phân nửa thần trí, tình huống nghiêm trọng hơn nhiều.

Cố Quân suy đoán, giả sử hai người đều là Ô Ngươi Cốt hiện hình, thì trong hai người Trường Canh nhất định là càng tiếp cận tới cực thiện cực mỹ.

Nhạn Vương đột nhiên trợn mắt, một đôi đồng tử đã chuyển sắc đỏ tươi khiến người sợ hãi, trống rỗng vô tình mà chăm chú nhìn y.

Cố Quân hoàn toàn không sợ, xoa xoa khớp xương rã rời mệt mỏi, suốt đêm bị đè nặng túng dục làm y có chút mệt mỏi, phí phạm một phen công phu mới có thể lung lay đứng dậy. Rồi sau đó tập mãi thành thói quen kề sát vào Nhạn Vương, thay hắn vuốt xuống đôi mắt sắc màu quỷ dị. Dùng xích sắt kia khóa trụ một bàn tay hắn, đắp lên tấm thảm mỏng.

Áo ngoài không thể mặc, Cố Quân nhặt ra một kiện trung y nhìn không ra kiểu dáng che đậy thân thể, thân hình Nhạn Vương lớn hơn y một ít, kích cỡ quần áo to rộng, thùng thình không vừa người, không thể không thít chặt đai ở bên hông .

Y nhân tiện lấy đi sắc lệnh thông hành trên người Nhạn Vương, bước ra cửa bèn một đường cẩn thận che dấu hơi thở, một phen quanh co lòng vòng, hữu kinh vô hiểm lẻn vào doanh trướng y dược hậu cần, an tĩnh tránh ở sau màn che chờ đợi thời cơ.

Dựa vào sự ra ngoài hỗn loạn, Cố Quân quyết đoán ra tay, nhanh chóng che miệng kéo ra một vị quân y, mặc gã trừng mắt gõ ngất đi, nhất trí thay trang phục mới chui ra, đi theo những người khác ra chỗ quân lương lấy thuốc.

Quân lương phân khu ra nhiều nơi bất đồng, canh gác nghiêm ngặt, tướng sĩ kiểm tra thẩm tra không chút cẩu thả. May mà Cố Quân đóng giữ biên cảnh Tây Bắc nhiều năm, ngôn ngữ Man tộc y nghe không thành vấn đề, một ít đối thoại đơn giản không sai sót, cư nhiên khiến cho y thuận lợi lăn lộn đi vào.

Cố Quân tìm được chuồng ngựa, yên lặng

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net